Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh pháp tầng 2

Tiểu thuyết gốc · 2848 chữ

Chương 31

Chính thức trở thành đệ tử nội môn trước mắt đã thấy cái lợi đầu tiên Sở Lưu được trưởng quản dẫn tới phòng riêng, bên trong cũng khá sơ xài chỉ có vài đồ dùng vật dụng thiết yếu như giường bàn ghế vị trí đã tọa tĩnh dưỡng.

Theo quy định khi mới thăng chức vụ sẽ nhận được phần thưởng tài nguyên và đồng phục phân biệt của đệ tử nội môn kèm theo là phù hiệu của tông môn bậc 5 nó dường như cũng là vật phẩm mang thuộc tính hỏa hệ.

“Trưởng quản có thể cho ta biết phù hiệu này làm gì không”? Sở Lưu nâng trên tay ngắm nghía một hồi quay sang hỏi.

“Nó rất có ý nghĩa đấy để ta giải thích cho một số thứ ta biết”- Trưởng quan tay vuốt vuốt cằm ngẩng đầu thẳng lưng tỏa ra khí khái.

“Vậy còn gì bằng, từ lúc đệ tử vào tông cũng nghe loáng thoáng qua tông môn nhưng chưa kịp tìm hiểu oai phong của tông môn chúng ta”.

“Được rồi nghe cho rõ đây tông môn chúng ta tên là Hỏa Huyền Tông mang uy danh thiên hạ rất nhiều nơi chúng ta đã đặt chân đến và chiếm lãnh thổ rộng lớn là một trong các môn phái thiên hướng hỏa hệ lâu đời có các trưởng giả cấp cao nhưng đã tạm lánh đời hầu như không còn can dự nên thực lực hiện tại chỉ thuộc tầm trung”.

“Tông môn đã hình thành lâu đời như vậy mà chỉ thuộc tầm trung thôi sao? Sở Lưu cau mày nghiêng đầu suy tư”.

“Đích xác là vậy, tinh cầu này quá rộng lớn mà còn chia ra thành 3 phần thuộc mỗi chủng loại chưa kể trong đó còn phân danh giới của từng tộc loài khác nhau, trong đó còn chia ra các nhánh nhỏ nhỏ hơn nữa nên đẳng cấp rất khó nói đến cả ta cũng không biết được là bao, nghe các trưởng giả đứng đầu thỉ thoảng có đại tiệc lớn mới ra mặt tuyên cáo đến toàn tông những điều khi du hành biết được mà thôi”.

“Có thể kể đến một số tông môn ngang bằng chúng ta như Băng Huyền Tông, Thủy Huyền Tông, Lôi Huyền Tông, vv. Tuy có thực lực không lớn nhưng chúng ta lại cùng chung chí hướng kết giao đồng minh tạo thành thế lực cạnh tranh với các thế lực khác nên không bị chèn ép trái lại còn có địa vị không nhỏ ở lãnh địa nhân loại chúng ta”.

“Trưởng quản nói vậy thì các thế lực lớn ngoài kia còn rất nhiều sao”?

“Đúng thế còn rất nhiều ta cũng không rõ ra sao, để được danh dự đeo phù hiệu này ít nhất phải là nội môn đệ tử từ đó có thể sử dụng uy danh của tông môn ra ngoài làm việc”.

“Vậy tông môn của chúng ta có các chi nhánh ở thành nhỏ vừa khác phải không”?

“Hahaha, không chỉ mỗi thành nhỏ phụ thuộc này còn ở thành lớn khác cũng có thế lực của chúng ta nên ngươi không cần quá điệu thấp làm việc, chỉ là để tới được đó e rằng không biết qua bao nhiêu năm tháng. Thực sự đến cả ta dùng hết tốc lực muốn đến đó e rằng cũng rất rất lâu, nhưng khỏi lo làm gì có việc đến nơi xa xôi bên ấy làm chi”.

“Cảm ơn trưởng quản đã thông tuệ”.

“Được rồi đây là tài nguyên ngươi đáng nhận, biểu hiện của ngươi khá lắm sau này phải phát huy nhiều hơn các vị trưởng cũng đánh giá tốt cố gắng mà tu luyện có vấn đề gì có thể hỏi”.

“Cảm phiền các vị đã quan tâm đệ tử Sở Lưu sẽ nổ lực hết mình”.

“Tốt tốt ,,,” trưởng quản mỉm cười gật đầu rồi đi ra ngoài.

