Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2521 chữ

Lưu Nhị vẫn luôn đứng đợi ở nhà để xe bên ngoài nhà đa năng, Lương Thần bỏ lại Viên Khả Khả một mình chạy đi. Do tốc độ quá nhanh, sinh viên xung quanh căn bản không có kịp phản ứng được là ai, chỉ nhìn thấy một đường thân ảnh bay vọt qua bên cạnh.

Viên Khả Khả không thể không thu dọn đống đồ lộn xộn này được, liền đem theo mấy người sắp xếp đơn giản một chút rồi hỏa tốc rời khỏi hiện trường.

Lương Thần đang ngồi trên xe tìm bừa vài lí do nói chuyện với bên chủ trì đêm hội, dù sao diễn tập cũng đã kết thúc rồi, phía bên trường đương nhiên sẽ không giữ lại một đại minh tinh ở đây lãng phí thời gian.

Lương Thần tắt máy, nặng nề thở một hơi, nói: “đi thôi, quay về thôi.”

Tiêu Vũ vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi ngồi trên xe mở to mắt hỏi Viên Khả Khả đang ngồi ở trước: “khả khả, sao thế?sao lại phải về gấp thề này?”

Viên Khả Khả và Lương Thần mặt đối mặt, sự hiểu ngầm của hai người hợp tác nhiều năm được áp dụng, Lương Thần lập tức chau chau mày, “chị không thoải mái lắm.”

Tiêu Vũ chồm người về phía trước, chui đầu qua kẽ hở giữa hai ghế, “không thoải mái chỗ nào? Có nghiêm trọng không?”

Lương Thần ấn đầu cô trở lại, “để chị yên tĩnh chút.”

Một chút yên tĩnh này, kéo dài tận 40 phút.

Tài xế dừng xe dưới nhà Lương Thần, Viên Khả Khả và Tiêu Vũ muốn theo lên nhà cùng nhưng Lương Thần không cho. Cô tự cầm lấy túi, vuốt vuốt tóc, bình tĩnh lên nhà.

Vừa về tới nhà, Lương Thần triệt để kiềm không nổi nữa, cắm thẳng đầu xuống giường.

Tại sao trùng hợp thế này?

Tại sao cậu ta cứ phải là Lục Cảnh?

Tại sao lại xuất hiện đúng lúc này?

Lương Thần tuyệt vọng đến nỗi bứt tóc lăn người trên giường, lúc này Viên Khả Khả gọi điện thoại tới.

Lương Thần miễn cưỡng nghe điện thoại: “lại thế nào nữa?”

Viên Khả Khả vẫn còn ở trên xe chưa về nhà, trong điện thoại có cả tiếng Tiêu Vũ với người khác nữa, “em chỉ là muốn nhắc nhở chị một chút, ngày mai là diễn chính thức rồi, tối nay nhớ nghỉ ngơi cho tốt.”

“ờ.” Lương Thần nằm thẳng trên giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà, nhãn cầu không chút động đậy, “em nói xem, chị bây giờ chọn không tham gia lễ kỉ niệm trường liệu có được không?”

“chị thì thấy sao?” Viên Khả Khả hỏi lại, “ vắng mặt vì bệnh hay là thế nào? Chân bị người ta đập gẫy rồi? bị người ngoài hành tinh bắt cóc rồi?”

Lương Thần kéo chăn chùm lên đầu, lí nhí một cách thống khổ, “thật phiền a…….”

“phiền nữa cũng phải đối mặt a bà cô.” Viên Khả Khả nói, “tổng cộng chỉ có mấy phút, nhắm mắt nghiến răng một cái là qua rồi.”

“em nói nghe nhẹ nhàng lắm, đứng mà nói tất nhiên cảm thấy dễ rồi, chị không cần thể diện chắc?”

“vốn dĩ chính là thế mà, ngày mai kết thúc, ai cũng không biết ai, cũng chả có cơ hội gặp mặt, còn có thể thế nào được nữa?”

“em, em………thôi bỏ đi, không thể nói rõ với em được!”

*

Lúc Lục Cảnh từ nhà đa năng đi ra, Tề Kỳ cũng đi cùng với cậu.

