Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Né Tránh Đại Vương

Tiểu thuyết gốc · 1602 chữ

“Soạt!”

Toàn thân Thiên Thiên không chấn động, chỉ có phần thịt mềm của nàng run lên, cái eo nhỏ xinh của nàng đã trúng đạn, máu tươi bắn tung tóe.

Trị số hồng thương: “-30!”

Diệp Sảng cả kinh, động năng nòng súng của khẩu K-59 này là 30 điểm, thuộc tính viễn trình là 20 điểm. Như vậy phòng ngự của mỹ nữ này phải đến 20 điểm.

“Đoàng!!”

Phát súng thứ hai bắn ra. Lần này Diệp Sảng không còn cười được nữa. Hắn thấy rất rõ ràng, trên đầu Thiên Thiên bay lên một chữ “Miss”. Điều này chứng tỏ công kích của hắn đã trật mục tiêu, chữ Miss này xuất hiện nghĩa là điểm né tránh của đối phương đã phát huy tác dụng, nguyên tố sư trời cho đã được 10% né tránh, bởi lượng máu ban đầu của nguyên tố sư ít đến thảm thương, chỉ có 10 điểm. Nếu không có điểm né tránh cao thì liền giống như lá vàng khó lòng qua khỏi mùa đông. Có điều phát đạn đầu tiên cũng suýt làm Thiên Thiên chết sặc. Máu của nàng là 50 điểm do nhờ mặc trang bị mà có, điểm thuộc tính hầu như để tăng nguyên tố và tinh thần. Phát đạn thứ hai may mà né được, nếu không giờ nàng cũng ô hô ai tai rồi. Thiên Thiên nén đau nằm sấp xuống tảng đá.

Diệp Sảng lập tức lăn một vòng trên đất, lý do không chỉ là vì Phong Tử đang lao đến mà chủ yếu là do thuộc tính của khẩu súng này:

K-59 (bản cường hóa)

Động năng rời nòng: 10+20 điểm.

Hộp tiếp đạn: 8 viên.

Tầm bắn: 20 mét.

Độ giật: 66%.

Trong Đệ Nhị thế giới, vũ khí súng ống đều có thuộc tính “Độ giật”. Nói một cách đơn giản, độ giật là lực sinh ra khi đạn rời khỏi nòng và có chiều ngược lại với hướng đạn bắn. Nếu sức giật là 100% thì độ phản chấn sẽ là cực đại, với mức độ này thì thân thể của tay súng sẽ không thể thừa nhận nổi, súng có thể văng ra khỏi tay, đây chính là điều mà các kỹ sư ngồi thảo luận viết ra. Còn nếu sức giật là 0% thì không có loại súng đó trên đời. Sức giật của K-59 là 66% có thể hình dung như sau. Chỉ cần ngươi bắn một phát đạn, lập tức nòng súng sẽ chếch lên 15 độ. Nếu bắn liên tục thì xác xuất đạn trúng mục tiêu là rất thấp, đây chính là bệnh chung của súng lục, bởi vậy khi bắn phải bắn từng phát cách nhau. Đối phương nằm sấp, mục tiêu trở thành một điểm trên bề mặt, với trình độ của Diệp Sảng bây giờ thì chưa đến cái tầm “bách phát bách trúng”. Trong khi đó bất kỳ ai cũng có thể làm hắn treo được, gót giày của Phong Tử đã vang lên, Diệp Sảng vội phi vào đống nham thạch. Mạng sống, lão tử bây giờ là cần mạng chứ cóc cần bình tĩnh nữa. Diệp Sảng vừa chạy vừa thầm nghĩ.

Đến giờ Mao Đại cô vẫn không có phản ứng, suy nghĩ đầu tiên của nàng là Diệp Sảng đã phát rồ, đối đầu với ba cao thủ có khác gì là tìm chết đâu chứ. Nhưng Mao Đại cô vẫn luôn là người chính trực, người khác đánh bạn mình thì mình không thể nào khoanh tay đứng nhìn được.

-Thập Tự Trảm!

Mao Đại cô hét lớn, xử nữ múa xẻng đánh chó xuất hiện, đây chính là tuyệt chiêu của nàng, đánh ra một chữ thập làm đối phương bị thương hai lần.

Công phu quyền cước của Phong Tử rất lợi hại, nhưng có lợi hại đến mấy hắn cũng không thể ngờ rằng đối phương lại dùng xẻng mà đánh. Hắn còn tưởng rằng vì gấp quá nên Mao Đại cô phải dùng xẻng làm vũ khí. Đúng là người mới chơi, gà mờ vãi. Cho nên Phong Tử không hề ngần ngại mà dùng cánh tay đỡ lấy một xẻng này của Mao Đại cô, bởi vậy nên mới có chuyện xảy ra. Mao Đại cô có sức mạnh, hiệ tại lực công kích đã là 50-80. Mà hai bên phong thủy luân chuyển, đầu tiên là Diệp Sảng bắn lén, tiếp đến Thiên Thiên may mắn né được phát đạn, giờ là Mao Đại cô một xẻng bạo kích.

Trị số hồng thương: “-122!”

Phong Tử cảm thấy cánh tay đau buốt đến tận óc. Chưa hết, thập tử trảm còn giáng tiếp vào mặt hắn, trị số hồng thương “-61!”.

