Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bữa Tối Hoàn Hảo! Các Câu Hỏi Của Nó Được Giải Đáp.

Phiên bản Dịch · 1977 chữ

18h tối tại khu Lam Sơn, trong căn biệt thự xinh xắn với cô chủ dễ thương. Nó đang suy nghĩ ăn mặc như thế nào cho phù hợp thì có tiếng chuông cửa. Nó lăng xăng chạy ra vì biết đó là ai! Nó cũng biết chỉ có hắn sẽ tới vào tối nay thôi! Nhưng mà nó đã nhầm là một người nhân viên chuyển hàng mang cho nó một hộp quà lớn đưa cho nó và nói:

“ Có phải tiểu thư Nguyệt Nhi không ạ? Xin mời ký đơn nhận hàng!”

Nó tò mò nhìn ngắm hộp quà không biết là gì và hỏi lại người chuyển hàng:

“Ủa là của ai chuyển đến vậy ạ?”

“Có bưu thiếp ở phía trong hộp quà ạ! Xin tiểu thư ký giúp để tôi có thể đi giao hàng tiếp.”

Nó cũng không hỏi lại nữa, nhận lấy bút và ký cho ông ta, sau đó nói:

“Cảm ơn chú!”

Mang chiếc hộp vào với nhiều sự tò mò, nó trở về phòng và đặt lên giường chẳng thể để nó yên lành. Nó bắt đầu khám phá món quà bí ẩn.

Nó hơi bị bất ngờ với chiếc đầm màu trắng toát ở bên trong chiếc hộp với thiết kế rất xinh xắn, tuy không phải màu mà nó yêu thích nhưng cũng đáng để thử lắm. Nhưng nó là ai cơ chứ * Đỗ Nguyệt Nhi * đâu phải con người nữ tính, nó chỉ quyết định sẽ mặc cái thứ này khi thấy dòng chữ ngắn gọn trên tấm thiệp Nên mặc! Phù hợp với buổi tối nay!

Nó cũng có chút vui vẻ khi nghĩ đến sự chu đáo của hắn, quả nhiên cũng có con mắt thẩm mỹ hoàn toàn vừa vặn với người của nó. Cũng phải nói người nó tuy không phải siêu mẫu nhưng rất dễ mặc đồ. Sau khi vận xong trang phục thì tiếng chuông cửa vang lên lần nữa! Lần này thì nó chắc chắn bước ra với đầy đủ mọi thứ để chuẩn bị đi với hắn.

Lần này thì đúng là hắn đang đợi nó bên cạnh chiếc xe đua đã quen thuộc với nó. Nhưng hôm nay hắn rất nghiêm túc với bộ vest đen với thiết kế độc đáo vừa vặn mang lại cho hắn một nét đẹp vô cùng lịch thiệp và trang trọng khác hẳn mọi khi. Nó bị hắn thu hút còn hắn thì sao? Hắn đứng đó thật đẹp và nhìn nó chẳng thể nào rời mắt thật sự tối nay nó xuất hiện như một thiên thần, nó rất đẹp. có lẽ đây là lần đầu tiên nó xuất hiện với hình ảnh khiến hắn khó lòng có thể đứng vững, chiếc váy với thiết kế độc đáo từ Ý có lẽ đã mang lại cho nó nét đẹp tà mị như là Hồ Ly Tinh. Hắn nghĩ có khi nào nó là tiên nữ giáng trần hay không? Hắn cứ nhìn nó mãi làm nó lại một lần nữa đỏ mặt trước người con trai này, nó phải nói để dừng lại cái cảnh tượng này không khuôn mặt nó được luộc chín mất:

“Nhìn gì vậy? không phải chiếc đầm này cậu chọn sao? Cậu nhìn chưa đủ hả?”

Hắn thay đổi với ánh mắt ngạc nhiên trả lời nó:

“Cô nói vậy là sao Nguyệt Nhi?”

Mặt nó vẫn chưa hết ngại ngùng ửng hồng vô cùng đáng yêu trả lời hắn:

“Không phải cậu vừa gửi nhân viên mang tới cho tôi nói quan trọng cho bữa hẹn tối nay sao?”

“Không phải tôi? Tôi không hề gửi nó tới! Nhưng thật sự người gửi tới quả là có đôi mắt thẩm mỹ tuyệt vời! Cô đẹp lắm Nguyệt Nhi!”

