Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 474 chữ

Dung Li có cảm giác mình đã ngủ một tháng.

Đối với việc mình vừa ngủ một giấc liền từ cảnh giới thứ bảy thăng lên cảnh giới thứ tám, hắn cho rằng là do trái cây mà Yến Chi mang về, nhưng mà chẳng lẽ cảnh giới này độ kiếp chỉ cần ngủ thôi sao?

Lâm Cẩm nhìn đôi mắt nhỏ mờ mịt của hắn, muốn nói lại thôi, nghĩ tới ngày đó Yến Chi lạnh nhạt nhìn mây lôi kiếp, cuối cùng hắn vẫn là cái gì cũng không nói, chỉ cười tủm tỉm nói: “Là tiểu sư đệ của chúng ta rất may mắn.”

Dung Li luyện kiếm xong, sắc mặt hồng hồng. Sau khi cảnh giới thăng lên, hắn hiểu kiếm pháp cũng càng sâu, cuối cùng thu thế một chút, mơ hồ đều có phong thái của Yến Chi, lãnh lệ lại cường thế.

Nhưng khi vừa thu lại kiếm, tiểu sư đệ lại biến thành thỏ con mềm như bông, “Sư huynh lại bế quan rồi, không biết khi nào có thể ra đâu.”

Lâm Cẩm đã được căn dặn, nào dám nói vị đại sư huynh kia của hắn đang bị thương do lôi kiếp cho nên mới muốn bế quan điều trị, tròng mắt vừa chuyển liền đổi đề tài, bắt đầu trêu ghẹo: “Tiểu sư đệ dính đại sư huynh như vậy, không biết còn tưởng rằng đại sư huynh nhặt cái đuôi nhỏ về.”

Mặt Dung Li đỏ lên, nhỏ giọng phản bác: “Ta không phải cái đuôi nhỏ —— ta là sư huynh nhặt về sao?”

Không biết tại sao, kí ức lúc mới vào sư môn của hắn rất mơ hồ, giống một đống tơ vò, hắn còn tưởng rằng sư phụ mang hắn về, giao cho sư huynh chăm sóc hắn.

Lâm Cẩm không nghĩ nhiều, liền sờ cằm nói: “Đúng rồi. Lúc ấy đại sư huynh mới vừa bế quan ra, vội vội vàng vàng xuống núi, ba ngày sau mang theo ngươi trở về, cũng không biết là từ nơi nào tìm ngươi —— khi đó ngươi còn rất nhỏ, yếu ớt, ngơ ngốc, giống như kẻ ngốc vậy.”

Khi đó Dung Li vừa gầy lại vừa nhỏ, rất yếu ớt, hình như đã bị thương nặng, có chút ngốc ngốc, bị hắn trêu cũng không phục hồi tinh thần lại, cũng do Yến Chi có kiên nhẫn, một dưỡng ngần ấy năm, đem người dưỡng đến giống như một củ cải đường.

Dung Li tò mò muốn hỏi nhiều vài câu thì một tiếng động lớn truyền đến, một đàn chim đang sống trên cây nhảy véo von dường như sợ hãi, lập tức bay tán loạn, tiếng chuông từ chân núi xa xa truyền đến, Lâm Cẩm vừa nghe, thần sắc liền thay đổi: “Có Ma tộc.”

Bạn đang đọc Mỗi Ngày Tỉnh Dậy Đều Ở Trong Phòng Sư Huynh của Kim Tịch Cố Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CốTrườngAnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.