Phong Tử đã là 13 cấp, lượng máu là 250 điểm, trang phục cũng có 30 điểm phòng ngự. Vậy mà chịu hai xẻng của Mao Đại cô đã bị trọng thương, đây chính là ưu thế của vũ khí mạnh. Phong Tử kêu lên đau đớn, hắn lập tức hiểu rằng mình đã gặp phải nhân vật trong truyền thuyết “Giả heo ăn thịt hổ”. Hai người này giả vờ là người mới chơi, nhưng lực công kích cao đến lạ thường.

“Đoàng!!”

Ở phía xa bất ngờ Diệp Sảng lại nổ súng.

“Soạt..”

Trị số hồng thương: “-20!”

Diệp Sảng kêu lên.

-Ây da, lại trật nữa rồi!

Phát súng này vốn dĩ là nhằm vào Thiên Thiên, nhưng không hiểu sao lại bị chệch, mà chệch rất ác ôn, trúng ngay đầu gối của Phong Tử. Phong Tử gục xuống, bò lê trên mặt đất, máu chỉ còn lại 47. Hắn kinh hãi nhìn Diệp Sảng, trong lòng nghi ngờ Diệp Sảng đang ba xạo. Chính lúc này con diều hâu của Long Hành Vân bổ nhào xuống. Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo khiến ba người bọn họ ngậm miệng cũng không được. Thân hình của Diệp Sảng đột nhiên ngửa ra sau, làm động tác “Thiết bản kiều”, hai móng vuốt của diều hâu sượt qua mũi của hắn. Người Diệp Sảng giống như một cái lò xo, thân thể mềm dẻo bật trở lại. Động tác này khó ở chỗ, ngửa ra rất dễ dàng nhưng bật trở lại nhanh như vậy thì không phải là người bình thường có thể làm được. Phong Tử thầm nghĩ ngay cả mình là đấu sĩ linh hoạt nhất cũng không thể thực hiện được những động tác có độ khó cao như thế, tại sao tay súng này lại có thể làm được? Hắn nghĩ mãi không ra, càng nghĩ càng nhức đầu, không chú ý đến tình cảnh xung quanh bởi vậy cái giá phải trả là hắn đổ gục xuống. Diệp Sảng vừa bật người lên lại nổ súng. Mọi sự rất trùng hợp, phát đạn này ghim thẳng vào bả vai của Phong Tử, dính phát đạn này máu của Phong Tử tụt xuống còn không đến 30 điểm. Phong Tử lúc này hoảng sợ vội nằm sấp xuống mặt đất, nuốt một viên Sinh huyết đan, thứ đan dược này có công hiệu hồi máu mạnh hơn thảo dược, mỗi giây có thể khôi phục 2 điểm máu.

Diều hâu bay trở về, nhằm hướng của Mao Đại cô mà lao đến. Mà lúc này Thiên Thiên cuối cùng cũng phát ra một Đại hỏa cầu. Diệp Sảng lại cho các cao thủ thấy sự lợi hại của hắn. Quả cầu trên pháp trượng của Thiên Thiên vừa lóe sáng, Diệp Sảng đã hỏa tốc lao về phía bên phải. Quỹ đạo di chuyển của Diệp Sảng và hỏa cầu tạo thành hình chữ V, khi hai quỹ đạo sắp chạm vào nhau, Diệp Sảng đang chạy bỗng lộn một vòng sang ngang, hỏa cầu trật mục tiêu nện thẳng vào tảng đá rồi nổ tung. Đà chạy của Diệp Sảng vẫn còn nên các tiểu hỏa cầu nhỏ bắn tung tóe cũng không chạm được đến hắn. Đùa hay sao, 100 điểm nhanh nhẹn đấy, tốc độ chí ít cũng ngang với khinh giáp chiến sĩ chứ chả chơi. Ba người Thiên Thiên, Phong Tử, Long Hành Vân chỉ biết trợn mắt há mồm ngây ngốc. Lần đầu tiên bọn họ thấy được thân pháp quỷ dị như vậy, ngay cả đại hỏa cầu mà cũng có thể tránh được.

-May mắn, chỉ là may mắn mà thôi!

Long Hành Vân gầm lên, chỉ huy diều hâu lao đến Diệp Sảng. Diệp Sảng lại né một cách tài tình, cả người đột nhiên nằm xoài xuống đất, diều hâu lại vồ vào khoảng không. “Quả là cao thủ!” Long Hành Vân chấn kinh, độ tự do của người chơi trong Đệ Nhị thế giới là rất cao, ngươi muốn tránh muốn né thế nào thì sẽ tránh né thế ấy, chỉ cần ngươi có điểm thuộc tính nhanh nhẹn đủ cao thì luyện được khinh công không có gì là lạ. Tương tự nếu ngươi có chỉ số sức mạnh đủ cao thì cũng có thể luyện thành võ công “La hán quyền” trong truyền thuyết. Diệp Sảng có thể thực hiện được những động tác mạo hiểm như vậy, chỉ có một cách giải thích, nhất định trong thế giới hiện thực hắn là một vận động viên thể thao, Thiên Thiên thầm nghĩ trong đầu. Pháp trượng trên tay nàng lại huy động, nàng không tin với thực lực của ba người mà không thể chạm được chéo áo của đối phương.

HẾT CHƯƠNG 9.

Bạn đang đọc Mộng Giang Hồ sáng tác bởi BotNhỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BotNhỏ
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.