Nhận xong nhẫn trữ vật được giao Sở Lưu nhìn một lượt miệng cười hưng phấn “có thêm chỗ tốt a”. Trong đó có linh bạc, đan dược hồi phục và trị thương thế, đồng phục lệnh bài truyền tin và phù hiệu hình dạng khá giống ngọn lửa trên có khắc chữ hỏa huyền mờ ảo mà lấp ló như đóm lửa.

Nhanh chóng đến bàn tọa tu luyện chú trọng đầu tiên là sinh pháp sau đó là hồn pháp linh pháp và hải pháp, dù đã nổ lực không ít nhưng tiến triển vẫn rất chậm mặt xụi lơ vài ngày, với người thường tốc độ thu nạp linh khí giờ còn chưa bằng 1 phần 10 của Sở Lưu.

Chỉ là suy nghĩ của Sở Lưu là vậy còn thực tế đã dùng tu vi thấp kém nhưng với trí lực và cảm nhận tốt mà đạt thành đến tầng 2 nhanh chóng đến vậy ngay cả Lisa cũng khen ngợi chúc mừng thành quả này.

Tuy có linh khí bao la nhưng khả năng hấp thu vào cơ thể của hầu hết sinh vật tồn tại ở tinh cầu lại rất rất ít nên tài nguyên xem như không giới hạn thoải mái sử dụng của một số riêng biệt, nhưng điểm yếu là nhánh này lại tu luyện chậm hơn bình thường và hạn chế tài nguyên khác bổ trợ.

Sở Lưu là thành phần khác không bị áp chế bởi quy tắc xác minh này, căn bản vì bản thân được xem là nhân loại thuần chính không nhiễm phải tác nhân dị loại khác, mà trong cơ thể tu luyện công pháp hỗ trợ toàn diện cho phép tu vi liên tục tăng tiến.

Sau thời gian tách biệt để tu luyện nhiều loại cùng lúc không để ý đến thời gian ở ngoài trừ khi sinh hoạt, ăn uống là đi ra bên ngoài nên phần lớn hoạt động của môn phái đều bỏ qua hết có một số lần được gọi tập trung là có mặt.

Cơ thể bài tiết ra ngoài chất bẩn cặn bã đã nhiều hơn trước cũng chứng minh thân thể đang được gột rửa thay đổi của người tu luyện tầng thứ tiếp theo hải lực và linh lực, một thời gian khiến Sở Lưu vất vả chạy ngược xuôi làm sạch cơ thể như người khác.

Nam nhân đã như vậy thì nữ nhân có khác là bao, ngoài Băng Băng được nhìn trực tiếp còn giúp nhau kì cọ ra thì những nữ nhân khác hắn cũng lén quan sát đôi chút, có điều không nhìn trực diện mà qua vóc dáng và hành động để tưởng tượng ra thôi.

Ước chừng 1 tháng bên ngoài cửa đã cảm nhận được thân ảnh quen thuộc đứng từ xa đang do dự cắn tay nhìn trước ngó sau chưa đi vào, người đó không ai xa lạ chính là Băng Băng.

Với khả năng hiện tại thừa sức biết hắn đang ngồi tu luyện bên trong và khi Sở Lưu chuyển đến nơi này cô đã quan sát hành động liên tục cũng thấy biến chuyển từng ngày dù ít một cũng có khen ngợi kèm theo mẫn cảm.

Mừng thì mừng nhưng vẫn thấy thiếu điều gì đó vừa hụt hẫng vừa tủi thân đã nhiều ngày không gặp nhau mang đến cảm giác lạ trong lòng cô nàng “ ta bị làm sao vậy nhỉ, sao hắn không đến gặp mình, đã ở gần vậy cũng không đến không nói chuyện thậm thí không có tín hiệu gì, tên này trước đuổi đi vẫn còn nằm lì giờ lại mất tích luôn có khi lần trước mình nặng lời quá không”.

“chẳng thèm quan tâm làm gì hôm sau đừng mong ôm ta trong lòng nữa, bữa nay đến xem hắn chết chưa vậy hay lôi ra đánh cho một trận nhỉ” Băng Băng vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng gương mặt biến đổi khác thường lúc thì xanh lúc thì hồng lúc lại đỏ lên bước chân đi đến gần phòng Sở Lưu hơn.

Ngày trước thường xuyên gặp nhau nên đã quen thuộc đùng cái là trốn đi tu luyện đến giờ chưa ra làm cô nàng có vẻ sốt ruột nhiều ngày hôm nay mới quyết định đến tận nơi làm rõ dù sao chuyện tu luyện ai cũng phải cần thời gian riêng, một cái cơ cô nàng tự nghĩ ra.

