Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân phẩm bạo phát

Tiểu thuyết gốc · 2285 chữ

Thế nào gọi là di chuyển?

Di chuyển chắc chắn không phải là né tránh sự công kích của người khác một cách tiêu sái, rồi sau đó lao tới tung ra đòn phản kích một cách phong tao. Di chuyển thật ra phải có cái nhìn toàn cảnh, thông qua việc chạy chỗ mà khống chế đại cục. Rất nhiều cao thủ có những bước di chuyển xứng với mấy chữ hoa mỹ tinh diệu. Đáng tiếc bạn Diệp Sảng của chúng ta không phải là cao thủ, cho nên hắn di chuyển cực kì dị thường cổ quái.

Quỹ đạo của quả cầu lửa thứ hai mà Thiên Thiên phát ra và hướng chạy của Diệp Sảng tạo thành hình chữ thập, thêm vào đó Diệp Sảng rất nhiều lần dùng thế “Chó đói ăn phân” để tránh né. Mà Diệp Sảng lại chạy thành hình chữ L với Phong Tử, hắn vừa lao tới vừa rút súng ra ngắm phía bên phải, chỉ là chưa khai hỏa mà thôi. Bởi vì tác dụng của lực quán tính, nên việc phải vừa chạy vừa bắn là rất khó để trúng đích. Diệp Sảng còn chưa bằng Yến Vân ở khoản này, nhưng kiểu chạy của hắn làm Phong Tử vô cùng khó chịu. Phong Tử tuyệt đối không thể lui vì nếu hắn lui, Diệp Sảng lúc đó mà chuyển hướng chạy thì hắn, Diệp Sảng và khẩu súng sẽ thành một đường thẳng, khi đó hắn sẽ thành cái bia cho Diệp Sảng nã đạn. Còn nếu lao tới thì lại đưa đầu vào nòng súng của đối phương, cách duy nhất là chạy sang hai bên trái hoặc phải.

Khi hắn vừa nghĩ ra được điều đó, Diệp Sảng đang ở bên trái hắn bỗng nhiên dừng lại, hai tay nâng súng ngắm chính xác vào hắn. Phong Tử không còn cách nào khác, lại phải chạy về phía bên phải. Rốt cuộc hắn cũng chạy về vị trí mà Diệp Sảng mong chờ nhất, bởi vì Mao Đại cô đang từ phía sau bên trái của Phong Tử vọt tới.

-Cẩn thận!

Thiên Thiên kêu lên.

Nhưng tất cả đã quá muộn, Xẻng đánh chó của Mao Đại cô đã bổ trúng bắp chân của hắn, tiếp đó là một con số thương tổn “-59” lững lờ bay lên. Đáng thương cho Phong Tử một đời cao thủ hôm nay lại phải táng thân dưới tay của hai người mới chơi. Phong Tử không kịp thốt ra lời trăn trối liền lăn ra mặt đất tiến vào trạng thái u linh.

Thiên Thiên và Long Hành Vân vừa sợ vừa giận. Diệp Sảng như đang đùa bỡn họ, giả vờ vừa chạy không nổ súng nhưng lại có thể bức tử được Phong Tử, những chuyện như vậy chỉ có thể tận mắt nhìn mới dám tin. Thiên Thiên và Long Hành Vân lập tức có một thỏa thuận ngầm. Hai người nhanh chóng thay đổi chiến thuật, Thiên Thiên phụ trách Mao Đại cô, còn Long Hành Vân kiềm chế Diệp Sảng. Chiến thuật này quả là khắc tinh của hai người Diệp Sảng. Nhưng không ngờ ngay khi Thiên Thiên giơ cao pháp trượng, hai tiếng “chíu chíu” bỗng vang lên, âm thanh vô cùng nhỏ, vừa nghe đã biết đây là một loại ám khí xé gió mà đến.

“Phốc! Phốc”

Thiên Thiên trợn ngược mắt, mí mắt trừng như muốn rách ra nhìn chằm chằm vào rừng cây trước mặt. Sau đó, nàng ngã ngửa ra sau, nét mặt vô cùng kinh hãi, thân thể ngã xuống nham thạch. Diệp Sảng và Mao Đại cô cũng ngây người, trên trán của Thiên Thiên cắm hai mũi tên bốn cánh, máu tươi chảy dọc từ trán nàng xuống chóp mũi. Trị số hồng thương:

“-55!”

“-55!”

Hai tên này vừa nhanh vừa chính xác, loáng một cái đã đánh gục một nguyên tố sư. Rõ ràng người mới đến là cung thủ trong hệ du hiệp, cung thủ trong chức nghiệp viễn trình thường sử dụng vũ khí lạnh, nhưng tầm nhìn rộng hơn, mạnh ở ẩn nấp, đánh lén, tầm bắn lại xa. Thêm vào đó cung không như súng có quá nhiều tác dụng phụ, không có sức giật, tiếng ồn không quá lớn, là chức nghiệp chuyên hành tẩu giang hồ, giết người âm thầm. Bắn hai mũi tên liên tục là tuyệt chiêu “Nhị liên tiễn”, khoảng cách 50m mà bắn chính xác như vậy, lực sát thương lại còn mạnh, chả hiểu được cái nơi khỉ ho cò gáy này hôm nay sao mà mọc ra lắm cao thủ đến thế không biết?

