Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lo lắng của Kỳ Anh

Tiểu thuyết gốc · 2396 chữ

Chương 10

Ngươi còn nằm đến khi nào nữa mới dậy không tiếp tục tu luyện đi à. Kỳ Anh nói nhỏ giọng điệu không quan tâm.

Ta ôm nàng chút nữa rồi sẽ đi tập luyện nàng vội cái gì chứ. Sở Lưu vẫn nhắm mắt nói chậm.

Vậy cứ nằm đi ta dậy trước.

Vội vàng gì chứ trời còn chưa sáng mà.

Vậy cái tay của ngươi có chịu yên được không, nghịch ngợm cả đêm không biết chán à.

Ta sẽ không bao giờ chán chỉ là thói quen mà thôi khó bỏ lắm.

Hứ kệ ngươi, tránh ra không ta đè lên cưỡi ngựa bây giờ.

Thôi được rồi nằm một lúc nữa ngoan lúc nữa trời sáng cùng dậy, ta cũng rất háo hức chiến đấu cùng nàng rồi.

Nhìn lại mình đi trụ được mấy hơi.

Trời tờ mờ sáng đã có 2 người đứng đối diện nhau, cả 2 dường như không tỏa ra chút khí lực nào có thể nhận biết được tu vi hiện giờ ở luyện sơ kỳ tầng thứ nhất hay nói là những người chưa bắt đầu tu luyện chỉ có hấp thụ linh khí của thiên nhiên mà thôi, nhưng ánh mắt bình thản chăm chú về đối thủ này đều cho thấy họ đã trải qua nhiều cuộc chiến.

Không nói một lời nào cả 2 như hiểu đều lao vào ra đòn mạnh mẽ hiểm hóc của mình, Kỳ Anh với rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu ở cấp độ sinh tử nên nhanh chóng áp đảo, bên kia Sở Lưu né tránh cũng khá tốt nhưng vẫn ăn thiệt thòi liên tục. Mới có vài phút trôi qua cả người Sở Lưu đã ê ẩm rồi nhưng Kỳ Anh không hề giảm một chút sức nào mỗi đòn đều dồn sức lực mạnh mẽ nhất của mình.

Được trải qua huấn luyện bài bảng sai lầm đều phải trả giá rất đắt nên Kỳ Anh không cho phép mình có sai sót dù một ít, những liên hoàn quyền cước ầm ầm sát phạt mục tiêu, Sở Lưu hết bay bên này lại bị đá văng sang bên kia hoa mắt chóng mặt nhưng được cái sức khỏe thân thể tốt và cũng trải qua không ít lần sinh tử đã rèn cho bản lĩnh tìm đường sống trong chỗ chết của mình, một vài đòn đáp trả trực diện dù yếu thế nhưng không yếu nhược.

Chạy đúng vậy Sở Lưu liên tục vận tốc độ của mình chạy thật nhanh tìm sơ hở của đối thủ ít nhất thì giờ đã tỉnh táo hơn để phán đoán chuẩn xác nhất, một quyền lại được tung ra Sở Lưu tránh được ở trên nhưng không tránh được phía dưới hất cằm lên phun máu lại bị bồi thêm một cước đạp văng húc vào thân cây gục tại chỗ.

Kỳ Anh đi lại gần chân đạp lên ngực Sở Lưu đang nằm tại đó cơ thể cũng có nhiều vết máu bám vào khắp cơ thể, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đối thủ bên dưới máu cùng vết thương loang lỗ khắp người. Phát hiện hắn thật sự đã ngất đi tay xách cổ nhấc lên mang về.

Lau rửa xong vết máu bám trên người mình Kỳ Anh ngồi yên một chỗ tĩnh dưỡng, sau một ngày này Sở Lưu mới cử động người dậy nuốt 1 viên tiểu linh đan vào người một lúc sau cảm thấy thoải mái hơn. Ở phía kia Kỳ Anh đang ngồi mở ánh mắt ra như muốn ăn tươi nuốt sống, quay mặt đi hiểu nếu để bà chằng này điên lên thì lại ăn quả đắng phải nhịn trước tìm cơ hội phản đòn.

