Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3513 chữ

Lúc Lương Thần sắp đến cổng trường mới gọi đt cho giáo sư Tần, được biết giáo sư Tần tối nay vốn dĩ có lớp luyện tai và đọc bản nhạc, bởi vì cô đến nên đã tạm thời đổi tiết này sang hôm khác.

Lương Thần tưởng đây là buổi nói chuyện giao lưu giữa giảng viên với sinh viên, ai ngờ cô vừa đến phòng làm việc của giáo sư Tần, mới phát hiện ngồi bên trong có thư kí chi bộ đảng trường nam đại, viện trưởng và phó viện trưởng học viên âm nhạc nam đại, thư kí liên đoàn thanh niên học viên âm nhạc cùng 1 dãy giáo sư trung niên, giáo sư trẻ…..

Nếu như căng thêm cái biểu ngữ nữa, Lương Thần sẽ tưởng mình đang đến đại hội kết nạp đảng viên.

Chỉ trách cô không nhắc trước với giáo sư Tần là cô đến tìm giáo viên là muốn nhờ truyền đạo thụ nghiệp giải hoặc.

Khung cảnh trong tưởng tượng của cô là: học trò ra đời dốc sức làm việc gặp phải vấn đề khó giải quyết, trong lúc mờ mịt mất phương hướng quay về trường cũ tiếp thụ chỉ điểm của thầy giáo mái đầu đã điểm bạc, trở thành nhân sinh doanh gia ( người vô cùng thành công trong cuộc sống, khiến người khác phải ganh tị)

Nếu như phối thêm chút tiếng nhạc du dương trầm bổng thì càng tuyệt.

Và khung cảnh trong hiện thực là: hiệu trưởng với Lương Thần nói chuyện thân thiết, viện trưởng vs Lương Thần nói chuyện thân thiết, giáo sư lão làng khiêm tốn tìm Lương Thần học hỏi kinh nghiệm, giáo sư trẻ tuổi dè dặt biểu đạt sự ái mộ….

Cuối cùng, chuông hết giờ reo lên, Lương Thần dùng ánh mắt truyền đạt 1 tia khát vọng muốn có thời gian riêng tư.

Thế nhưng ánh mắt này lại bị thư kí chi bộ đảng nam đại nhìn thấy, trở thành tin tức mới trên trang mạng của nam đại sáng ngày hôm sau.

“ca sĩ nổi tiếng Lương Thần quay về trường cũ, trước khi rời đi lưu luyến chia tay với giáo viên!”

*

Lúc Lương Thần đang cùng với các đảng viên giao lưu trò chuyện, chuột chỉ trong phát trực tiếp, màn chữ trong gian phòng phát trực tiếp của Herman thống nhất 1 cách kì quái.

[là đảng viên thì mời rút khỏi!]

[là đảng viên thì mời rút khỏi!]

[là đảng viên thì mời rút khỏi!]

…….

Đảng viên rốt cuộc đã làm sai cái gì?

Các tính năng của chỉ chuột trực tiếp vẫn chưa đủ hoàn thiện, các chủ phát thường hay gặp phải hiện tượng ca bình (chữ chạy che hết màn hình ), giống chủ phát nhân khí như herman đây, việc bị ca đến bạo tác là chuyện bình thường.

Qua 1 lúc, tình trạng vẫn ko biến chuyển gì mấy, màn chữ lại đổi phương thức.

[cẩu độc thân, rút khỏi đi!]

[cẩu độc thân, rút khỏi đi!]

[cẩu độc thân, rút khỏi đi!]

………….

Cẩu độc thân lại làm sai cái gì rồi?

May thay lúc Lục Cảnh phát trực tiếp có rất ít chữ chạy, bằng không cậu sẽ đáp ứng yêu cầu của fan, thoát ra ngoài.

Từ 7h đến 8 rưỡi, Lục Cảnh chơi 3 lần, ăn 1 đống gà.

