Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thành Trấn An

Tiểu thuyết gốc · 2508 chữ

Chương 11

Ngày hôm nay thật lạ đối với Sở Lưu và Kỳ Anh, họ làm tất cả mọi việc cùng nhau từ ăn uống đến sinh hoạt trong đó bầu không khí yên tĩnh có nghe đâu đó tiếng động trong rừng của muôn thú, đối với cả 2 thì việc này quá đỗi bình thường họ không nói chuyện trời đất trăng mây có thì chỉ vài lời ngọt ngào dụ dỗ của người nam, cái gật đầu nhẹ nhàng cùng nụ cười xinh của người nữ. Không cần nhiều lời chỉ cần hành động nhỏ nhoi cùng ánh mắt như nói tất cả nỗi niềm của bản thân.

Ngày hôm qua Kỳ Anh nói sẽ đi làm việc dang dở định đi luôn nhưng Sở Lưu đã kéo cô ở lại được thêm 1 ngày cùng nhau đi dạo ngắm xung quanh ghi lại kỉ niệm hay chính tay làm vài món chiêu đãi nàng, tặng một vài món quà nhỏ rồi cùng ôm nhau lên giường nhẹ nhàng chăm sóc khắp cơ thể đến khi cả 2 cùng dâng lên khoái cảm dục vọng khao khát thì lại ngưng giữa chừng dường như muốn tạo thêm nỗi nhớ nỗi thèm khát tinh thần lẫn thể xác ý vị trong đó hẹn sẽ còn được ở bên nhau.

“Lời hứa nàng hãy nhớ tới điều đó nha”. Sở Lưu hôn nhẹ tóc thủ thỉ bên tai.

“Ta không hứa điều gì”. Kỳ Anh nhắm mắt nói.

"Chỉ cần nàng bình an là được có gì sau đó ta sẽ thay nàng gánh vác".

"Ngươi lo phần mình đi ta không cần. Không tiếp tục hỏi thông tin về ta nữa sao"?

"Không cần sau này nàng sẽ nói. Hãy cho ta cách để gặp lại".

"Khi nào ngươi có thành tựu thì sẽ biết ta ở đâu".

“Được rồi ta sẽ ghi nhớ”.

Kỳ Anh muốn để lại thêm nhiều đồ cho Sở Lưu sử dụng nhưng đều bị từ chối chỉ tay vào bên mắt trái của mình và khẳng định nó là vật quan trọng nhất không cần thứ nào khác nữa, còn Sở Lưu không có gì đáng giá nàng chỉ nhận cái tiểu phù xem như vật cần thiết lúc nguy cấp kéo thêm chút thời gian mà thôi.

Nằm trên giường hôn nhau rồi ôm nhau suốt đêm mà không thấy chán thời gian cứ chậm rãi trôi qua, trời đã sáng nhưng đều lười biếng dậy cuối cùng đến tận trưa mới mặc quần áo chỉnh tề nhìn một lần cuối Kỳ Anh biến mất trong không gian này để một mình Sở Lưu đứng nơi đó thẫn thờ, nhắm chặt đôi mắt lại kéo tâm trạng bình lặng bắt đầu bước tiến tiếp theo của mình.

Theo lời của Lisa thì ra bên ngoài khu rừng này cũng mất thêm 2 tháng di chuyển nữa, khu rừng này thuộc loại rừng cấp thấp nhưng phạm vị lại trải rộng rất phù hợp với những người tu luyện ở cấp bậc thấp đi thám thính tìm hiểu rừng sâu, tất nhiên ở đây chưa phải nơi nguy hiểm nhất, càng đi sâu vào trong sẽ gặp những nguy hiểm lớn hơn chưa thể lường hết được chưa nói đến yêu thú cấp bậc cao giữ vững lãnh thổ.

Cấp độ hiện tại này Sở Lưu bắt đầu nâng nó lên từng ngày, điểm đánh giá hệ thống là 9 điểm nên tạm chấp nhận đột phá tầng thứ của mình khi nào kiếm được linh căn chất lượng rồi hấp thụ củng cố lực lượng sau cũng không sao, nhưng thứ đó chỉ cầu may được thôi khó lòng nói trước điều gì xảy ra được. Ngày di chuyển thật nhanh đến đêm dừng chân lại bắt vừa áp súc các hạt hệ thuộc tính vừa tích lũy tu vi dần tăng tiến.

