Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2497 chữ

Lục Cảnh theo chân Châu Tiểu Hoan quay về phía ghế khán giả, Tề Kỳ đi đằng sau, liên tục quay đầu lại.

“Lương Thần học tỷ thật là tốt.” Tề Kỳ nói, “mình tưởng đại minh tinh sẽ khoác lên mình vẻ ngoài cao lãnh cơ, nhưng chị ấy chỉ cần không mở miệng nói chuyện thì chính là nữ thần chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Wa, thật tốt, mình nếu như có khí chất như chị ấy thì tốt biết mấy.”

Lục Cảnh cười lạnh.

Tề Kỳ không hiểu sao cậu lại cười lạnh, tưởng là bản thân nói sai lời rồi. cô biết Lục Cảnh là fan của Lương Thần, vậy nên đã cố gắng lựa chọn lời hay ý đẹp để nói rồi. nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết câu nào có vấn đề, thế là cẩn trọng hỏi: “mình nói sai cái gì à?”

Lục Cảnh chỉ cười không nói.

Đó là cậu chưa thấy cảnh cô ấy chơi game thôi, tặng quái tốc tặng đến lưu loát trôi chảy kìa. Cậu nếu là nhìn thấy bộ dạng cô ấy bị chảo đập chết mà vẫn có thể nói ra được lời này, tôi kính cậu làm trang hán tử.

“không có gì.”Lục Cảnh nói, “tôi vừa rồi hơi mất tập trung thôi.”

Hai phút sau, âm nhạc lại vang lên.

Lục Cảnh nghe thấy liền quay đầu, ánh mắt lần nữa xông thẳng đến sân khấu.

Lương Thần và mc nhìn vào kịch bản, nhắm mắt gật gù, sợi tóc rơi ở giữa hai đường chân mày, Lục Cảnh có thể nhìn rõ đến từng sợi lông mi của cô.

Thật là dài.

Bất tri bất giác, Châu Tiểu Hoan và Tề Kỳ đã đi được một đoạn rồi, quay rồi phát hiện Lục Cảnh vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, liền nói: “học trưởng, anh làm gì thế?”

Gọi một tiếng không thấy phản ứng gì, Tề Kỳ dứt khoát chạy lại, muốn đập vào Lục Cảnh một cái, không ngờ tới cậu đột nhiên giơ tay lên, cánh tay đang duỗi ra của Tề Kỳ đúng lúc đập và bàn tay của Lục Cảnh.

ẩm ướt, nóng bỏng.

“học trưởng, anh sao lại ra mồ hôi thế này?” giọng Tề Kỳ nâng cao lên hai độ, không kìm được muốn giơ tay sờ trán Lục Cảnh, “anh sốt rồi sao?”

“không có.” Lục Cảnh chặn tay cô lại, “trong nhà thể thao nóng quá mà thôi.”

Nóng?

Tề Kỳ ngẩng đầu nhìn trần nhà, xác thực trong này không có mở điều hòa, từng đợt gió lạnh từ ngoài cửa không ngừng thổi vào, đôi chân trần của cô sắp buốt đến mất cảm giác rồi.

“ vậy à…….thế cậu ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc đi.”

Tề Kỳ là một người con gái biết thông cảm và chiều lòng người, Lục Cảnh nói thế này rồi, cô cũng không hỏi nhiều nữa.

Vừa rồi cự li tiếp xúc gần như thế, fan hâm mộ nào mà không căng thẳng chứ? Ngay cả fan qua đường như cô còn thiếu chút nữa nói không nên lời, Lục Cảnh căng thẳng đến ra mồ hôi cũng là bình thường.

Tề Kỳ tìm được một chỗ trống, cách xa nhóm người, lại có thể trực tiếp nhìn thấy Lương Thần ở trên sân khấu.

“học trưởng, ngồi chỗ này đi.”

Lục Cảnh ngồi xuống, nói tiếng cảm ơn, nhưng không ngẩng đầu nhìn lên khán đài, mà cúi đầu xuống suy nghĩ gì đó.

Tề Kỳ mấy lần muốn mở miệng hỏi cậu đang nghĩ cái gì, nhưng nhìn thấy bộ dạng trầm tư của cậu, cô lại không tiện quấy rầy.