Sau đó chuẩn bị mang sách đến thư viện đọc.

chính là 1 trò chơi có lương tâm kiểu như này, vì không muốn mọi người quá đắm chìm vào game, 9h tối cuối tuần chuẩn giờ máy chủ tê liệt.

Tạo môi trường trò chơi hài hòa tốt đẹp, có thể nói là tấm gương mẫu mực rồi.

Hà hiệp với Lục Cảnh cùng nhau đi thư viện, trên đường, nhìn thấy rất nhiều sinh viên phóng như bay về phía học viện âm nhạc.

Hà hiệp tính tóm 1 bạn học hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ tốc độ quá nhanh, chớp mắt chỉ còn lại 1 đường tàn ảnh, biến mất trong màn đêm.

Nhờ vả người khác không bằng dựa vào chính mình, hà hiệp mở baidu, gõ tìm kiếm Nam đại.

1 phút sau.

Hà hiệp kinh hô: “má ơi! Lương Thần đến trường học rồi!”

Lục Cảnh bên cạnh bước chân dừng lại: “cái gì cơ?”

Hà hiệp kích động tăng tốc bước chân, kéo Lục Cảnh đi về hướng học viện âm nhạc, “có người nói hôm nay Lương Thần đến học viện âm nhạc, mọi người đều đi xem rồi!”

Lục Cảnh ồ 1 tiếng, “ông kích động thế làm gì? Ông từ khi nào thích Lương Thần thế?”

Hà hiệp nói giọng xảo quyệt: “đi chụp trộm 1 tấm người thật, buổi tối lúc ăn gà đặt trước màn hình, hạ độc chết bọn cáo già.”

Lục Cảnh: “………”

*

Lương Thần đến cuối cũng không được cùng với cô giáo giao lưu thâu đêm 1 lần, chỉ biết hậm hực quay về, lại còn phải cười cười nói nói chào tam biệt các vị lãnh đạo.

Lầu dưới học viên âm nhạc chen chúc không ít sinh viên, đông nghìn nghịt, nước chảy không qua, kiến chui không lọt.

Lương Thần đứng ở trên tầng, từ cửa sổ nhìn xuống dưới, bị dọa tới nổi da gà, toàn thân rung lên, nói với viên khả khả: “chúng ta đi ra từ cửa sau?”

Viên khả khả làm trợ lí nhìn cảnh này đã quá quen thuộc, liền nhanh trí gọi 1 cuộc điện thoại cho tài xế lưu.

3 phút sau, lão lưu đánh xe đi đến cửa sau, viên khả khả nghiêng người yểm hộ cho Lương Thần chui vào ghế sau.

Bọn họ từ cửa sau học viên âm nhạc lách lách đi ra, thoát được đám sinh viên dưới lầu.

Xe từ con đường nhỏ ven hồ đi ra, luồn vào con hẻm nhỏ, hướng thư viện mà đi.

Do đi ở trong khuông viên trường nên lão lưu đi rất chậm, sợ đụng trúng sinh viên, trong mắt ông, những dòng người qua qua lại lại trong ngôi trường này đều là những học giả được giải noben di động.

*

Buổi đêm đầu mùa thu, gió đêm là thoải mái nhất.

Lương Thần hạ cửa xe xuống 1 nửa, nhìn ra bên ngoài.

Bên cạnh 2 nam sinh đang đeo cặp sách vô tình nhìn qua.

Nam sinh ở phía trong mặc 1 cái áo nỉ màu xám với quần dài màu đen, thân thể cao lớn, tóc mái bị thổi loạn 1 chút, đôi mắt đào hoa hơi hơi ngước nhìn qua, dáng vẻ mệt mỏi lập tức tiêu tan, hòa vào trong đồng tử---Lương Thần biết cậu ta nhận ra mình rồi, nhưng vẫn chưa kịp nhìn rõ sự chuyển biến trong ánh mắt cậu ta, cái đối mắt nhanh như chớp này là vì tốc độ xe mà đoạn dứt.

