Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mật đàm

Tiểu thuyết gốc · 2054 chữ

Soái trướng. Lũy Sa Phụ.

Đêm đen, từng cơn gió lạnh thổi qua.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, mới đó mà đã đến canh ba.

Bên trong Soái trướng, ánh đèn đã tắt. Nguyễn Phúc Thuần vẫn chưa ngủ, tinh thần tỉnh táo, trên thân mặc áo dài màu trắng, tĩnh lặng ngồi trên Nguyên Soái bảo tọa.

Theo tính toán của Nguyễn Phúc Thuần, thì đêm nay chính là ngày mười lăm trăng tròn, thời điểm mật đàm với Bắc triều Trịnh thị Vương tộc mà hắn đã bí mật ám chỉ cho Lan Quận công Nguyễn Trực.

Tại sao lại là Bắc triều Trịnh thị Vương tộc mà không phải là Bắc triều Lê thị Hoàng tộc? Đơn giản bởi vì chính Trịnh thị Vương tộc mới là chủ nhân thật sự, nắm quyền quân chính của Bắc triều. Lê thị Hoàng tộc chỉ là bù nhìn, bức bình phong để Trịnh thị Vương tộc có thể danh chính ngôn thuận chấp chưởng quyền cao, đồng thời tránh được sự phản kháng, nổi loạn của đám thế gia sĩ tộc thủ cựu Bắc triều Đại Việt quốc.

Suy tính hồi lâu, Nguyễn Phúc Thuần khẽ thở dài, tâm thần bất định, hi vọng Nguyễn Trực đừng quá ngu ngốc, có thể hiểu được ẩn ý của hắn, kịp thời báo cáo Trịnh Vương cử người đến bí mật đàm phán.

Trong tận sâu nội tâm của mình, Nguyễn Phúc Thuần đã chán ghét cuộc chiến tranh này đến cực điểm. Hắn muốn lập tức kết thúc cuộc chiến này, càng nhanh càng tốt.

Nguyễn Phúc Thuần tiếp tục yên tĩnh đả tọa, nhắm mắt dưỡng thần chờ đợi. Đợi người của Bắc triều Trịnh thị Vương tộc đến.

“Phốc! Phốc! Phốc!”

Không một chút dấu hiệu, ba bóng đen bất thình lình đã xuất hiện trong Soái trướng của hắn.

- Công tử Thuần Đức?

Một bóng đen giọng nói lạnh lùng khẽ hỏi.

- Trịnh Vương sứ giả?

Nguyễn Phúc Thuần không đáp lời, bình thản hỏi lại một câu.

Bóng đen cũng không trả lời câu hỏi của Nguyễn Phúc Thuần, coi như ngầm thừa nhận, tiếp tục chất vấn.

- Công tử Thuần Đức! Các hạ muốn điều kiện thế nào mới đồng ý thả Thế tử?

Nguyễn Phúc Thuần hít sâu một hơi, mục quang bình tĩnh, lạnh nhạt nói.

- Ta muốn Bắc triều lập tức rút quân và lập giao ước không xâm phạm biên giới Nam triều trong một trăm năm.

- Công tử Thuần Đức! Người có thể nói lý do?

Bóng đen tỏ vẻ khó hiểu, không chút dấu vết lướt nhìn bóng đen đứng chính giữa, ngữ khí mang vẻ tò mò truy vấn.

- Ta chán ghét chiến tranh! Cùng là một dân tộc Đại Việt mà ra, tại sao lại phải liên tục động can qua làm sinh linh đồ thán! Tại sao lại phải đổ máu vì nhau? Đáng ra xương máu của các tướng sĩ chỉ nên đổ xuống trong chiến trường với dị tộc mà không phải trong những cuộc nội chiến như thế này!

Nguyễn Phúc Thuần ngữ khí tang thương, thở dài đáp lời.

Không khí Soái trướng chợt trở nên tĩnh mịch, không người nào tiếp tục lên tiếng.

Một lát sau, bóng đen đứng chính giữa ra hiệu cho bóng đen kia im lặng, chăm chú nhìn Nguyễn Phúc Thuần, trầm giọng trả lời.

- Ta chấp thuận!

Nguyễn Phúc Thuần hơi bất ngờ, chăm chú nhìn bóng đen chính giữa, sau đó khẽ gật đầu, thần sắc lạnh nhạt nói.

- Từ đây đi về hướng Tây chừng mười trượng có một lều vải. Ta đã căn dặn Thân vệ đêm nay không làm phiền Trịnh Căn Thế Tử. Các ngươi có thể đến đó bí mật đem người đi.

Bóng đen chính giữa khẽ đánh mắt ra hiệu. Bóng đen bên phải phục mệnh, lập tức biến mất rời khỏi Soái trướng, đi đón Trịnh Căn.

Không khí Soái trướng lại một lần nữa trở nên tĩnh mịch.

Bóng đen chính giữa ngẩng đầu, nhãn thần chăm chú, cẩn thận quan sát Nguyễn Phúc Thuần. Một lúc sau, hắn chậm rãi mở lời.