Thời gian trong rừng chiến đấu này quả thật vẫn chưa là gì so với những trận chiến của nàng, khi mới giao thủ một lúc thì còn trụ được sau thì thôi rồi cực kì chật vật mà hiểm hóc, đó là mới sử dụng thể chất chưa thêm chút nào cường hóa nhất định phải tìm ra cách chiến đấu tăng chiến lực lên.

Đây không phải chỉ là tập luyện đơn thuần mà là thực chiến ai mạnh mẽ thì thắng, kẻ yếu kém thì chỉ nhận quả đắng có khi chết còn tốt hơn. Nghĩ cách chiến đấu miễn thắng là được Sở Lưu nghỉ ngơi một lúc thân thể đã khá hơn trên tay chuẩn bị thêm bột mê xem như thêm thủ đoạn chiến đấu, chậm dãi tiến lại gần Kỳ Anh thuận lợi tung một cước thật mạnh vào lưng nhưng chưa kịp vui đã bị cánh tay nhỏ bắt lại kéo về một quyền đấm ra thẳng ngực tiếp một cước đạp mạnh làm gãy chân.

Ngã nhào xuống tay vẫn kịp ném mạnh bột hương vào người Kỳ Anh dù tránh trực diện nhưng cũng bị dính không ít, chờ thời cơ đó lại tiếp tục ném thêm nhiều bột phấn xung quanh, lặc một chân vẫn dùng 1 chân kia nhảy lên tóm lấy cơ thể đối thủ kìm chặt lại tay kia tiếp tục dùng bột hương tấn công cứ thế giằng co một lúc cả 2 đều không ai nhường ai một chút nào bị ảnh hưởng rất nhiều độc dược cơ thể khó kiểm soát và chính xác.

Hiện giờ từng đòn gây ra đều làm cơ thể uể oải mất sức, bằng ý trí của bản thân không ai cho phép mình gục ngã không chuẩn xác thì cận chiến đôi bên sòng phẳng ngươi một quyền thì ta cũng một cước cứ như vậy vết thương xuất hiện trên khắp cơ thể máu me chảy ướt đẩm quần áo. Một quyền cuối cùng người cả 2 đều bắn ngược ra sau miệng phun máu gượng ngồi dậy dù không đứng được cũng phải bò lại chiến đấu tiếp.

Ở chỗ này 4 mắt đỏ ngầu nhìn nhau chiến ý chưa từng dịu xuống bò tiếp cận cùng ra quyền Sở Lưu trúng quyền trực diện ngất luôn tại chỗ, Kỳ Anh thành công chiến thắng nhưng cũng gục xuống. Khu vực này được Kỳ Anh sử dụng linh lực bảo vệ một khu rộng để chiến đấu sợ tình huống ngoài dự đoán, tất nhiên đó là điều không thể xem thường đặc biệt những trận chiến sinh tử nó giúp nàng sống sót nhiều lần, chỉ cần sai là không còn hai chữ hối hận.

Mở đôi mắt của mình ra thấy khung cảnh trong hang quen thuộc Sở Lưu gắng ngồi dậy nhìn ngó xung quanh, Kỳ Anh đang ngồi điều dưỡng cơ thể nhìn kĩ lại thân thể nàng hình như không có vết thương khá khẩm nào cả chẳng lẻ thực lực của mình và nàng chêch lệch lớn đến như vậy dù đã chiến đấu cùng đẳng cấp rồi cũng không mấy hiệu quả, không phải hệ thống đã đánh giá ta điểm 10 sao chiến lực cũng phải có sức mạnh của riêng mình chứ.