Nhà đa năng cách kí túc khá xa, hai người đều định ra điểm chờ đợi xe bus của trường. trên đường, Tề Kỳ đột nhiên có điện thoại, nói qua loa vài câu liền cúi đầu đi về hướng bệnh viện của trường.

Lục Cảnh chỉ còn lại một mình đứng ở điểm dừng đợi xe.

Lúc này chính là giờ cao điểm sinh viên hết tiết, mỗi chuyến xe đi qua đều đầy chỗ. Sau khi đợi liên tiếp 3 chuyến không có chỗ, trề môi, chọn đi bộ về phòng.

Dù sao hôm nay tâm trạng cũng tốt.

Ánh chiều tà chiếu lên lá cây bạch quả ở bên đường, theo ró mà rung rinh.

Lục Cảnh đi chầm chậm, đeo tai nghe lên, trong máy toàn là bài hát của Lương Thần.

bài hát thứ 5 kết thúc cũng là lúc Lục Cảnh về lên tới cửa phòng. Cậu gõ cữa nhưng không có ai ra mở, thế là tự cầm chìa khoa ra mở cửa, quả nhiên là không một bóng người.

Lương Thần đứng ở cửa mở đèn, khoảnh khắc gian phòng sáng lên, cậu nhìn thấy ở trên bức tường của giường đầu tiên phía bên phải là dòng chữ nghuệch ngoạc “tôi nếu như thi không qua cấp 4 những người còn lại trong phòng toàn bộ béo lên 10 cân!”, Lục Cảnh nhếch miệng cười, giơ cánh tay lên, ngón tay sờ nhẹ nhàng từng chữ một.

Vết khắc không sâu mà lại mạnh mẽ trải qua bao nhiêu năm tháng, bám lấy mặt tường, lưu lại vết tích của cô.

Lương Thần hình như còn có thể thấy được biểu cảm nghiến răng nghiến lợi lúc Lương Thần viết xuống nhưng chữ này cùng với cảnh cúi đầu ủ rũ mỗi lần thi xong.

Ánh mắt từ bức tường kéo đến mặt giường, ngón tay Lục Cảnh từ từ di chuyển đến mặt gối, phủi nhẹ qua.

Chiếc giường nhỏ hẹp chật chội, nhưng cô gầy như thế, nằm lên chắc là thấy rất rộng.

Cô lúc trước có phải là cũng giống như các cô gái khác, nằm lười trên giường ăn quà vặt, chùm chăn xem phim.

Trong mắt Lục Cảnh tràn đầy ý cười, chìm đắm trong khung cảnh tươi đẹp.

Lúc này - - sau lưng đột nhiên có người ho hai tiếng.

Lục Cảnh vừa quay đầu liền nhìn thấy 3 ông bạn cùng phòng đang kinh hãi nhìn mình.

Chủ nhân của tấm giường này - - Chu Châu, toàn mặt đỏ ửng nói: “Lục Cảnh, tôi, tôi không biết ông lại yêu thầm tôi, nhưng trong lòng tôi có người khác rồi, xin lỗi, tôi không yêu người đồng giới.”

Lục Cảnh: “……….”

Biến mẹ đi.

Cảnh tượng đẹp đẽ bị 3 cái người này làm gián đoạn, Lục Cảnh trợn trắng mắt nói: “tối nay ra ngoài ăn cơm, tôi mời.”

3 người vừa nghe thấy liền hưng phấn hẳn lên, cũng không đùa với cậu nữa, “ăn cái gì? Ăn lẩu được không?’

“tiến bộ.” Lục Cảnh nói, “đi ăn lẩu trâu.”

Chu Châu lập tức nói: “lục ca ca em nguyện ý cong thành hương vòng đuổi muỗi!”

Lục Cảnh: “biến.”

Một hàng 4 người đến một quán lẩu trâu ở chợ cạnh trường, quán này khá đắt, sinh viên bình thường hiếm khi tới đây ăn, hoàn cảnh tương đối thì cũng ăn được.

Trên bàn vuông lớn xếp đầy rau và rượu, 4 ông con trai ngày đông lạnh rét mà ăn đến mồ hôi đầy người, sau khi cơm rượu no nê liền bắt đầu tán gẫu.