Sau câu trả lời của hắn, nó cảm thấy càng mắc cỡ hơn. Lại còn nghĩ tốt cho hắn chu đáo nữa chứ! Nhưng ai đã gửi cho nó bộ trang phục này lại có thể nắm rõ số đo cơ thể của nó, nhỏ Mai không hề biết việc nó làm tối nay nên không phải là nhỏ vậy là ai đã làm ra bộ trang phục này?

Cả hai người cùng chìm đắm trong những suy tư, nhưng cơ bản là hắn vẫn luôn chỉ hướng ánh nhìn về phía nó vì thật sự đã bị nó chinh phục hoàn toàn. Nhưng nhanh chóng nghĩ tới thời gian không cho phép, hai người cùng lên xe và hướng tới nhà hàng Chiều Vàng.


Với thiết kế độc đáo mang đậm chất dân tộc, cây cầu gỗ được trang hoàng bằng những dây đèn màu sắc lấp lánh bắc qua chiếc hồ sen nhỏ! Xung quanh là những cây liễu rủ cũng mang những sắc màu óng ánh của đèn neon đã mang lại nét đẹp nổi bật cho nhà hàng Chiều Vàng.

Nó bước trên cầu khoác tay hắn cùng tô điểm với vẻ đẹp cảnh sắc nơi đây một vẻ hoàn mỹ không thể chối cãi thu hút mọi ánh nhìn của tất cả mọi người vì sự xuất hiện của cặp đôi trai tài gái sắc.

Sự xuất hiện của nó làm cho người đàn ông không thể ngồi vững vàng tại vị trí. Có khi nào là ảo giác? Cô ấy sao lại có thể ở đây được? Cô ấy còn sống? * Đôi mắt màu cà phê tuyệt đẹp hút hồn cùng với mái tóc màu hạt dẻ xoăn lọn trong chiếc đầm trắng tinh khôi* chính là hình tượng người con gái ông mơ mỗi đêm về người con gái mãi mãi nắm giữ trái tim ông trong suốt cuộc đời này đang ở đây sao? Nó quá giống! Thật sự rất giống cô ấy.

Cố gắng giữ bình tĩnh với sự xuất hiện của nó cho tới khi nó và hắn tiến gần hơn. Chỉ đến khi hắn giới thiệu nó thì ông mới bừng tỉnh:

“ Thưa ba! Đây là Nguyệt Nhi! Nguyệt Nhi đây là ba tôi!”

Thay vì là ánh mắt ông dành cho nó sự chăm chú thì ánh mắt của nó cũng đang chăm chú nhìn gương mặt của ông với nhiều sự tò mò. Đúng là ông ta có nét giống nhưng đó là về sự lạnh lùng và vẻ đẹp mạnh mẽ có thể khẳng định là không phải người đàn ông đó. Tự nhiên nó cảm thấy hết sức thoải mái và dễ chịu. Nhìn thái độ kỳ cục thái quá của hai người làm hắn cảm thấy khó hiểu, lay nhẹ cánh tay của nó thì nó mới nhớ ra thực tại vội cúi đầu chào hỏi lễ phép người đàn ông sang trọng trước mặt mình:

“ Xin chào ngài ạ! Cháu là Nguyệt Nhi! Cháu rất cảm ơn ngài vì tạo cơ hội cho cháu được gặp mặt tối nay ạ!”

Ông cũng nhớ ra là chính bản thân ông đang chỉ một chút là sẽ phá vỡ mọi thứ ông xây dựng trước mặt những đứa trẻ này. Cố gắng tạo cảm giác thoải mái chào hỏi lại nó:

“Chào cháu! Hai đứa ngồi đi!”

Bữa tối bắt đầu với những món ăn đặc sản tại núi rừng tây bắc. Nó ăn cảm thấy rất ngon miệng và hơn nữa vị chủ tịch này thật sự rất gần gũi và mang lại cho nó cảm giác rất ấm áp. Hắn thì khác vừa gắp thức ăn cho nó vừa đắm chìm trong những suy nghĩ khó hiểu về bữa ăn tối nay. Hắn chưa từng có cái cảm giác người đàn ông trước mặt này đã từng mang lại cho hắn một bữa ăn thân thiết như thế này trong quá khứ. Nó không còn ngại ngùng nữa mà thoải mái đặt câu hỏi với người đối diện:

“Cháu có một câu hỏi muốn nhận câu trả lời từ ngài có được không ạ?”