Khi ra ngoài đường lớn nhắm đến thành trì nhỏ nơi này, Sở Lưu đã có gom được kha khá đồ trong rừng từ yêu thú, thảo dược, dược liệu và vài nguyên liệu khác đã chắt lọc giữ lại khi cần đi vào thành mong kiếm được thêm nhiều tiền.

Ở nơi này chắc chắn sẽ phải có tiền lưu thông rộng rãi đó là thứ của nền văn minh nào cũng cần thiết, đi thêm vài ngày nữa sẽ tới nơi.

Dùng tốc độ nhanh nhất của mình lao về phía trước tất cả cơ bắp hoạt động hết công suất, Sở Lưu bắt đầu dùng linh lực cường hóa thân thể đem tốc độ bùng nổ. Mất thêm 3 ngày trời khu vực ven đường đã có người sinh sống và đi lại, phần lớn cảm nhận họ là người dân bình thường dù cấp độ cũng không thấp nhưng họ không tu luyện mà chỉ sinh sống cơ thể tự hấp thu linh khí thiên nhiên nên sức khỏe và tuổi thọ được tăng lên.

Có những nơi buôn bán lẻ tẻ bên đường chủ yếu vật dụng đồ đạc và chút đặc sản nhìn khá đẹp mắt, tiếp tục theo hướng đi vào thành này dường như nơi này đã có từ rất lâu rồi các kiến trúc đổ nát có mới có cũ một vài nơi to lớn cổ kính. Nói là thành hay là khu vực đông đúc thì đúng hơn do không có những nơi sầm uất buôn bán cũng không có nhiều người đi lại ngược xuôi. Những dụng cụ chủ yếu làm từ gỗ một ít có kiểu dáng độc đáo, không ít người giàu có hơn mang thêm trang sức quý phái bằng nguyên liệu óng ánh đẹp mắt.

“Tiểu đệ này nhìn rất lạ mắt, đi từ nơi khác đến à”. Một người bên đường bán hàng lên tiếng.

“Đúng vậy ta mới tới nên định kiếm chỗ bán các nguyên liệu kiếm ít tiền tiêu”. Sở Lưu đáp.

"Bán đồ thì có vài cửa tiệm bên trong đi thẳng khoảng 4 km nữa sẽ gặp tiệm luyện kim lớn tên Thiên Địa Hội họ giao lưu buôn bán ở đây đã nhiều năm đều được mọi người ưng ý nếu được món đồ tốt có thể mua, gần đó có chỗ nghỉ ngơi luôn, chắc trong rừng lâu nên cả người bụi bặm lắm phải không"?

"Cảm ơn đã chỉ đường, không biết cái nanh này có đổi được chút bánh ở đây không"?

"Được chứ nếu thích bán hết cho tiểu đệ đổi lấy nó".

“Được vậy còn gì bằng”.

Vừa dạo bước trên đường ngắm khung cảnh đánh giá xung quanh vừa cầm bánh ăn, bánh giòn mềm hơi ngọt đúng là đặc sản nơi đây lần đầu tiên từ khi đến thế giới này có món ngon để ăn, trước toàn thịt và trái cây dại có khi ăn còn bị trúng độc.

Từng toán người đi qua đi lại mang trên tay nhiều vũ khí có vẻ khá giống đoàn người bảo hộ phía sau với không ít xe kéo thùng lớn nhỏ. Những con thú này trong rừng đã bắt gặp nó vừa khỏe lại nhanh nhẹn làm vật kéo thật tốt, so với thế giới cũ ô tô có khi tốc độ không bằng nó luôn.

Thế giới này so với thế giới cũ rất khác biệt nhau mỗi loại đều có điểm riêng, nơi này vận dụng được những thứ siêu nhiên bổ trợ tăng trưởng cá thể còn có thể tiến tới đỉnh cao của cả hành tinh này thực sự họ rất giỏi. Đi một lúc đã đến trước cửa, một cô gái vẻ ngoài tầm 24 tuổi thấy Sở Lưu ngó trước sau đứng nhìn liền tiến đến chào hỏi.