Chu Châu trước giờ là người quan tâm đời sống tình cảm của bạn cùng phòng nhất, hơn nữa cậu vs Tề Kỳ hay gặp mặt nhau, tâm hiếu kì thích hóng hớt, hỏi Lục Cảnh: “lần trước ông thật sự giúp cố phi minh đem theo Tề Kỳ chơi game rồi?”

Lục Cảnh gật đầu, “làm sao?”

Chu Châu thở dài, “tôi còn tưởng ông muốn theo đuổi tề kì nữa kìa, còn nói tiểu tử nhà ông cuối cùng khai thông rồi……..ông nói xem ông tự nhiên làm thế này để làm gì? Chạy quanh một vòng lớn thế này, lúc đầu trực tiếp nhận lời Chung Noãn Viên không phải được rồi sao?”

Lục Cảnh hất mặt lên, nói thong thả: “ông quản tôi.”

“phải, phải rồi, hôm nay ông là đại gia, ông nói gì cũng được hết, có điều ông biết không, cố phi minh bị ông làm cho thảm hại rồi.”

Lục Cảnh giương mày, “là ý gì?”

Không chỉ Lục Cảnh tò mò, mà 2 người còn lại cũng dỏng tai lên nghe.

Chu Châu nói: “mấy trận đó của ông, đã triệt để thu phục Tề Kỳ rồi, con tim đó của Tề Kỳ đã dao động rồi, đương nhiên cô ấy không biết người chơi game lần đó là ông. Người ta hiện tại mỗi ngày đều muốn cố phi minh đem cô theo chơi game kìa.”

“vậy cái ông chơi như gà què ấy còn không phải cảm ơn tôi sao?” Lục Cảnh nói.

“ông cũng biết người ta chơi kém!”Chu Châu nói, “ông nói xem hắn ta làm sao lấp liếm được đây?”

Lục Cảnh nghĩ một chút, “tự đập gãy tay?”

“ông sao mà ác độc thế…..”Chu Châu nói, “giữa trời đông rét buốt thế này, đếu sắp 0 độ rồi, cậu ta thế mà lại nửa đêm nửa hôm đi tắm nước lạnh, tắm đến vào viện luôn rồi.”

Lục Cảnh: “………..”

Lưu Nhị: “………”

Hà Hiệp: “………”

Là đàn ông, quả nhiên phải đối với bản thân ác một chút.

*

Sau khi Lương Thần nói chuyện điện thoại với Viên Khả Khả xong luôn lăn lộn trên giường.

Nếu như hiện tại có một cái lỗ trên mặt đất, cô nguyện chui đến đầu bên kia trái đất.

Đáng tiếc trên mặt đất không có lỗ, nhưng ngược lại giếng trời lại có một cái - - Lục Cảnh gửi tin nhắn cho cô rồi.

Trong lòng Lương Thần có một dự cảm không rõ ràng, Lục Cảnh tại sao lúc này lại đột nhiên gửi tin nhắn cho cô? Lẽ nào cậu ta biết cái người con gái lưu manh hôm nay là cô? Không thể nào! Cô che đậy kín như thế! Không thể nào!

Ôm lấy tâm thái ung dung không sợ chết, Lương Thần mở khung chat ra.

Phù……..nhìn thấy 4 cái chữ này, Lương Thần biết mình nghĩ nhiều rồi.

Cậu quả nhiên không biết mình là Lương Thần.

Không cần biết như nào, “Lương Thần” mặt mũi đã không còn rồi, tôn nghiêm của “trành tử”thề sống chết cũng phải giữ cho bằng được.

Không, không được đâu………

Còn có thể vì sao nữa? bởi vì tôi mất mặt đi.

Lương Thần hiện tại hoàn toàn không dám nghe giọng cậu, bằng không lại nghĩ tới cái cảnh lúc chiều, cô có thể sẽ nộ sát đồng đội mất.

Rất lâu, bên kia cũng không nhắn lại.

Lương Thần thấp thỏm bất an giơ điện thoại, tự suy đoán, cậu chắc không phải sẽ không tin chứ?

