Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỉ Mong Là Sự Trùng Hợp?

Phiên bản Dịch · 1960 chữ

Sau khi nói chút chuyện với hắn, thư ký Lê Minh rời khỏi bệnh viện. Nó vẫn đứng ở một góc đá gạch, đã sỏi chờ hắn trong những suy nghĩ liên kết không rõ ràng. Thấy nó cứ ngơ ngơ hắn đứng bên cạnh vẫn cứ lảm nhảm cái gì trong miệng nghe không rõ ràng.

Hắn vỗ nhẹ vai nó nói:

“Ê! Cô bị ma nhập rồi ah?”

Nó bực mình tét “BỐP!” vào tay hắn với lực không quá lớn nhưng lại thấy hắn kêu đau và ôm tay. Nhớ ra hắn vừa bị con heo như nó đè cả lên cánh tay phải của hắn, nó làm bộ mặt ăn năn nắm lấy cánh tay hắn và hỏi:

“ Tôi xin lỗi nhé! cậu có sao không? Đi! Chúng ta vào khám!”

Nó lôi kéo tay hắn nhưng hắn đứng nguyên tại chỗ chẳng xi nhê gì cả, mặt dãn ra nói với nó:

“Tôi không sao chỉ là xước ngoài da! Cô lo cho tôi sao?”

Thấy hắn nói như vậy, mặt nó tự nhiên biến sắc nhưng mà nó dấu đi. Ra tay đánh thêm cái “BỐP” vào tay của hắn. Hắn cảm thấy khó chịu hơn ôm lấy cánh tay mà không thể nhìn được biểu hiện của nó, nói với cái đứa bạo lực kia:

“Cô trả ơn tôi như vậy sao?”

Nhìn hắn như vậy nó biết là chắc không chỉ đơn giản như hắn nói. Cái tên cứng đầu cũng ngang cỡ nó! nó chẳng nói nhiều đứng ra phía sau đẩy cả người hắn vào phòng khám. Hắn chẳng chống cự lại nữa cứ để nó đẩy sau một lúc quay lại giữ lấy tay nó rồi cùng đi vào trong viện với đường cong hoàn hảo vẽ trên cánh môi. Tuy chỉ là các hành động lôi kéo nhưng ai đó nhìn vào đều có thể thấy như là sự trêu đùa của cặp đôi trẻ con mà đáng yêu.


Mọi việc diễn ra trong khoảng thời gian vừa rồi với nó và hắn đều được thu trọn trong ánh mắt của Hoàng Nam. Anh đã có mặt ở thành phố này từ trong đêm rất muốn tới gặp mặt nó nhưng biết là còn nhiều thời gian nên anh không suy nghĩ nhiều. Sáng hôm sau qua khu Lam Sơn gặp nó luôn nhưng thấy hắn với chiếc motor đậu trước của nhà nó nên anh đậu xe cách đó không quá xa, chỉ là không ngờ nó không nhận ra sự hiện diện của anh mà chỉ chú ý chiếc motor của hắn. Anh đã đi theo hai người họ tới bệnh viện, việc hắn lao ra cứu nó thật sự khiến anh không ngờ tới. Hắn có thể không lo cho tính mạng của mình mà sẵn sàng lao ra cứu nó. Một tên công tử thích chơi bời lại sẵn sàng làm như vậy, hắn đang thật lòng sao? Tất nhiên lúc đó anh cũng đang muốn lao ra cứu nó chỉ là đã chậm một bước! Vừa rồi nhìn hành động của nó và hắn khiến anh dâng lên trong lòng một cảm giác vô cùng đau và khó chịu. Không ngờ trong quãng thời gian ngắn anh không ở đây nó đã không còn nhớ sự tồn tại của anh nữa sao? Cũng phải thôi tất cả cũng chỉ là do sự lựa chọn của anh mà thôi!

Sau những suy nghĩ vừa rồi chẳng cần phải làm khán giả thêm lần nữa, anh cho xe lao ra khỏi bệnh viện hướng tới khách sạn Thành Phố. Anh có việc khác quan trọng hơn thứ tình cảm nam nữ này mà. Chỉ bản thân anh mới biết tất cả cũng chỉ là cái cớ!