Thiên Thiên treo, Long Hành Vân cũng không dám đánh nữa, xoay người định chạy.

“Chíu!”

Trị số hồng thương: “-50!”

Người này ra tay rất chuẩn, mũi tên xuyên qua bắp đùi của Long Hành Vân làm hắn gục xuống. Nhưng Long Hành Vân phản ứng cũng rất nhanh, lăn vài vòng trên mặt đất để tránh né đối phương tấn công tiếp.

“Chíu!”

Mũi tên tiếp theo quả nhiên bay tới. Diệp Sảng và Mao Đại cô cảm thấy mắt mình hoa lên, Long Hành Vân đang lăn tròn bỗng lặng im, trên lưng cắm một mũi tên, lại là trị số sát thương “-50!”.

“Bá đạo!”. Diệp Sảng phục tay cung thủ này muốn chết, như vậy mà cũng có thể bắn trúng được, quá vô địch.

Long Hành Vân biết hôm nay chắc chắn phải bỏ mạng lại tai đây rồi, nhịn không được mắng lớn.

-Người nào giả thần giả quỷ đánh lén, có giỏi thì hô tên chó của ngươi ra cho lão tử biết.

Đáp lời hắn chỉ là những mũi tên, mà lại là Nhị liên tiễn, hai mũi đều trúng đích. Long Hành Vân đành ngậm miệng, chậm rãi tiến vào trạng thái u linh mà xem kịch. May mắn, cung thủ này biết mình tấn công người của Tiểu Đao hội nên im lặng không có động tĩnh gì.

Mao Đại cô vừa bình tĩnh lại, vội la lớn.

-Vị bằng hữu kia, cảm ơn ngươi!

Lúc này trong rừng một nữ cung thủ cao gầy tiến ra, nàng mặc một cái áo choàng màu xanh lục, phía dưới là một cái váy ngắn màu hạt dẻ, trên lưng quàng một cái cung Chu Tước, bên eo mang một ống tên đồng chạm trổ hoa văn tinh xảo, tay mang một đôi bao tay dài. Nếu xét về ngoại hình, vóc người của nữ cung thủ này thật sự rất trêu ngươi, trên người nàng nơi nào cần lớn thì lớn, chỗ nào nên tròn thì tròn, phần nào cần vễnh thì cứ vễnh. Đặc biệt là đôi chân lộ ra dưới tà váy vô cùng thon dài, cộng với phần da thịt trắng nõn nà phô ra giữa hai tay áo và bao tay khiến vạn người mê say, toàn bộ cơ thể của nàng đều đạt đến tỷ lệ hoàng kim của sự hoàn mỹ. Chỉ là, nữ cung thủ này nhìn rất lôi thôi lếch thếch, trên áo choàng dính đầy cỏ, đầu tóc vừa bẩn vừa rối, rõ ràng là đã bôn ba qua một quãng đường dài, lại còn nấp trong rừng khá lâu, trên mặt loang lổ vết đen, nhìn không rõ khuôn mặt. Từ trước đến giờ, Diệp Sảng luôn nghĩ rằng chính mình mới có tiềm lực trở thành đệ tử Cái bang. Nhưng nhìn thấy nữ cung thủ này đành cam bái hạ phong, chí ít nàng cũng có tư chất làm đà chủ.

-Hừ, đám người Tiểu Đao hội này, dám ở đây bắt nạt tân thủ!

Nữ cung thủ rút một thanh đao nhỏ trên bắp đùi, đến ngồi cạnh thi thể của Phong Tử hết đâm rồi lại chọc.

-Ây da, cô làm gì vậy? Chẳng lẽ cô có thú vui hành hạ thi thể à?

Diệp Sảng hết hồn hỏi.

-Đúng là người mới chơi, ngươi thì biết cái gì. Bọn họ đều là hoàng danh rồi.

Giọng của nữ cung thủ rất trong trẻo, trong sự trong trẻo lại pha chút nũng nịu.

Diệp Sảng và Mao Đại cô nghe vậy mới sực tỉnh, đám người Thiên Thiên vừa giết 20 người, sớm đã bị hoàng danh, do hai người họ quá khẩn trương, nên mới không chú ý điều này. Trong Đệ Nhị thế giới nếu người chơi bị chết thì sẽ bị phạt rất nặng, vừa bị rớt cấp kinh nghiệm cộng với tỷ lệ rơi trang bị là 10%. Nhưng nếu dính phải trạng thái hoàng danh thì tỷ lệ này sẽ tăng lên đến 30%, hồng danh thì sẽ là 50%, còn nếu đạt đến tội danh trọng phạm thì tỷ lệ rơi đồ lúc đó cao đến dọa người, chính là 75% (Giết càng nhiều người tội danh sẽ càng tăng). Ngoài ra người chơi khác còn có thể lột từ thi thể một kiện trang bị. Đại đa số cung thủ đều có kỹ năng sống là thuật thu nhặt, có thể lấy được tận hai kiện trang bị. Còn nếu ngươi có tuyệt chiêu gì đó đặc biệt thì có thể lột sạch sẽ đối phương chỉ để lại cái quần lót. Bởi vậy nên bình thường mỗi người chơi đều tự giác tránh Pk với nhau, cảm giác bị rơi đồ không hề dễ chịu chút nào, lỡ chẳng may mà bị lột sạch thì đúng là chỉ có nước về nhà mà ôm gối khóc hu hu.