Lương Thần dựa vào ghế, duỗi thẳng lưng nói: “nam sinh viên đại học bây giờ thật là đẹp trai, không giống lúc hồi mà tôi còn đi học ….”

Viên khả khả chưa nhìn thấy nam sinh kia liền nói: “ đẹp lắm sao? Đẹp bằng nhạc vũ huân không?”

Lương Thần: “……..”

công bằng mà nói, vẻ bề ngoài của 2 người là ngang nhau, nhưng 1 người sinh viên đại học chưa va chạm với xã hội, 1 người thì là ở trong giới giải trí lăn lộn qua 1 đoạn thời gian với ca sĩ tuyến 18, từ khí chất mà nói, không thể so sánh.

vị nam sinh kia toàn thân đầu là hơi thở can tịnh thuần khiết, mà nhạc vũ huân…

thôi đi, Lương Thần không muốn nghĩ lại nữa.

*

Lúc này, hà hiệp đứng ở bên đường, miệng há hốc, bước chân bất động.

“tôi, tôi vừa xong nhìn thấy Lương Thần rồi sao?”

Lục Cảnh bên cạnh ử 1 tiếng.

Hà hiệp: “tôi, tôi còn mắt đối mắt với cô ấy nữa?”

Lục Cảnh tốt bụng nhắc nhở: “người cô ấy nhìn là tôi.”

Hà hiệp: “thì cũng gần như thế, 9 bỏ làm 10, vậy coi như tôi vs Lương Thần nói chuyện qua rồi!”

Lương Thần: “ặc. có 9 bỏ làm 10 cũng là tôi vs cô ấy nói chuyện vs nhau.”

2 người từ học viện âm nhạc quay lại, nhìn đến tấm màn đen kịt liền biết chen không qua rồi, không ngở rằng, lại có thể vô tình gặp được ở đây.

Hà hiệp hoảng hốt, tát 2 phát vào má, nói: “người xinh đẹp như này, sao có thể là tính lãnh thẩm được chứ?”

Lục Cảnh: “….tôi cảm thấy có thể là nam nhân không tốt.”

Hà hiệp: “cảnh thần nói rất đúng.”

*

Lương Thần sau khi về nhà, lập tức mang đàn ghi-ta ra, ngồi trên ban công, bức bản thân sáng tác.

Nếu như không dồn ép bản thân 1 chút, vĩnh viễn không biết bản thân có bao nhiêu giỏi giang.

Chả lẽ giống như người hầu gái, không thể có nổi cảm giác tiếp khách nữa?

Nửa tiếng sau.

Lương Thần đặt ghita xuống, mở máy tính.

Hầu gái đi nữa cũng có nhân quyền đấy nhé.

Đăng nhập tài khoản steam, phát hiện Lục Cảnh đang onl. Cô gõ “hi” gửi qua, đối phương đang chơi game, không hồi đáp lại.

Thế là Lương Thần dũng cảm quyết định 1 mình chiến đấu.

Trận đầu, chết do chạy độc.

Trận 2, bị ngta dùng chảo đập chết.

Trận 3, bị ngta dùng xe tông chết.

Trận 4, bị rơi vào nhà vệ sinh, kẹt không ra được, bị người ta dìm chết tươi. =))

Lương Thần tuyệt vọng thoát khỏi trò chơi, ngẩng đầu nhìn, mới qua có 25 phút. =)).

Cô nghi ngờ, chỉ có cô là đang chơi tuyệt địa cầu sinh, người khác chơi là tuyệt địa đại truy sát.

Cô lại xem danh sách bạn bè, Lục Cảnh vẫn đang chơi.

Lương Thần đáng thương giống như đứa trẻ mồ côi bị vứt bỏ, mở trang tìm kiếm, gõ .

Xem lướt qua nửa tiếng đồng hồ, từ giới thiệu bản đồ đến tính năng của súng, Lương Thần mặc dù không hiểu lắm, nhưng vẫn chân chân thật thật xem tiếp.