Lúc này, Lục Cảnh còn đang thắc mắc câu hỏi của mấy phút trước.

Cô ấy tại sao chỉ khen Tề Kỳ mà không khen mình?

Mình không đẹp trai sao?

*

Phần biểu diễn của Lương Thần chỉ có một bài hát, rồi sau đó cùng với dẫn chương trình nói một chút cuộc sống học tập của mình ở nam đại, tổng thể cũng không quá 10 phút.

Lúc xuống dưới, cô còn hướng về phía khán giả nhìn một cái, nam sinh kia ngồi ở đằng xa, cúi đầu xuống, trông không được thoải mái cho lắm. ngồi kế bên vẫn là cô gái xinh đẹp kia, gò bó không tự nhiên quấn quấn mái tóc dài, luôn luôn nhìn về phía khán đài.

Lương Thần chỉ nhìn một chút rồi khẩn trương đi xuống nhường chỗ cho các diễn viên khác, đi tới phía sau, phó thư kí đoàn ủy và giáo viên phụ trách đêm hội lần này của học viện âm nhạc cùng với cán bộ đứng đầu hội sinh viên đều tới rồi.

Lương Thần cùng với bọn họ chào hỏi giao lưu một lượt, nửa tiếng liền trôi qua.

Mùa đông ở đây vừa hanh vừa lạnh, chân cô buốt kinh khủng, kêu Viên Khả Khả lấy nước cho cô, Viên Khả Khả liền quay người rồi cầm đến một chai nước khoáng.

Trong nhà thể thao nhiệt độ không cao, Lương Thần mặc lại ít, muốn uống nước nóng. Trước mắt Viên Khả Khả lại không có chuẩn bị, thế là hai người cùng đi đến phòng trà lấy nước.

Nước sôi sùng sục từ trong vòi chảy vào cốc, lấy nước xong trong máy nước nóng chỉ còn lại nửa cốc nước, Viên Khả Khả cũng muốn uống nước, lại đợi thêm mấy phút.

Lương Thần ôm lấy cốc nước dựa vào tường nói: “vừa về trường cái liền cực kỳ hoài niệm thời sinh viên ngày trước ha.”

Viên Khả Khả vô cùng buồn chán nhìn máy nước nóng, nói không để tâm lắm: “em mới không thèm hoài niệm cái trường “tam lưu”mà lúc trước từng đi học, quản lí sinh viên mà chả khác gì quản học sinh cấp 3, quan trọng nhất là ngay cả một soái ca cũng không có, chị không biết em hồi cấp 3 mong đợi một mối tình thời đại học như thế nào đâu, lúc lên đại học rồi, một hình bóng soái ca còn chả được nhìn thấy, suýt nữa về nhà học lại rồi.”

“phụt – ” Lương Thần đắc ý nói, “trường bọn chị không thiếu nhất chính là các anh chàng đẹp trai, chị lúc đó nhìn đến phiền luôn, mấy năm nay ở trong giới giải trí càng nhìn thấy nhiều, Đinh Gia Vận trong mắt chị đều làm tầm thường rồi.”

“chị thôi được rồi đấy.”Viên Khả Khả trợn ngược mắt, “cũng chưa thấy chị chọn bạn trai mà chú trọng nhân cách bao giờ.”

Viên Khả Khả chính là như thế, một phát xuyên tim, Lương Thần cũng chả còn gì để nói.

Trong lúc chờ nước, ở phía trước vang lên tiếng sinh viên đọc diễn cảm, là một nam sinh, giọng nói hùng hồn có lực, “chào mọi người, mình là lưu hưng hồng sinh viên học viện kỹ thuật dân dụng cấp 16!”

Mạch suy nghĩ của Lương Thần bị âm thanh trẻ trung này liên tưởng tới nam sinh vừa lên tặng hoa cho cô, “khả khả, vừa rồi em có nhìn thấy cậu sinh viên lên tặng hoa cho chị không? Bản cao cấp của lưu mậu ngạn.”

“thật hay giả thế?” Viên Khả Khả không quá tin, lưu mậu ngạn là nam diễn viên mới nổi hai năm nay, còn chưa tới 20, dựa vào vẻ ngoài thanh tú mà thu hoạch đợi một lượng lớn fan bạn gái fan chị gái, cực có tương lai.