Ngoài thời gian tu luyện trong phòng thời gian dành cho chúng đệ tử cũng ít đi nhiều kệ bọn họ tự tập luyện Băng Băng đâu thể quan tâm nhiều quá được, nếu không vì nhiệm vụ và lợi ích đã nhận vào tay cũng đâu có rãnh mà tích đức cho họ.

“Ta đến nơi này là vì quan tâm tên này lỡ tu luyện vội vàng mà tổn thương cơ thể giống ngày trước, nếu không thì lại vì quá sức mà ảnh hưởng căn cơ tu vi, nếu không nữa thì vì Vân Chi, nếu không thì vì ta muốn chỉ dạy hắn, nếu không thì ta cần hắn để tu luyện dễ dàng hơn,…” một loạt suy nghĩ trong đầu muốn nói ra để kiếm thêm cớ gặp Sở Lưu có thể kể nhưng cảm thấy còn chưa đủ tiếp tục tìm thêm lý do.

“Đến rồi sao thèm không chịu được nữa lại còn chưa dám vào, lâu rồi ta cũng chưa đến bên cô nàng này không khác cổ là bao, ít ra có sinh pháp làm suy giảm ham muốn vì đang gấp rút nên không để tâm bỏ bên ngoài làm chuyện chính trước, nhưng giờ phải tạm gác rồi Hehehe” Sở Lưu trên mặt nở nụ cười gian xảo.

Khu vực riêng này của đệ tử nội môn nên sẽ ở khá gần nhau nếu muốn Sở Lưu có thể quan sát được phần lớn đệ tử dĩ nhiên thiên hướng là nữ đệ tử rồi. Đến tầng thứ này dùng một lúc 3 loại khả năng cho phép nhìn đến cận cảnh chỉ thiếu phần da thịt màu sắc như nào trong bóng đêm là không rõ nhưng ban ngày thì không vấn đề gì.

Biết là thế cũng dùng vài lần mà mục tiêu là cô nàng Băng Băng của hắn không có ý ngắm nhìn các nữ đệ tử khác, xét về thân hình hay mong muốn thì không ai hấp dẫn hơn ngoài Băng Băng cả nên cũng lười xem trộm.

Những lúc thư giãn khi tu luyện Sở Lưu đưa ánh mắt quét qua tầng tầng đến căn phòng quen thuộc ngắm nhìn Băng Băng, “ở một mình trong phòng cô nàng ương bướng này cũng dễ thương quậy phá quá ha” miệng mỉm cười thư thái dễ chịu như liều thuốc giảm đau.

Vươn vai thở ra một hơi dài thả lỏng thân thể Sở Lưu bước ra ngoài đẩy cửa đã thấy thân ảnh đang ngồi bên lan can mặt ngước nhìn lên trời, Băng Băng mang bộ màu nâu nhạt có vài hoa văn cành lá khá đơn giản vẫn tô lên những đường cong mê người cùng gương mặt xinh xắn tròn trịa toát lên vẻ hờn giỗi.

Kiểm tra một lượt xung quanh hiện không có người khác, tay chắp ra sau đi chậm lại gần đứng bên cạnh hích nhẹ lên vai cô nàng 1 cái không có phản ứng, lại thêm vài lần tay vươn tới eo kéo lại gần sát người hít sâu một hơi dài như thưởng thức hương thơm đặc biệt ngây ngất, hôn nhẹ lên mái tóc mềm mượt xỏa dài sau lưng.

Nghiêng đầu về trước nhìn gương mặt cô nàng đã dịu lại đôi chút liếc mắt nhìn sang, Sở Lưu mỉm cười ánh mắt như sao sáng nhìn đối diện 2 mắt Băng Băng như bị hớp hồn môi dần dần tiến sát lại chạm đến nhau cử chỉ thân mật thay bao lời nói cùng cảm nhận sự ngọt ngào âu yếm từ thân thể cả 2 người.

Càng hôn nhau càng kích thích không rời tay ôm chặt dần di chuyển không ngừng làm loạn khắp cơ thể phụ họa, một lúc lâu sau mới rời đi lưỡi liếm hết không để rơi rớt mật ngọt nào xuống.

Băng Băng mỉm cười xinh xắn gương mặt đỏ hồng hấp dẫn ánh mắt to tròn điểm sao sáng lung linh nhìn Sở Lưu không rời, cảm nhận được bàn tay sờ xuống dưới mông Băng Băng nhảy lên quắp chặt lấy thân hình to lớn rắn rỏi 2 cánh tay vòng qua cổ ôm ép sát người lại như chưa thể thỏa mãn khao khát đang nổi lên trong người.