Sau khi khám xong xuôi mọi thứ biết hắn chỉ bong gân nhẹ sẽ nhanh chóng hồi phục nó mới thoải mái hơn. Nhưng cũng không dám manh động phá hoại hắn nữa. Cả hai người cùng đi về phòng E201, chỉ tới lúc này nó mới nhớ ra chi tiết quên không hỏi người đàn ông kia về loài hoa được lựa chọn này. Lại có thêm điểm khả nghi đối với nó nữa rồi. Thấy nó lại tiếp tục ngơ ngác, hắn cười đắc ý nhìn nó và nói:

“Tôi không sao nữa rồi sao cô vẫn cứ lo lắng vậy? tôi có bắt đền cô đâu chứ!”

Nó nhìn hắn với bộ mặt hình sự hết mức làm cho hắn ngừng cười luôn. Hơi bị giật mình với thái độ thay đổi chóng mặt của nó. Tự lấy tay xoa mặt xem có cái gì không mà nó nhìn hắn chăm chú không chớp mắt luôn chứ.Thấy nó mãi vẫn cứ nhìn không có hướng chuyển ánh mắt hắn mới nói:

“Chưa thấy trai đẹp bao giờ hả? Nhìn nữa là thiêu cháy mặt của tôi đó cô nương ?”

Nó thu hồi tầm mắt lại ngay, kỳ lạ thật đúng là hắn đẹp thật, đẹp lắm ấy nhưng lại chẳng mang nét nào sự quen thuộc của người ấy. Chắc có lẽ vốn chỉ là do suy nghĩ mơ hồ của nó quá mà thôi. Có khi nào nó lại bị tên mặt trẻ con này hút hồn. Nó nhìn hắn và nói:

“Nè! Đưa tôi đi gặp ba của cậu đi!”

Hắn ngã ngửa vì nó, cái kiểu nói chẳng liên quan gì đến nhau này khiến hắn bó tay với nó luôn. Ngạc nhiên hỏi lại nó:

“Sao muốn gặp ba của tôi?”

“Tôi muốn cảm ơn ông ấy vì muốn giúp nội tôi điều trị mà! Không được sao?”

Cũng không có gì to tát nhưng vốn ông ấy là người khó gần nên hắn chỉ đành trả lời nó không chắc chắn. Đang muốn nói thì tiếng chuông điện thoại vang lên, hiển thị trên màn hình với dòng chữ Đại chủ tịch là ba của hắn gọi. Hắn đi ra ngoài nhấc máy tạm tránh ánh mắt mong đợi của nó trong mấy phút.

Nó ngồi xuống cạnh nội và đặt những câu hỏi trong suy nghĩ muốn được nội giải đáp. Thật sự nó là ai? Nội là ai?

Hắn bước lại vào phòng bệnh với những sắc thái trên khuôn mặt thật khó có thể giải đáp. Chỉ nhìn nó và nói:

“Nguyệt Nhi! Ba tôi muốn gặp tôi và cô đó! Ông ấy hẹn chúng ta ăn tối.”

Trên khuôn mặt nó tự nhiên nổi dòng chữ nghi hoặc nhưng lại nhen nhóm một niềm vui nhỏ ở trong lòng kèm theo sự mong đợi. Nhìn về phía hắn và nói:

“Là tối nào vậy? Cảm ơn cậu nha!”

Nhìn tâm trạng của nó thay đổi chóng mặt cũng làm cho hắn quay cuồng theo nhưng ai nói quen với Đỗ Nguyệt Nhi cơ chứ. Trả lời nó với tâm trạng khá thoải mái giấu đi suy nghĩ trong đầu về những thắc mắc dành cho hành động kỳ lạ của ba mình:

“6h30 tối nay! Nhà hàng Chiều Vàng! Tôi sẽ qua đón cô!”

Nó ra dấu “OK” vui vẻ! Nhưng trong lòng đang hình dung ra muôn vàn cảnh tượng trong bữa ăn của buổi tối nay. Mọi trường hợp được nó đặt ra hết sức rõ ràng nhưng nếu như thật sự là một người thì nó phải làm sao đây? Và Hắn nữa người con trai này nếu thật sự cũng liên quan thì nó phải làm sao? Tự nhiên nó ước là nó không biết quá nhiều, nó mong muốn tất cả mọi thứ chỉ là trùng hợp nhưng không thể phủ nhận là định mệnh với nó đã quá rõ ràng mà nó chẳng thể phủ nhận hay từ chối.