Lại còn là lưu mậu ngản bản cao cấp? vậy phải đẹp đến cỡ nào nữa. Viên Khả Khả bắt đầu hối hận mình lúc đó sao lại đứng ở phía sau dàn nhạc cụ cơ chứ.

“thật đấy.” Lương Thần nói, “chị nhịn không được còn nhìn thêm hai lần, nhìn rất trẻ, đôi mắt đào hoa rất hút người, nhìn đến tim chị còn đập loạn cả lên.”

“aiyo nhìn trúng người ta rồi?” Viên Khả Khả chặc lưỡi, “lương đại ca hậu, người ta vẫn còn là học sinh đấy, chị làm người nên có chút lương tâm đi.”

“em nói cái gì thế.” Lương Thần hơi giận, thuận tay véo Viên Khả Khả một cái.

Nhưng mắt lạ đảo một vòng, suy nghĩ thoáng qua, trêu đùa nói: “học sinh thì có gì không tốt? suy nghĩ đơn thuần, nhiệt huyết sục sôi, thân thể cường tráng, còn biết nghe lời.”

“yoyoyo! Viên Khả Khả che mắt lại, “không nhìn nổi nữa rồi! người ta chỉ lên tặng cái hoa, chị đã nghĩ nhiều thế này rồi? sao lúc chị viết bài hát không nhiều linh cảm như thế đi? Có điều, nói đến cái này - - “

Cô hạ tay xuống, trong mắt toàn là sắc khí, “ vẫn nhớ câu chuyện tối qua em kể cho chị chứ?”

Lương Thần mở to mắt, “cái gì?”

“đừng chê tuổi còn nhỏ, bên làm bên uống sữa.”

“wt……!” Lương Thần hất cánh tay Viên Khả Khả ra, “em nói cái gì thế!”

“đúng không đúng không?! Chị không phải vừa nói thân thể cường tráng là gì?”

“đúng cái đầu em!” Lương Thần mặc dù là đánh Viên Khả Khả, nhưng sớm đã cười sặc sụa lên rồi. Viên Khả Khả bình thường chính là mở miệng cái liền kể những câu chuyện mặn mòi như này, trình độ này đối với cô ấy mà nói xe trẻ em chả tính là gì.

Hai người cười đùa, lấy xong nước, một trước một sau rời khỏi phòng trà.

Một chân bước ra khỏi phòng, mắt còn chưa kịp nhìn , đợi Lương Thần quay đầu nhìn về phía trước, chân đã cứng đơ giữa không trung rồi.

Nam sinh tặng hoa kia đứng thẳng tắp ở ngay trước mặt cô, 4 mắt chạm nhau, lửa bắn tung tóe.

Cậu nghe thấy toàn bộ rồi?

ừ.

Trong não Lương Thần hiện ra một đoạn hội thoại như thế, “pàng”, đầu nổ tung rồi.

Nếu như có thuốc hối hận, cô sẽ thu lại cuộc nói chuyện vừa rồi chăng?

Không, cô muốn đập nát cái tòa nhà thể dục này.

Cô muốn nổ tung nam đại.

Sau đó cầm hai con dao, một con giết người nam sinh trước mắt này, con còn lại tự sát.

Con người lúc ở tình thế cực kì ngại ngùng trái lại sẽ đặc biệt bình tĩnh, Lương Thần nhắm mắt, hít sâu một hơi, giả vờ như không có nhìn thấy cái người cao 1m8 mấy ở trước mắt này, sau đó cười, quay đầu lại nói: “khả khả, bên ngoài thu dọn xong cả rồi chứ? Thu dọn xong rồi thì khẩn trương đi thôi, còn có bao nhiêu chuyện phải làm nữa, rất bận đấy, chủ biên tần còn đang đợi chị trả lời vấn đề liên quan đến bài hát chủ đề phim

Viên Khả Khả cũng nhìn thấy Lục Cảnh rồi, một giây liền phản ứng được cậu chính là “lưu mậu ngạn” bản cao cấp trong lời của Lương Thần. một ngôi trường mấy vạn người, nhưng người đảm đương được “lưu mậu ngạn bản cao cấp” tuyệt đối không phải ai khác, chính là người trước mắt đây không thoát đi đâu được.