Kết quả, kéo đến cuối cùng, câu cuối của bài hướng dẫn này là:

Các hộp tinh hoa thân mến, tưởng là xem xong cái này là đã có thể thoát khỏi vận mệnh “chuyển phát nhanh”? khờ khạo!

Lương Thần căm phẫn tắt trang web đi, cái trò chơi rác rưởi gì đây?!

Cô mở weixin, đăng 1 bài:

Game thực tế ảo cực dở! cực kì dở!

5 phút sau, vòng bạn bè xuất hiện mấy chục like và bình luận, Lương Thần không xem kĩ hết, cứ thế lướt lướt, sau đó nhìn thấy 1 bình luận ngứa mắt.

Lương Thần: …….

Tự nhiên có thêm động lực cho cậu ta vào danh sách đen.

Lương Thần: ???

Cô lập tức gửi 1 tn cho Lục Cảnh.

Lương Thần: ……………

Lục Cảnh hôm nay quay về phòng đã chơi 4 trận, ăn 1 đống gà, cảm thấy chả có gì thú gì.

Nhìn thấy cai bộ dạng đáng thương của Lương Thần, thêm nữa là bản thân hôm nay tâm tình tốt, thế nên cậu quyết định phát 1 tin nhắn có thiện tâm.

Cô lại đăng nhập steam, mở YY, ảo nảo nói: “tôi hôm nay 1 mình chiến đấu, nhặt được 1 cái mũ sắt cấp 2, áo chống đạn cấp 3 với 1 khẩu 98k trong truyền thuyết, xong còn tìm được 1 cỗ xe, tôi tưởng là tôi có thể thắng cơ, kết quả lúc chạy vòng độc đầu tiên đã chết rồi, chán.”

Lục Cảnh mím môi, “không tồi, có tiến bộ rồi.”

Lương Thần: “thật không?”

Lục Cảnh: “lúc trước tiếp đất thành hộp, bây giờ nhảy dù, nhận vật dụng, chạy xe, lên cửa đưa đồ, nhất khí kha thành, không tổi.”

Lương Thần: “……”

Trận 1 vừa bắt đầu, Lương Thần phát hiện trong game lại có tới 4 người.

Cô liền căng thẳng, “ực…..bọn họ là?”

Lục Cảnh nói: “tôi vừa rồi chơi 4 người, quên không hủy, tiến vào là người thú.”

Lương Thần: “ờ”

Sau khi các tuyến bay xuất ra, Lục Cảnh mở ngữ âm trò chơi: “2 vị huynh đệ muốn nhảy ở đâu?”

Lục Cảnh nói xong, đối phương trầm mặc 2s..

“đậu má, herman???”

“cậu là herman sao???????”

Lương Thần ử 1 tiếng.

“má ơi, con được cùng đội với herman rồi!!!!!!!!! trận này nằm thảnh thơi ăn gà rồi!!!!!!!!!!!!”

“dm chụp ảnh màn hình gấp!!!!!!!!!”

Lương Thần ơ 1 tiếng nói: “herman?”

Lục Cảnh cong mày, thờ ơ nói: “chị không phải bây giờ mới biết tôi là herman đi?”

Lương Thần nói: “đương nhiên không phải.”

Lục Cảnh cong miệng cười.

Lương Thần: “herman là cái gì?”

Lục Cảnh: ???

Cậu còn chưa kịp nói gì, 2 người kia đã như chim vỡ tổ.

“cậu không biết herman??? Chủ phát herman???”

“cậu đang đùa đấy à?? Herman mà cũng không biết?? thư thần di động a!!”

Lương Thần còn đang chưa hiểu ra thế nào, Lục Cảnh đã mở bản đồ, kí hiệu sân bay.

“không biết thì tự đi tra baidu đi, lười giải thích lắm. chúng ta nhảy xuống sân bay, tôi đi cục cảnh sát lầu 3, các cậu đi chiếm lầu 2.”

Đồng đội giáp: “không vấn đề!”