Động tác của nữ cung thủ rất nhanh nhẹn, loáng một cái đã lột được quần dài của Phong Tử. Vừa nhìn thấy khoảng trống giữa hai chân của Phong Tử, Diệp Sảng cười suýt ngất. Bên trong Phong Tử mặc một cái quần lót màu hồng in hình voi con. Không thể không nói một nam nhân mà mặc loại quần lót này chẳng những vô cùng độc đáo mà lại còn có dũng khí nữa a. Phong Tử đang trong trạng thái u linh, nhìn thấy cảnh mình không mặc quần, thật sự là muốn kiếm cái lỗ nào đó mà chui xuống, cũng may là không ai nhìn thấy biểu cảm của hắn cả.

Nữ cung thủ lại đi lột đồ của Long Hành Vân. Long Hành Vân hoàn toàn sụp đổ, thanh tinh cương bảo kiếm cấp 10 chẳng những bị nữ oa nhi này lấy đi, mà cái quần dài cấp 12 cũng cùng chung số phận bị nàng tuột mất. Quần dài vừa bị lấy đi, ba người Diệp Sảng liền trợn mắt há mồm, suýt thì chết sặc. Không ngờ tên Long Hành Vân này vậy mà lại “Không súng ra trận”, không mặc quần lót. Trong bụi cỏ đen sì có một con giun nhỏ đang lắc lư trong gió, nữ cung thủ đỏ bừng mặt, vội quay ngoắt đi. Còn Diệp Sảng hai mắt sáng rực.

-Ây da, súng này nhỏ quá, hèn chi mà lại làm như vậy, thật sự là rất thông thoáng rất mát mẻ đó nha! Cao, thật sự là cao tay a!

Mao Đại cô lúc này suýt lăn đùng ra đất mà ngất đi.

Nhìn nữ cung thủ liên tục lấy được mấy kiện trang bị, sĩ khí của Diệp Sảng được cổ vũ, nhanh chóng xông đến cạnh thi thể của Thiên Thiên.

-Người này để cho ta!

Mọi người đều biết, trang phục phần dưới của nguyên tố sư không khác mấy với sườn xám, Diệp Sảng thầm hy vọng không biết nhân phẩm của mình có được may mắn như nữ cung thủ này không, có thể lột được áo quần của đối phương xuống. Nếu Thiên Thiên cũng học cái chiêu “Gió thổi muôn chiều” như Long Hành Vân thì sao? Có lẽ mình sắp nhận được quà sinh nhật sớm rồi nha.

Hai mươi hai năm qua, chưa từng biết đến mùi nữ nhân, hôm nay cơ hội cuối cùng cũng đã đến rồi. Đệ Nhị thế giới ơi, ta yêu ngươi!

-Một đóa hoa mới nở là một đóa hoa tàn đi. Hoa nở khắp núi đồi, riêng nàng là ta yêu nhất…

Diệp Sảng lẩm nhẩm hát một cách đầy tà ác, móng vuốt sói từ từ vươn ra.

-Khoan!

Tiểu đao sáng ngời của nữ cung thủ chặn đứng bàn tay của Diệp Sảng.

-Nữ nhân này để cho ta, nam nhân tốt không được phi lễ. Chớ xem!

“Ặc..” Nhìn thấy đôi mắt của nữ cung thủ đang nhìn chằm chằm mình, lại còn thêm tiểu đao đang đảo tới đảo lui trên tay nàng, Diệp Sảng quyết định làm quân tử, để nàng lên trước, tốt xấu gì người ta cũng cứu mình một mạng mà.

Ai ngờ nữ cung thủ lần này nhân phẩm càng bạo phát, chẳng những đem cung trang trên người Thiên Thiên lột xuống mà ngay cả bộ sườn xám cũng không tha. Vị nguyên tố sư bề ngoài trông thần thánh trang nghiêm, nhưng nội y lại vô cùng phong tao. Bên trong Thiên Thiên mặc một bộ đồ lót màu đen, đặc biệt tất dài đến tận đùi kết hợp với làn da trắng mịn khiến Diệp Sảng vừa nhìn đã thấy thú huyết dâng trào.

-A Ngân, ngươi bị chảy máu mũi!

Mao Đại cô ở bên cạnh hô to.

Diệp Sảng phi thường bình tĩnh.

-Không có chuyện gì, vừa rồi lỡ tay ngoáy mũi mạnh quá mà thôi.

Mao Đại cô lần này đúng là lăn đùng ra ngất xỉu thật.

HẾT CHƯƠNG 10.

Bạn đang đọc Mộng Giang Hồ sáng tác bởi BotNhỏ

Truyện Mộng Giang Hồ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BotNhỏ
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.