- Ngươi có cách nhìn thế nào về chính sự của Đại Việt quốc hiện nay?

Nguyễn Phúc Thuần thoáng nhìn về phía thân ảnh đang đứng trong bóng tối phía trước.

Hắn phát hiện trên người thân ảnh đó toát ra một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ, duy ngã độc tôn chỉ xuất hiện ở người thường xuyên ngồi ở cao vị mới có.

Sắp xếp suy nghĩ một chút, điều chỉnh tâm tình cẩn thận, Nguyễn Phúc Thuần bình thản đáp lời.

- Lê triều khí số đã tận, nhưng chưa đến nỗi diệt vong! Danh vọng Lê triều còn đó. Thiên hạ Đại Việt quốc có rất nhiều thế gia đại tộc, Nho gia sĩ tử mang quan điểm thủ cựu, tâm vẫn hướng về Lê triều! Nếu triệt để thay triều đổi vị, bức bách Lê triều sụp đổ, sẽ dẫn đến đám thế gia đại tộc, Nho gia sĩ tử này lấy cớ làm loạn, binh đao loạn lạc, tổn hao quốc lực, làm lợi cho dị tộc ngoại bang! Tiền triều Mạc thị đó chính là tấm gương phản chiếu rõ nhất kết quả này!

Bóng đen gật gù, ngữ khí tán thưởng nồng đậm.

- Nói rất hay! Phân tích rất thấu đáo! Ngươi cứ tiếp tục!

Nguyễn Phúc Thuần liếc nhìn một cái, tiếp tục nói.

- Lưỡng đầu chế năm đó Bình An Vương sáng tạo quả thật khiến hậu nhân khâm phục sát đất, tuyệt đối là kim cổ kỳ mưu diệu tưởng. Vừa đảm bảo được quyền lực của mình, vừa áp chế được Lê Đế. Làm cho Lê Đế chỉ có danh vọng, nhưng không có thực quyền. Tránh được cảnh “Thỏ khôn chết, chó săn bị mổ làm thịt; chim bay cao hết, cung tốt vứt bỏ; nước địch phá xong, mưu thần bị giết”. Tuyệt diệu! Thật sự tuyệt diệu! Theo thiển ý của ta, việc cần làm hiện nay là duy trì nghiêm ngặt trật tự, quy chế này, nắm vững quân quyền trong tay. Tương lai Vương vị Trịnh thị tuyệt đối sẽ vững như bàn thạch!

Bóng đen ánh mắt khẽ lóe lên, vẻ vừa lòng mãn ý ngày càng nồng đậm, ôn tồn hỏi tiếp.

- Vậy đối với thế cuộc Nam – Bắc hiện nay, ngươi có kiến giải thế nào?

Nguyễn Phúc Thuần không chút do dự, ngữ khí kiên định, quyết đoán đáp lời.

- Nam triều Nguyễn thị, Bắc triều Trịnh thị. Nói sâu xa hai họ từng là thông gia, thân gia với nhau. Hoàng đế Lê thị chẳng qua là người ngoài, xem hai họ Trịnh - Nguyễn như nô tài sai khiến! Thời thế tạo anh hùng! Nếu Thượng Thiên đã cho cơ hội, hai họ Trịnh - Nguyễn cũng không nên bỏ lỡ. Bắc triều Trịnh thị áp chế Lê Đế, Bắc hòa Đại Thanh, Nam hòa Nam triều, Đông cầm Đông Hải, Tây chấn Lão Qua, kinh Vạn Tượng, thôn Bồn Man. Nam triều Nguyễn thị, Bắc hòa Bắc triều, Đông áp Chiêm Thành, hải khấu, Tây nắm Nam Bàn, Nam thôn Chân Lạp. Làm được như thế lo gì bá nghiệp không thành!

Nói đến đây, một cỗ hào khí bùng nổ trong tâm khảm, Nguyễn Phúc Thuần hào khí can vân, oai hùng tuyên bố chắc nịch.

- Không phải tộc ta, tất sinh dị tâm! Máu huyết con dân Đại Việt chỉ nên đổ ở chiến trường với dị tộc. Nhất tướng danh thành vạn cốt khô! Tuyệt đại nhân kiệt Đại Việt quốc là phải đạp lên máu huyết, thi thể của dị tộc để lưu danh sử sách chứ không phải chà đạp lên thân thể của chính đồng bào mình. Bảo vệ bổn quốc, khuếch trương lãnh thổ. Dị tộc không sợ, đánh cho chúng sợ. Dị tộc sợ hãi, đánh cho chúng cúi đầu thuần phục. Dân tộc Đại Việt dưới sự dẫn dắt của hai họ Trịnh - Nguyễn chắc chắn sẽ giương oai giang sơn tứ hải, quét sạch lân bang dị quốc, danh thơm truyền lưu hậu thế! Còn Hoàng tộc Lê thị cứ ngoan ngoãn mà ngồi hưởng vinh hoa phú quý, đến thời điểm thích hợp thì tùy cơ xử lý!