Đồng đội ất: “không vấn đề!”

Lục Cảnh: “cậu nên ngậm miệng lại đi.”

Lương Thần: “ờ”

*

Giáp và ất sau khi nhảy dù tiếp đất xong, ko thấy Lục Cảnh, chỉ thấy tọa độ của hắn ta thần tốc di chuyển vế phía trên núi, thế là 2 người gấp gáp hỏi: “herman cậu sao lại hướng về phía trên núi chạy thế? Nhà ở bên này cơ mà!”

Lục Cảnh nói: “tôi đi lượm cái hộp trước đã.”

Lương Thần: “……….”

Cô lại ko biết mình đáp xuống chỗ nào rồi, ngay lúc đang mênh mông mờ mịt, Lục Cảnh phóng xe moto đến, dừng lại bên cô, “lên xe”

Lương Thần vội vàng ngồi cẩn thận từng li từng tí ngồi lên xe.

“đây là lần đầu tiên tôi ngồi xe máy….”

“vậy à? Lục Cảnh cười cười, lập tức tăng tốc, hướng đỉnh núi chạy đi, “vậy để cậu chứng kiến 1 chút tuyệt kĩ moto của tôi.”

Con xe hướng theo đỉnh núi phóng vèo 1 cái, sau đó trên không trung quay ngược 360 độ. chính lúc Lương Thần đang bị chấn động, xe tự nhiên …..bị đổ.

2 người ngã xuống, đều giảm không ít máu.

Thao tác của Lục Cảnh cứng đờ trong giây lát, sau đó lặng lẽ dựng moto lên.

Hà hiệp ở phía sau Lục Cảnh nhìn thấy màn này, cười ra tiếng, “ thích thể hiện này, lần này đổ xe rồi ha!”

Lục Cảnh mặt không biến sắc, lại lên xe, “ đây gọi là lật xe ư? Đây gọi là kỹ xảo.”

Lương Thần thấy cậu ta nói chuyện, hỏi một cách tiềm thức: “cậu đang nói chuyện với ai thế?”

Lục Cảnh: “con trai tôi.”

Hà hiệp liền gân cổ lên gào: “phản rồi phản rồi! nghịch tử!”

Lương Thần hình như ý thức được điều gì đó….. cô đã không phải lần đầu tiên nghe thấy bên Lục Cảnh có âm thanh của người khác, hơn nữa đều là giọng của thanh niên.

“cậu sống ở kí túc à?”

Lục Cảnh ử 1 tiếng coi như là trả lời cho câu hỏi của Lương Thần.

Lúc này, đã đến điểm đích, Lục Cảnh xuống xe.

Mỗi khi khoảng cách giữa Lục Cảnh và Lương Thần lớn hơn 5cm, toàn thân cô liền mất đi cảm giác an toàn, thế nên không kịp tiếp tục vấn đề vừa rồi, cô cũng theo Lục Cảnh xuống xe.

Đến chỗ 2 đồng đội còn lại đang tìm đồ vật, Lục Cảnh đem theo Lương Thần đi đến tòa nhà khác.

“đây là mũ sắt cấp 1, cậu qua đó nhặt, ở trên cầu thang.”

“lầu 2 phòng phía bên trong cùng có áo chống đạn cấp 2, cậu qua đó mặc lên.”

“trong này có mấy có bao chữa bệnh, cậu mang theo hết đi.”

Thế là, Lương Thần đi theo Lục Cảnh lục soát xong 2 tòa nhà, có thể làm người rồi. mà không phải hết lần này đến lần khác làm gà dâng cho người khác.

Lúc này, Lục Cảnh đột nhiên nói 1 câu: “ có người.”

Giáp và ất: “nhìn thấy rồi! nhìn thấy rồi! chuẩn bị xong rồi! cương!”

Lương Thần: “?”

Ai? ở đâu?

Sợ là cô nhắm mắt khi đang chơi rồi.