Nó cứ ngồi suy nghĩ mông lung mà không hề chú ý tới việc hắn đã ra ngoài từ lúc nào kệ cho cái đứa không tập trung như nó vẫn đang loạn trong những viễn cảnh nó tự đặt ra. Chỉ đến lúc nhỏ Mai vào vỗ vai nó thì nó giật nảy mình ngơ ngác nhìn. Cái mặt ngố nghê của nó làm nhỏ không nhịn nổi cười và nói:

“con hâm mày làm gì xấu xa sau lưng tao hay sao mà giật mình khi tao xuất hiện thế hả?”

Nó trừng mắt nhìn nhỏ và nói:

“Tại mày vào nhẹ nhàng như ma ý! Tao có biết gì đâu.”

Nói xong nó ngó nghiêng chẳng thấy hắn chỉ thấy Long đang đứng cạnh nhìn nó âu yếm mà nó vẫn cứ ngơ ngơ chẳng chú ý gì hết. Nhỏ Mai nhìn nó quát lớn hơn:

“Xinh thế mà nghễnh ngãng chỉ thiếu nước tao mang thêm quả boom mỗi lần vào cho nó phát nổ nữa để cho cô nghe thấy nhé! Mà mày ngó nghiêng cái gì vậy?”

Nó vẫn ngó nghiêng xong cũng trả lời lại nhỏ:

“Ơ! Cái tên Minh Thành đâu ta? Không phải hắn vừa mới ở đây sao?”

Nhỏ cũng ngó nghiêng theo nó mặt đón đợi:

“Đâu! Đâu! Cậu ấy đâu rồi? tao cũng muốn gặp cậu ấy quá!”

Long nhìn biểu hiện của hai người thật sự cảm thấy vô cùng khó chịu, không khác gì là một người thừa tại nơi này. Nhưng lại chẳng thể mở lời vì dù sao cậu cũng chẳng là cái gì cả! Không thể quan tâm nó hay ghen vô cớ.

Một lúc sau khi ba người đang cùng hướng phía nội nó hỏi han thì hắn lù lù xuất hiện phía sau với túi lớn đặt xuống trước mặt nó và hai người. Cả ba cùng ngơ ngác nhìn hắn, nó đương nhiên chẳng thể giấu được tò mò cất tiếng hỏi:

“Cái gì mà nhiều vậy?”

Hắn nhìn nó trả lời lạnh tanh không cảm xúc vì sự hiện diện của hai người kia:

“Thuốc chống bệnh ngơ ngơ của cô! Tôi nghĩ là cô sắp có vấn đề rồi nên phòng tránh! Tốt nhất tối nay về uống thước thần kinh vào cho đỡ!”

Nó lườm hắn muốn rụng con mắt luôn, với túi thuốc lật qua lật lại. Nhỏ Mai thì cười phá lên vỗ tay tán thưởng xong giật lấy túi thuốc trong tay nó mở ra xem nhưng không phải mấy thứ thuốc mà hắn nói đó là những hộp kẹo dinh dưỡng với đầy đủ hương vị lần trước nó thích ăn hắn đặt cho nó hôm nay đã có. Nhỏ mai nhìn nó với ánh mắt ngưỡng mộ nhưng nó không biết vẫn định nổi đoá lên với hắn, nhỏ phải ngăn cản nó và nói:

“Nhìn lại đi nàng ơi! Là kẹo dinh dưỡng nè! Chia sẻ cho tao đi ha!”

Nó nhìn lại thay đổi ánh mắt với mấy hộp màu sắc, ôm trọn lấy chiếc túi như trẻ con nhận được quà từ ông già noel. Vui vẻ quên hết sự đời tét mạnh vào tay hắn làm hắn nhăn mặt, nó hốt hoảng nắm lấy cánh tay hắn xoa xoa nhẹ và nói:

“Ôi! Tôi xin lỗi! cảm ơn cậu nhiều nhiều nha!”

Thấy những hành động của nó như vậy thật sự Long biết mình đã chẳng còn cơ hội gì nữa. Nhưng cậu thấy không công bằng thật sự cậu chẳng là gì sao? Từ lúc vào đây thậm chí nó không đoái hoài tới cậu dù chỉ một lần! Nó vô tâm với cậu như vậy sao? Tình cảm mười mấy năm lại không bằng chỉ mấy ngày nhỏ nhặt! Cậu thật sự thấy uất ức rời khỏi bệnh viện cũng không nó lời tạm biệt với nó và hai người kia. Long đã rất buồn!

Bạn đang đọc Mộng Ảo của vananhmatachi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.