“Vị tiểu đệ này muốn ta giúp gì không, ta là hướng dẫn của tiệm này”.

“Ta muốn bán một số nguyên liệu”.

“Vậy mời đi phía bên này”.

Cùng tiến vào khu vực sau cửa chính có dãy hành lang xung quanh nhiều cửa, được dẫn vào một cửa có một vị trung niên đang ngồi thư giản, qua vài lời của nữ hướng dẫn giải thích công việc nhanh chóng được thực hiện.

Sở Lưu đổ ra một đống đồ từ yêu thú và thú vật cộng thêm dược liệu nguyên liệu tìm được trong rừng và ít thứ nhận được giải quyết hết, trước ánh mắt ngạc nhiên của 2 người, họ thấy rằng chàng trai này khá trẻ với quần áo dù cũ kỹ bám bẩn nhưng thuộc hàng tốt lại đi săn rất nhiều thú vật như vậy, thoáng qua chút rồi tiến hành kiểm định của mình.

“Vị kiểm định các mặt hàng này nói đều đạt được giá, vị tiểu đệ này sẽ quy đổi toàn bộ ra linh bạc chứ”.

“Ta đổi nửa là tiểu linh bạc, nửa là trung linh bạc được không?”

“Tất nhiên rồi ta sẽ đi lấy ngay mời sang bên này”.

Đi theo người nữ sang bên phòng nhận tiền được cả thể 4800 tiểu linh bạc con số này cũng không ít chắc khoảng 1 năm làm việc của nữ hướng dẫn này rồi.

Đi ra ngoài nhìn xem có đồ vật gì có thể sử dụng được không liền có tiếng nói chua chát vọng lại từ bên cạnh.

“Tên nhà quê này ở đâu ra vậy bẩn mắt quá, thật bốc mùi mà. Nữ nhân vừa bịt mũi vừa phẩy tay xua đuôi”.

“Muội đừng vị tên này mà khó chịu làm gì đi sang bên này xem đồ hôm này ta mua tặng nàng. Nam nhân bảnh bao đi bên cạnh”.

Quay đầy lại nhìn thấy 2 người nam nữ và 2 tùy tùng đi theo sao, Sở Lưu lấy tay che miệng lùi lại sau vài bước chân.

“Nhìn người không đến nỗi mà lời nói thối quá tránh xa ta ra”.

“Ngươi chửi ai hả, sư huynh dậy cho tên nhà quê này một bài học dám nói năng hỗn láo với bản tiểu thư”.

“Sự nguội bớt giận yên tâm tên này không thoát được đâu, giờ đang trong thiên địa hội nể mặt người nơi này ta tính sổ hắn sau vậy”.

“Tên kia ngươi không mau lại quỳ xuống xin lỗi tiểu thư nhà ta thì đừng trách tại sao ra tay ác độc”. Nha hoàn đi bên cạnh lên tiếng.

Thấy mấy người này không nói lý lẽ Sở Lưu cũng lười đáp lại không quan tâm, tiếp tục đi tìm hiểu xem có thứ hữu dụng không, một lúc sau kiếm được một đôi giầy có màu giống với bộ đồ liền mua luôn, nó bền và nhẹ có thể tăng thêm tốc độ linh hoạt cho cơ thể. Số tiền còn lại phần lớn mua khoáng kim và khoáng khí để Lisa rèn đúc các vật phẩm khác.

Đa số người tu luyện đều dùng linh bạc để tăng thêm lượng linh khí nó dễ hấp thu vào cơ thể hơn nhưng cũng có hạn mức nếu dùng quá sẽ phí phạm không cần thiết. Từ đó nó cũng trở thành tiền trao đổi phổ biến nhất rất nhiều thứ có giá trị được quy đổi theo mặt bằng chung.