Lục Cảnh biết Lương Thần lúc này đang ù ù cạc cạc, liền nói: “hướng tây 30 độ, nhìn thấy chưa?”

Lương Thần không nói gì.

Tình này cảnh này, Lục Cảnh cực kì xúc động. =))

Không cưỡng cầu nữa.

Cậu nói: “thôi bỏ đi, cậu nằm xuống dưới cánh cửa sổ, nằm sấp xuống.”

Lương Thần vô cùng nghe lời, cậu ta nói gì làm nấy.

Ko lâu sau, quả nhiên có tiếng bước chân truyền tới.

Giáp và ất, canh ở bên cửa sổ nhòm người, Lục Cảnh xuống lầu, Lương Thần một mực trung thành đi theo cậu.

Đối diện có 4 người tới, 2 người đi phòng bên cạnh, 2 người bước nhanh tới phòng ngủ của gian phòng lục cảnh đang đứng.

Lục Cảnh đã nằm ở cầu thang được 1 lúc rồi, đợi sau khi bọn họ tiến vào, bắn liên tiếp 1 trận đạn, bắn đến khi 2 người đó chỉ còn lại 1 giọt máu, quỳ trên mặt đất hơi thở thoi thóp.

Lúc này, Lục Cảnh thu xong súng, rút khỏi gian phòng, lại nằm phía sau cầu thang.

Giáp và ất tưởng là Lục Cảnh tưởng là Lục Cảnh hết đạn rồi, lại ngại đi qua tiếp lực, thế là nói: “herman, hết đạn rồi sao? Tớ ném qua ít cho cậu nhé.”

Lục Cảnh thản nhiên nói: “vẫn còn 60 viên.”

Giáp ất: “vậy…….?”

Lục Cảnh: “đừng động, các cậu trốn trước đi đã.”

Thế là 2 người nằm hết xuống, Lục Cảnh trực tiếp trốn phía sau sô pha.

Lương Thần toàn trình 1 lời không nói, trong lòng nghĩ: lão nương ngược lại muốn xem xem trong khẩu 98k này của cậu bán loại đạn gì.

Ko lâu sau, 2 người ở phòng kế bên xông ra, bọn họ tuần tra 1 vòng trước, không nhìn thấy người, thế là trực tiếp tiến vào phòng ngủ cứu đồng đội.

Khi nhân vật bị đánh ngã, trên đầu sẽ xuất hiện nút ấn chưa bệnh, đồng đội kích vào nút đó là có thể cứu người, nhưng mà động tác này phải duy trì 10 liên tiếp.

Chính tại lúc này, Lục Cảnh xông lên, ung dung đánh úp cả 4 người phía đối phương.

Đừng nói Lương Thần, ngay cả giáp ất đều nhìn không hiểu hành động của Lục Cảnh.

Rõ ràng có thể đánh chết 2 người này trước, sau đó đi phòng kế bên cương thương, cậu ta sao lại đánh kiểu này?

Có điều trong lòng fan của herman đều có 2 nguyên tắc:

1.thao tác của Herman chắc chắn là chính xác.

2.Nếu như bạn cảm thấy thao tác của anh ta sai, mời tham khảo điều 1.

vì vậy, đối với trận này, giáp và ất cảm thấy trong này chắc hẳn có chiến thuật thần kì gì đó mà người bình thường như bọn họ không thể cảnh giác.

Lương Thần không biết tiếng tăm của “herman” ở trong trò chơi này, chủ động mở miệng hỏi: “cậu đây là ý gì thế?”

Lục Cảnh thu xong súng, nhìn 4 cái hộp trước mặt, vân đạm phong kinh ( thờ ơ, lạnh nhạt ) nói: “người 1 nhà, quan trọng nhất là phải chỉnh tề.”

Hộp tử 1:?

Hộp tử 2: ??

Hộp tử 3: ???

Hộp tử 4: ????

Bạn đang đọc Minh Thương Dễ Tránh Thầm Thích Khó Phòng của Kiều Diêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cnn2596
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 183

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.