Hiện giờ tạm hoãn chiến đấu đã nghĩ lại chiến thuật và chiến lực của bản thân mới mong chiến thắng được, nhớ lại cách ra đòn của nàng lực vẫn luôn mạnh hơn ta dù trực diện hay né tránh đều dính ít nhiều, mỗi quyền và cước đều linh hoạt liên tiếp trúng đích cảm nhận như liên hoàn quyền cước vậy vừa khó né tránh lại khó phòng thủ. Ít nhất cũng phải học lỏm được chút ít lấy gậy ông đập lưng ông xem nàng xử lý ra sao.

Trận chiến của 2 người cứ thế diễn ra không ngừng nghỉ đến khi nào Sở Lưu ngất đi thì mới thôi cũng vì cơ thể mạnh mẽ nên chỉ cần 1 ngày là có thể chiến đấu lại được tiếp. Ở đây không có nhiều thời gian nên Kỳ Anh ra sức dồn ép Sở Lưu đến đường cùng để hắn tìm cách thoát khỏi nguy hiểm không phải lần nào cũng giống nhau nhưng kết quả hắn đều thất bại cứ như vậy cũng không được chỉ cần sai một lần là không còn đường để đi.

Những ngày này gương mặt nàng cau có lòng rất lo lắng cho hắn, quyết định mang hắn đi bên cạnh dần dần lớn hơn nhiều, ít ra có chết thì cùng chết chung không có điều gì oán thán cả để hắn thế này tâm trí nàng rất hỗn loạn. Dường như Sở Lưu hiểu được suy nghĩ của nàng thời gian bên nhau càng ngày càng ít lại những ngày cuối Sở Lưu quyết định không tập luyện nữa đến bên cạnh nàng nói chuyện thích hơn.

Nàng sao thế lo lắng cho ta quá à. Sở Lưu bất cần hỏi.

Ngươi thật phiền phức. Kỳ Anh lạnh lùng đáp.

Ta chưa bao giờ sợ chết cũng chưa từng hối hận về quyết định của mình, khi nào chết ta sẽ đến báo cho nàng được chưa.

Chết rồi thì báo kiểu gì, làm sao ta có người song tu tốt như vậy.

Đúng thật ta rất hoàn hảo để song tu nhưng chưa phải bây giờ ta còn trời đất phải tung hoành .

Ngươi ,,,ta,,, ánh mắt như muốn nuốt lấy Sở Lưu trong lòng nàng chưa bao giờ có ý chiếm hữu lớn đến như vậy gần như mất đi lý trí.

Sở Lưu ngồi ở bên cảm nhận được nàng đang có ý định bắt mình về nhốt lại một tình cảnh trớ trêu đang dần xuất hiện, linh lực Kỳ Anh luân chuyển dữ dội gập gềnh lúc bùng phát lúc thu lại quanh người như đang tranh đấu rất nhiều.

Ý trí thúc giục Sở Lưu chắc chắn nhận định của mình là đúng không chần chừ gì nữa dùng sức móc con mắt trái của mình ra cơn đau lan tỏa khắp cơ thể ngậm thật chặt đôi môi đến chảy máu không để tiếng hét đau đớn thoát ra cả người run lên bần bật máu chảy ướt đẫm áo dần ngưng lại, ở bên kia Kỳ Anh giờ mới để ý quay sang thấy con mắt của hắn đã cầm trên tay máu chảy xuống cũng đã ngừng miệng cười ghê rợn.

Lúc này thức tỉnh lại nàng đã hiểu hắn có quyết tâm lớn hắn có lòng kiêu ngạo lớn hắn sẽ không chịu nhục nhã không chịu đứng sau lưng đàn bà bảo vệ. Hắn sẽ đi trên con đường đã chọn dù có trả giá thế nào cũng không hề hối tiếc, linh lực bùng lên cầm lấy con mắt này đưa nàng cất đi thay hắn sau này sẽ trả lại từ lời vừa hứa ra.