Bên trong kho đồ hệ thống 2 vật được rèn đúc từng cấp độ một đó là ảo cảnh biến và cung linh hóa, lúc nào có thời gian sẽ đúc bộ đồ này hay hỗn hóa phục tăng thêm phòng ngự cho bản thân. Mua xong đồ được lời khuyên của nữ hướng dẫn biết được 2 người kia cũng là tiểu thư thiếu gia của 2 gia tộc lớn nơi đây nên mới ra oai ngoài đường như vậy, thấy tu vi thấp kém lại lạ mắt không đáng xem trọng lúc đó tiểu thư kia đang bực bội trong lòng liền lấy Sở Lưu ra chút giận.

Cảm ơn lời khuyên của nữ nhân này dù không đáng xem trọng mấy người kia nhưng dễ kéo đến phiền phức không đáng có nên được dẫn đi bằng cửa khác an toàn hơn. Đi được một đoạn đến đường vắng có vài tên đứng ra chặn đường đã nhìn thấy mấy người quen thuộc Sở Lưu biết bọn hắn không muốn buông tay vậy thì ta sẽ chiều.

“Tên nhà quê kia tiểu thư nhà ta đã cho cơ hội nhận lỗi ngươi còn không mau quỳ xuống”. Nha hoàn lên tiếng.

“Ta nói không thì sao?”

“Tiểu thư thiếu gia đã cho ngươi cơ hội còn không biết điều, để ta xem miệng ngươi cứng hơn hay nắm đấm của ta cứng hơn”. Tên tùy tùng đi theo lên tiếng.

“Nói nhiều quá”.

Nhận được ra hiệu của thiếu gia tên này lao lên nắm đấm nhắm ngay mặt của Sở Lưu, lùi một bước cúi thấp người vận dụng lực lượng dồn vào quyền của mình Sở Lưu ra một đòn duy nhất vào ngực tên lao lên hắn gục ngay tại chỗ. Thấy thế 2 tên con lại cũng nhảy vào mỗi tên một quyền một cước văng ra bay sang 2 bên bất tỉnh tại chỗ.

Trước sự ngạc nhiên thoáng qua của mấy người còn lại, thiếu gia kia vỗ tay vài cái tiến lên phía trước.

“Giỏi lắm ngươi có thể dụng vào được mấy tên này đã có thể ra oai được rồi nhưng rất tiếc ngươi dụng nhầm người rồi”.

“Nói nhiều quá lên”. Sở Lưu lười biếng không nhìn xuống.

“Gan của ngươi thật là lớn ta phải cho ngươi biết điều”.

Không đáp lại tay Sở Lưu vẫy vẫy khiêu khích, tên kia mặt đỏ bừng lên vận dụng linh lực của mình ra lao đến, từ khoảng cách này nhận ra luồng băng lực và lôi lực quẩn quanh thân thể hắn ra một quyền hướng đến. Bên này Sở Lưu cũng bùng nổ băng lực trả đòn trực diện vừa chạm vào đã bị đẩy lùi vài bước về sau. Trong đầu liền nảy lên một kế hoạch nhỏ, Sở Lưu đẩy sức mạnh của mình lên cao lao đến quấn lấy thiếu gia kia có vẻ ngang sức ngang tài hết quyền rồi cước về tốc độ nhỉnh hơn tên kia.

Tách nhau ra thấy trên thân mình có những vết thương, tên thiếu gia đã điên cuồng bùng nổ hết sức mạnh tay cầm thêm vũ khí phóng đến, Sở Lưu vừa né tránh vừa ghìm chặt hắn lại luồn lách liên tục một lúc bị tên này đá văng đến chỗ 2 cô gái đứng đó quan sát. Nhanh chóng một chưởng được tiểu thư kia đánh ra trước ánh mắt không ngờ được của mấy người Sở Lưu né được chưởng còn lao đến quấn lấy 2 nữ nhân này không rời.

Điên cuồn đánh trả một lúc Sở Lưu bị văng xa đập vào thân cây mới dừng lại, đứng dậy phủi quần áo rồi nhanh chóng chuồn luôn.

Bạn đang đọc Một Đường Luyện Tình sáng tác bởi mrthanh6991121
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mrthanh6991121
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.