Ông nhìn nó và trả lời nhẹ nhàng kèm theo một nụ cười không quá lớn nhưng rất gần gũi:

“Không cần khách sáo! Cháu cứ đặt câu hỏi!”

Nó nhìn người đàn ông hỏi lễ phép:

“Dạ! Sao ngài biết nội của cháu thích hoa hướng dương hay chỉ là trùng hợp lựa chọn thôi ạ?”

Vẫn hết sức bình tĩnh với những hành động nhẹ nhàng nhưng vô cùng tao nhã và đẹp mắt ông trả lời nó như điều hết sức bình thường:

“ Mỗi năm ngân hàng ta đều có chế độ chăm sóc khách hàng, nội của cháu là khách hàng lâu năm nên các thông tin và sở thích của bà ấy đều được ghi rõ ràng.”

Nhận được lời giải thích không thể hợp lý hơn, mặt nó giãn ra vì những thắc mắc đã dần được giải quyết toàn bộ. Nó nhìn ông và đặt ra câu hỏi cuối cùng:

“ Vậy ngài muốn giúp nội cháu điều trị như thế nào ạ? Ngài đã có cách gì chưa ạ?”

Nhắc đến nội của nó tự nhiên ông im lặng chút và có vẻ như đang suy ngẫm điều gì đó sau đó nói:

“Ta sẽ thuê bác sĩ chuyên về vấn đề não bộ của viện lên đây một chuyến! Cháu yên tâm ta sẽ mời những chuyên gia hàng đầu!”

Nó chỉ biết nói “Cảm ơn.” Sau đó là những suy nghĩ mơ màng. Thấy có vẻ như bị rớt ngoài cuộc hắn nhìn hai người sau đó gắp miếng bò sốt vang lớn vào chén của nó và nói:

“Thôi có chuyện gì chút sẽ nói tiếp! ba dùng bữa tối đi ạ!”

Xong nhìn sang nó và nói nhỏ:

“Cô cũng ăn đi!”

Là một bữa tối rất bình thường với người chủ tịch không hề tầm thường nhưng nó lại rất thoải mái chỉ là nó vẫn cứ có thắc mắc trong lòng mà không thể giải thích được là điều gì? Hắn cũng vậy! hắn nhìn nó và nhìn lại ba của mình có cái gì đó thật tương đồng nhưng lại chẳng thể giải thích nên đành tiếp diễn với bữa ăn mang trong lòng nhiều thắc mắc và bắt đầu với những việc sẽ làm sắp tới.


Kế bên phòng của nó đang ăn tối, Long ngồi một mình đã uống không ít rượu. Cậu đã theo dõi nó suốt từ chiều và thật sự cảm thấy như mất đi phương hướng khi thấy nó cùng hắn bước vào trong nhà hàng với ánh mắt ngưỡng mộ của nhiều người. Không chỉ vậy nó đã ra mắt phụ huynh của hắn rồi vậy là thật sự cậu chẳng còn một chỗ đứng gì cả nữa sao? Thật nực cười cố uống thật nhiều để quên đi bữa ăn vui vẻ ở phòng bên cạnh nhưng lại chẳng thể say. Cậu gục mặt xuống bàn cảm thấy những giọt nước mắt bắt đầu rơi. Cậu yếu đuối như vậy sao? Để người con gái cậu yêu nhất bị hắn cướp đi quá dễ dàng! Chỉ tới khi người phụ nữ với khuôn mặt rất đẹp cùng bộ đồ đen vô cùng quý phái đứng trước mặt cậu với một câu nói đã mang lại cho cậu một hy vọng được dành lại người con gái mà cậu sẵn sàng từ bỏ mọi thứ để mong muốn trái tim của cô ấy. Và cậu có cơ hội thứ hai! Cậu nhất định sẽ không từ bỏ nó, bằng mọi giá cậu phải có được người con gái mà cậu yêu thương và lòng quyết tâm của cậu đã được người phụ nữ ấy cho cơ hội, một cơ hội sẽ khiến cho cậu nhận được một điều trong tương lai mà cậu sẽ chẳng bao giờ ngờ tới! Nhưng cậu sẽ đón nhận cơ hội đó!

Bạn đang đọc Mộng Ảo của vananhmatachi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.