Lương Thần thả nhẹ một hơi, gõ chữ đáp lại.

Kết thúc đối thoại, Lương Thần lập tức mở máy tính, đợi phòng live của Lục Cảnh cập nhật.

Không vì cái gì khác, nhất định phải thị gian Lục Cảnh, xem cậu ta lúc livestream có nói cái gì không nên nói hay không.

5 phút sau, Lục Cảnh mở phát rồi.

Hôm nay cậu lại cùng với 66dashun chơi hai người, 66dashun là một tên lắm mồm kinh điển, từ lúc bắt đầu đến giờ lải nhải không ngừng, Lục Cảnh luôn không thèm để ý cậu ta. Hai người nhảy xuống sân bay xong, thân ai nấy kiếm, 66dashun vẫn thế tự nói tự nghe.

Đợt quét vùng an toàn thứ nhất đã xuất ra, hai người lái xe chạy độc.

66dashun ngồi ghế lái, Lục Cảnh ngồi ở ghế phụ chả có việc gì làm, đột nhiên nói: “cậu biết lưu mậu ngạn là ai không?

Nghe đến đoạn nay, Lương Thần hơi còn chưa kịp thở ra, suýt nữa bị sặc.

66dashun nói: “ai thế? Không biết.”

Lúc này, màn chữ đang phong cuồng trải ra [lưu mậu ngạn, lão công của tôi! Lão công của tôi!] (lão công: chồng)

Lục Cảnh đang phát trực tiếp không có nhìn màn chữ, nói: “hôm nay có người chọc ghẹo tôi, nói tôi nhìn giống mậu ngạn.”

Lương Thần: “……………”

Màn chữ lần nữa nổ tung.

[herman giống lưu mậu ngạn! nhất định là một đại soái ca!]

[herman chồng em!]

66dashun- một tên thô kệch, đương nhiên không biết những tiểu thịt tươi trong giới giải trí, cậu ta nói: “nói ông giống ai đó mà đã là trêu chọc ông rồi?”

Lục Cảnh bình tĩnh nói: “đương nhiên không chỉ có thế.”

66dashun đột nhiên cao hứng: “vậy còn nói gì nữa.”

Lục Cảnh hỏi lại: “ông muốn tay không bọc hoàng văn?”

Màn hình chỉ trong nháy mắt đã trải đầy chữ.

[cầu hoàng văn! Cầu hoàng văn!]

[cầu thực búa!]

[tôi không tin! Cho thực búa!] (thực búa: chứng cứ chắc chắn)

66dashun cũng hăng hái lên rồi, khăng khăng truy hỏi, nhưng Lục Cảnh vẫn không nói.

“đừng hỏi nữa, tôi không nói đâu.”

66dashun moi không được thực búa, bèn nói: “thế rốt cuộc là ai chọc cậu?”

Lương Thần nói: “một học tỷ.”

Lương Thần: “……….”

Cô quả nhiên quá để cao nhân phẩm của Lục Cảnh rồi.

2 người tiến vào khu an toàn rồi, xuống xe tìm nhà, trong lúc đó, 66 dashun lại hỏi: “thật hâm mộ các ông có thể được trêu chọc như thế, tôi lớn như thế này rồi mà chưa từng có người ghẹo tôi, có thể phỏng vấn một chút cảm giác được trêu ghẹo không?”

Lương Thần nói mà không nghĩ ngợi gì: “muốn biết học tỷ có ý định dùng hành động thay lời nói hay không.”

Lương Thần: “……………..”

lúc này đã chịu phải vô vàn khổ sở đến tê liệt là Lương Thần ngược lại bình tĩnh lạ thường.

xem ra chị đây phải dạy cho cậu làm người rồi, nếu không cậu còn không biết cái xã hội này có bao nhiêu hiểm ác.

Cô thoát khỏi màn hình, ấn vào “phòng tố cáo”, lựa chọn “truyền phát thông tin sắc tình đồi trụy”.

Bạn đang đọc Minh Thương Dễ Tránh Thầm Thích Khó Phòng của Kiều Diêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cnn2596
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 431

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.