Trước hành động này thật khác thường này Sở Lưu ngạc nhiên sau cũng ôm chặt thân thể đang bám vào người lại tiến về trong phòng, không nói mấy lời thừa nhưng chắc chắn rằng cơ thể nhỏ bé mềm mại này đang hứng tình mà còn mong muốn nhiều hơn bình thường.

“Hình như ta làm hơi quá rồi phải không, chắc mấy hôm nay khó chịu lắm cứ thả lỏng thân thể ra ta sẽ làm cô thoải mái” – Sở Lưu cười khổ nhẹ vuốt mái tóc miệng thầm thì bên tai.

“Ta không, ta không nhưng ta muốn,,, muốn nhiều hơn nữa”- Băng Băng nép trong ngực miệng yêu điệu nói ra.

“Ta xin lỗi định trêu một chút thôi khiến cô thời gian gần đây trần trọc khó chịu ta có quan sát nhiều lần rồi, cũng hư lắm đó nha”- Sở Lưu mặt gian tay lại xoa xoa bờ mông căng mềm.

“Thế là sao quả thật từ hôm đó đến giờ trong người ta cảm thấy rất lạ chỉ có tu luyện mới giảm bớt nó nổi lên”.

“Không có gì đáng lo đâu với tu vi hiện tại nó giúp cô tăng tiến nhanh thêm nhưng cũng mang lại điều phiền toái”- vừa nói Sở Lưu tiếp tục hút thêm dương khí còn lắng đọng trong cơ thể Băng Băng ra.

“Đúng là nó rồi chẳng lẽ là dương khí ngươi truyền vào thân thể ta hôm chúng ta gần bên nhau, chả trách cơ thể có điều khác thường đôi chút mà chưa nhận ra”- Băng Băng ngửa đầu ra nhìn lên nói

“Chính xác ta đã học được một chút khả năng giờ chỉ làm được truyền đi và hút lại dương khí trong người thôi, việc điều khiển cũng không có thành thục bao nhiêu”.

“Thì ra là như vậy cũng không đến mức nguy hiểm quá chỉ là khó chịu mong muốn song tu cứ lớn dần lên, hay chúng ta song tu luôn đi đường nào sau cũng làm mà mất công phải khó chịu”- gương mặt tỉnh bơ Băng Băng nhìn Sở Lưu ánh mắt như mong chờ.

“Ngốc à không phải ta chưa muốn mà chưa đủ sức, thứ 2 chúng ta cần thêm thời gian bên nhau sẽ thích hợp hơn không phải song tu đại đi là được còn cần thêm hòa hợp thể chất cả 2 người nữa”- Sở Lưu cười gian đưa tay lên véo véo cái mũi nhỏ trên mặt cô nàng.

“Thế phải đợi đến khi nào chỉ là song tu thôi mà cần nhiều thứ phức tạp vậy không, đầy người họ song tu không chỉ 1 và với nhiều người đó thôi”.

“Hãy tin ta vì cơ thể hơi khác mọi người một chút không phải song tu bình thường hay chọn đại người nào đó là thành công đâu, khi nào đến ta sẽ nói nếu không phù hợp chúng ta sẽ không song tu mà là hòa hợp của tình yêu và thân thể đưa đến thăng hoa”.

“Tình yêu là gì ta chưa nghe đến bao giờ, ta muốn rồi làm nhanh đi”- Băng Băng thoáng chốc cau mày rồi lại tươi tỉnh nhắm đến đôi môi hôn chụt.

“Tình yêu là thứ khó giải thích lắm nhưng đơn giản là 2 chúng ta cần thân thiết hơn thế này nhiều nữa sẽ dần đạt đến tình yêu hiểu không”- Sở Lưu ngồi lên giường rồi nằm xuống kéo Băng Băng nằm đè lên thân.

“Ồ vậy hả có khi tiểu đệ này muốn nhiều hơn bình thường phải không”- Băng Băng đảo mắt liên tục liếc xuống nhìn chỗ tiểu đệ đang côm lên một đống.

“Không phải, chúng ta làm chuyện chính thôi”- Sở Lưu cười mếu máo lắc đầu kéo mặt Băng Băng lên nhắm đến đôi môi hôn ngấu nghiến.

Một màng chắn mỏng manh huyền ảo được giăng ra xung quanh bảo hộ đem âm thanh và khung cảnh nơi đây che lấp đi muốn tạo kỉ niệm bên ngoài ở nơi căn phòng này mà không đi vào trong tinh linh cầu, thoải mái thưởng thức mĩ nhân bên cạnh.

Bạn đang đọc Một Đường Luyện Tình sáng tác bởi mrthanh6991121
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mrthanh6991121
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.