Nhưng Viên Khả Khả không có mặt dày được như Lương Thần, cấn tai cô đều đỏ cả lên rồi.

Vừa rồi mẹ nó chứ, nói cái gì không biết! em trai này khẳng định là nghe thấy hết rồi! nếu truyền ra bên ngoài thì làm sao đây!

Bỏ đi bỏ đi, đến lúc người mất mặt là Lương Thần chứ không phải là Viên Khả Khả cô!

Viên Khả Khả làm bộ cười hai tiếng, nói: “vậy chúng ta nhanh đi thôi, đừng để tần chủ biên phải chờ lâu.”

Hai người con gái lưu manh dắt tay nhau hướng ra ngoài mà đi.

Lúc này, Châu Tiểu Hoan đứng ở khá xa hướng phía Lục Cảnh hét lên: “học trưởng! Lục Cảnh học trưởng! anh lấy xong nước rồi chứ?”

Lương Thần trượt chân một cái, ngã dập mông xuống đất.

Toàn thế giới như bị ấn phím “yên lặng”.

Trái đất hình như đều ngừng quay rồi, mà trần nhà lại ra sức quay quay quay, xoay chuyển đến nỗi Lương Thần thấy hoa cả mắt.

Ngày tận thế mà tới chắc cũng chỉ thế này mà thôi.

Chính tại lúc này, một bàn tay nâng cánh tay cô lên, cách một lớp nỉ cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ của bàn tay kia, giữa hai người phảng phất mùi hương nước giặt quần áo thanh khiết trên người con trai.

“học tỷ, chị vẫn ổn chứ?”

Giọng nói của cậu vẫn y như trước trong trẻo dễ nghe, nhưng lúc này, ở bên tai Lương Thần lại như âm thanh của quái vật.

Lương Thần không dám ngẩng đầu, cái giọng cười mà như không kia không phải Lục Cảnh thì còn là ai?

Giả bộ quân tử!

Lương Thần làm bộ cười hai tiếng, nhìn vào bức tường quét vôi trắng xóa phía trước, như nói chuyện với không khí, “ha ha, mặt nền này trơn quá, thế này không ổn, học đệ học muội bị ngã thì làm thế nào, sinh viên nam đại chúng ta đều là mầm non của tổ quốc á.”

Lục Cảnh cúi người, tay dùng thêm lực, nhưng Lương Thần một chút cũng không muốn đứng dậy, cứ ngồi lù lù không động đậy.

Lương Thần hỏi: “đau à?”

Đau à? Tôi không biết, tôi chỉ biết toàn thân từ trên xuống dưới toàn bộ đều tê dại rồi, tim cũng tê luôn rồi, lỗ tấn sống lại cũng không cứu nổi tôi rồi.

Nhưng mà - - Lương Thần lại ngẩng đầu lên cười cười, “không đau, một chút cũng không đau, không tin cậu xem.”

Cô thoắt cái liền đứng dậy, gạt tay Lục Cảnh ra, còn dùng lực giơ chân, ý bảo mình không sao, sau đó vừa đi hướng về phía ngoài vừa nói: “không sao mà, không đau.”

Thời gian vỏn vẹn mấy giây, thân ảnh cô liền mất hút khỏi phòng trà.

Khi Viên Khả Khả phản ứng lại được tất cả, thật là quá thảm rồi, nhưng một người tiết kiệm như cô vẫn không quên chạy tới trước mặt Lục Cảnh nhặt lấy bình nước của Lương Thần, rồi lại chạy mất hút.

Thực ra trong mắt Lục Cảnh, tư thế bỏ chạy vừa rồi của Lương Thần với bỏ chạy vào đồng hoang cũng không khác nhau là mấy.

Lương Thần nhìn sau lưng Lương Thần, tiến về trước hai bước, nhìn vào sàn nhà, lẩm bẩm một mình, “chắc là đau lắm……”

Bạn đang đọc Minh Thương Dễ Tránh Thầm Thích Khó Phòng của Kiều Diêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cnn2596
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 386

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.