Trên tay Sở Lưu là con mắt đỏ ngầu, 3 mắt nhìn nhau lại một nụ cười nữa trên môi lúc này nàng không ngăn cản để tự làm điều hắn mong muốn. Tay vừa đặt con mắt vào mắt trái cả người Sở Lưu giật đùng đùng tiếng hét không thể nào giữ được nhưng hòa lẫn là tiếng cười man dợ cùng khụy chân xuống, một lúc sau như thoát khỏi ác mộng đứng lên chậm chậm tiến đến chỗ tắm rửa lại thân thể.

Sở Lưu để lưng trần ngửa đầu vuốt lên mái tóc ngạo mạn của mình tiến đến chỗ Kỳ Anh ôm eo kéo sát vào lòng, mắt nhìn nhau không rời không gian chỉ để lại riêng cho 2 người bá đạo bế nàng lên giường cúi xuống hôn lên trán rồi tiếp tục nhắm đến đôi môi đang mín chặt lại như do dự điều gì đó hôn ngấu nghiến, tay đã vứt bỏ hết tất cả những gì đang vướng vúi lại trên thân thể của nhau.

Miệng hăng say nuốt lấy mật ngọt tay không ngừng di chuyển làm loạn khắp cơ thể Kỳ Anh, tiếng thở dốc vang vang cùng tiếng ưm ư rên rỉ liên tục không ngừng. Hưng phấn dục vọng lấn át hết tất cả chỉ còn biết thỏa mãn cơ thể của nhau, thèm khát trao tặng cho nhau những gì đẹp nhất.

Đôi môi này gò bồng này khe suối này không có chỗ nào thiếu phần chúng nó đều được ăn no căng cứng khiêu khích, miệng Sở Lưu nuốt vào không biết bao nhiêu nước róc rách chảy ra chỗ khe tình tuyệt diệu, chỉ mỗi hôn liếm cô bé đã giúp nàng lên đỉnh vài lần, ở bên kia môi đào Kỳ Anh ra sức mút liếm tiểu đệ chăm sóc nó thật tận tình chu đáo.

Cơ thể ngứa ngáy khó chịu nhưng cả 2 đều kệ nó để cho ham muốn lên đến tột đỉnh Kỳ Anh nuốt thật nhanh gọn gàng nhưng miệng rên không được người giật đùng đùng cơ thể phun trào, bên kia Sở Lưu gồng căng cứng người miệng níu lấy cô bé không rời hứng lấy dòng suối phun thẳng vào mặt rất nhiều. Cùng buông ra nhanh chóng tiểu đệ đã đặt trước cửa cô bé rồi lao vào thật nhanh cả 2 thở mạnh ra như giải tỏa cơn khát lâu ngày vậy, rất nhanh từng nhịp tựng nhịp ra tăng.

Bạch bạch bạch tiếng va đạp không ngừng nghỉ của cơ thể cả 2 đã cuốn vào khoái cảm dâng trào của mình hết bên này sang bên kia mọi loại tư thế nghĩ ra đều đã sử dụng, cùng nhau lên đỉnh không biết bao nhiêu lần nước của Kỳ Anh và sinh khí của Sở Lưu hoàn trộn với nhau tạo nên hương dâm vị thật kích thích.

Ra sức chạy nước rút lần cuối cùng này cơ thể Kỳ Anh ôm thật chật cùng với nó là cô bé quấn lấy tiểu đệ ép ngẹt giật giật, Sở Lưu đứng lên nâng lên hạ xuống thật mạnh thật sâu vào tận cũng của nàng rồi phóng ầm ầm vào trong đó, cơ thể cảm nhận khoái cả tột đỉnh giữ lại dư vị tuyệt vời này một lúc lâu.

Bế nàng nằm lại giường ép sát cơ thể vào nhau hôn lên tóc nàng cùng nhau tiến vào giấc ngủ tuyệt vời.

Bạn đang đọc Một Đường Luyện Tình sáng tác bởi mrthanh6991121
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mrthanh6991121
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.