Bóng đen tâm tình cảm thấy hết sức kinh hỉ, ánh mắt toát lên quang mang kích động, tán thán.

- Không hổ là dòng dõi của Nội tổ mẫu, Thanh Long bại trong tay ngươi không sai chút nào. Nói đúng ra ngươi có thể gọi ta là cữu cữu. Nguyễn Phúc Tần có con như ngươi thật không có gì tiếc nuối nữa.

- Người là …

Nguyễn Phúc Thuần thần sắc kinh ngạc, tiếp lời.

- Ta là Trịnh Tạc, Trịnh Vương Đệ tam thế, hiệu là Tây Định Vương.

Trịnh Tạc ngữ khí uy nghiêm, từ tốn đáp lại.

Nguyễn Phúc Thuần tâm tình chấn động nhìn về phía Tây Định Vương Trịnh Tạc. Bóng đêm làm hắn không thể nào nhìn rõ được khuôn mặt người đối diện, chỉ nhìn thấy một bóng hình trung niên nam tử dáng vẻ oai hùng, cường tráng.

Trịnh Tạc cảm thấy Nguyễn Phúc Thuần đang đánh giá quan sát mình, thì tự nhiên mỉm cười không quá quan tâm, tiếp tục khen ngợi người thiếu niên Thống soái trẻ tuổi trước mặt.

- Ngươi rất thông minh, dũng cảm. Vũ lực mạnh mẽ, là anh hùng thời nay, lại có cái tâm nhân hậu, là phúc của bá tánh. Hôm nay ta hứa với ngươi, lập giao ước không xâm phạm Nam triều một trăm năm. Ta cũng hy vọng Nam triều cũng có cam kết tương tự!

- Tây Định Vương yên tâm! Thuần Đức xin lấy sinh mệnh đảm bảo cam kết này!

Nguyễn Phúc Thuần ánh mắt kiên định, nhìn về phía Tây Định Vương Trịnh Tạc, trang trọng nói. Trịnh Tạc thấy vậy liền gật gù, thần sắc tỏ vẻ cực kỳ hài lòng.

Bỗng màn cửa Soái trướng đột nhiên được vén lên. Bóng đen vừa đi lúc nãy đã trở về.

- Chủ nhân! Người đã được cứu!

- Được rồi Bạch Hổ. Chúng ta chuẩn bị đi. Ngươi cùng Chu Tước ra ngoài trước đi!

Bạch Hổ cùng Chu Tước cúi người hành lễ, vâng lệnh ra ngoài. Trịnh Tạc quay lại nhìn Nguyễn Phúc Thuần thêm một lần nữa, âm thanh nhu hòa, hỏi hắn.

- Ba ngày sau Bắc triều quân đội sẽ triệt thoái. Ngươi không còn mong muốn nào nữa sao?

Nguyễn Phúc Thuần trầm tư nhìn Trịnh Tạc. Hắn khẽ nói.

- Ta dự định lập một đàn tế các chiến sĩ trận vong của cả hai phương ở lũy Trấn Ninh. Kính xin Tây Định Vương cho phép!

Trịnh Tạc vẻ mặt sửng sốt, nhìn chăm chú thân ảnh Nguyễn Phúc Thuần một lần nữa.

Một thoáng sau, Trịnh Tạc xoay người lại, khoan thai cất bước đi ra khỏi Nam triều Soái trướng. Khi gần đến màn trướng, hắn mới đứng lại một chốc, nói vọng lại.

- Ta đồng ý nguyện vọng của ngươi! Vĩnh biệt!

Nói xong, Trịnh Tạc không ngoái lại nhìn, bước nhanh ra khỏi Soái trướng.

- Cảm tạ!

Nguyễn Phúc Thuần đứng dậy, nhìn theo bóng người Trịnh Tạc đã đi khuất, chắp tay cúi người cung kính đáp lại.

Bên ngoài Soái trướng, Trịnh Tạc nhìn thấy thân ảnh Trịnh Căn đã được Bạch Hổ điểm thụy huyệt đang nằm ngủ, kiểm tra thân thể Trịnh Căn một lượt, thấy chắc chắn không có vấn đề gì, hắn tức tốc ra lệnh.

- Đi!

Cả đoàn người Trịnh Tạc khoảng hơn mười bóng đen đột nhiên biến mất trong đêm tối.

Trên đường quay về, ngoái đầu nhìn lại phương hướng Nam triều quân doanh, Trịnh Tạc không khỏi cảm khái.

Nhớ lại mục đích ban đầu, Trịnh Tạc vì hiếu kỳ nên mới mạo hiểm đến để chính mắt quan sát Nguyễn Phúc Thuần là người thế nào. Lúc này quay về trong đầu Trịnh Tạc chỉ có suy nghĩ “Hổ phụ lân nhi. Sinh con phải như Nguyễn Phúc Thuần”.

Chú thích:

- Bình An Vương: tức Trịnh Tùng.

Bạn đang đọc Mệnh Số sáng tác bởi Phidao8800
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phidao8800
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.