Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thư Mộc Có Thêm Anh Trai

Phiên bản Dịch · 1474 chữ

Chương 7: Thư Mộc Có Thêm Anh Trai

Di động không xài được trên máy bay, hiện tại muốn làm gì cũng chẳng được. Có lẽ hắn cũng nên ngủ một giấc, đợi đến nơi rồi tính cũng không vội, cứ dưỡng sức chờ đón nhóc con kia thôi.

Mấy giờ nhanh chóng trôi qua, lúc này phi cơ đã tiến tới phía đông bán cầu. Không trung sáng ngời ngoài cửa sổ bỗng nhiên hóa đen, mà máy bay cũng rung động mãnh liệt.

…..

Chấn động kịch liệt khiến Thư Mộc hoảng sợ tỉnh lại, áo khóa trên người được đắp từ trước đã trượt xuống đùi.

Cô xoa xoa hai mắt, âm thanh của cơ trưởng đồng thời truyền tới:

- Các vị hành khách, phi cơ đụng phải dòng khí nên dẫn tới xóc nảy. Mong quý vị trở về chỗ ngồi và thắt đai an toàn kỹ lưỡng!

Sau khi kiểm tra đai an toàn, Thư Mộc mới ôm áo khoác trong tay, nhoài người về phía trước.

Dường như Đường Thiên Hành cũng đã tỉnh ngủ, giờ phút này hắn đang híp mắt, tay chống má, nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn thấy kiện áo mỏng manh trên người chàng trai khiến cô có chút ngượng ngùng.

Không biết hắn ngủ như vậy có bị lạnh không, cô nên trả áo khoác cho hắn sớm một chút mới đúng.

- Đường tiên sinh, áo khoác của anh nè.

Duỗi cánh tay lên, Thư Mộc nâng áo khoác đưa về phía trước, kèm theo đó là một nụ cười thật tươi. Đột nhiên phi cơ nhoáng lên một cái khiến cả người cô bay lên. Đai an toàn bên hông không cách nào cố định được thân thể mảnh khảnh của Thư Mộc mà rớt xuống chỗ đùi.

- A…

- Cẩn thận.

Mắt thấy bé con trắng nõn kia lắc lư, cánh tay nhỏ sắp rời khỏi tay vịn thì tay phải Đường Thiên Hành nhấn nút ở eo một cái, cởi bỏ đai an toàn. Tay trái chống vào chỗ ngồi, quàng tay, bắt lấy Thư Mộc.

Cánh tay cô thật nhỏ quá, hắn phải dùng cả 2 ngón trỏ và giữa siết lại mắt nắm chặt được đấy. Vật nhỏ này khiến cho người khác không nhịn được mà muốn đặt vào lòng bàn tay, yêu thương bao nhiêu cũng không đủ.

….

Độ ấm lòng bàn tay chàng trai này thật cao, xuyên qua lớp áo mà truyền tới làn da của cô.

Trong nháy mắt, Thư Mộc có cảm giác như bị phỏng vậy.

Trước giờ cô không có thói quen đụng chạm với người xa lạ, sau khi ngồi xuống, Thư Mộc mới vuốt ngực mấy cái, rụt tay lại.

Nhưng mà vì sao hắn không buông ra chứ?

Thư Mộc khó hiểu ngẩng đầu, dùng mắt mắt vô cùng chân thành nhìn đối phương:

- Khi nãy cám ơn anh nhé, à, áo anh này.

Quả nhiên là cô bé đơn thuần, càng nhìn Đường Thiên Hành càng hài lòng.

Thân thể tinh xảo như ngọc này đúng là trời cao vì hắn mà chế tạo. Xem tuổi của bé con này hẳn là chưa tới 15 nữa. Nhưng cũng đủ để hắn tưởng tượng ra được gương mặt trong tương lai của nhóc sẽ câu hồn đoạt phách cỡ nào.

Cái loại mỹ lệ này làm gì có nam nhân nào kháng cự cho nổi.

Ban đầu còn tính đợi tới Bắc Kinh mới ra tay, hiện giờ Đường Thiên Hành thật sự không nghĩ được nhiều như thế.

….

Phi cơ liên tục đong đưa đối với người được huấn luyện từ nhỏ như Đường Thiên Hành thì chả là cái đinh gì hết.

Sau khi thông báo xong, tiếp viên thấy có người đang đứng liền vội vàng tới nhắc nhở.

- Tiên sinh, mời ngài về chỗ trước.

Tay hắn vẫn không buông ra mà chỉ hơi quay đầu lại, nói:

- Tôi muốn ở đây chăm sóc em gái mình.

Thư Mộc có chút kinh ngạc ngước nhìn chàng trai, vừa nãy hai người vẫn còn là người xa lạ mà, sao bây giờ đã thành em gái rồi?

Rũ mắt xuống, Thư Mộc xác định bản thân ẩn giấu thông tin rất tốt, người bình thường không cách nào biết được thân phận của cô cả.

Đến tột cùng vì sao người này lại nói thế?

Tiếp viên hàng không đã có ấn tuợng với cô gái nhỏ này từ trước, vừa rồi cô ấy ngủ còn đắp áo khoác của vị tiên sinh này. Hơn nữa vị tiên sinh trước mắt cũng rất có mị lực, khiến người khác rất khó làm lơ. Thấy cô nhóc không phản đối, nữ tiếp viên liền hiểu nhầm quan hệ của hai người này.

Thanh niên mặc tây trang mang giày da vốn ngồi bên cạnh Thư Mộc thấy thế liền vô cùng khách sáo đứng dậy. Cậu ta gật đầu chào rồi đi tới chỗ ngồi khác.

Nói xong lời cảm tạ, Đường Thiên Hành liền hướng cánh tay về phía đùi nhỏ của tiểu nha đầu.

Đai an toàn kêu lên cùm cụp rồi rớt ra hai bên, Thư Mộc đột ngột bị người bế lên.

- Này, anh muốn làm gì?

Ngay sau đó cô được đặt xuống chỗ ngồi phía bên trong, nam nhân thuận thế ngồi ra phía ngoài, bàn tay to của anh xẹt qua ngang hông Thư Mộc, đai an toàn được đeo vào với độ căng vừa phải.

Người này có phải ảo thuật gia không thế? Bằng không sao đôi tay anh ấy lại có thể linh hoạt như vậy? Nhưng khi Thư Mộc liếc nhìn xuống, đôi tay kia lại có chút ít vết thưởng

Tay ảo thuật gia sẽ luôn đeo bao vì đôi bàn tay rất quan trọng với họ, tuyệt đối không để nó bị thương, sau một giây, Thư Mộc lập tức gạt bỏ suy nghĩ kia của mình.

- Cám ơn anh nhé nhưng tôi chỉ có một người anh trai đang chờ mình ở nhà thôi.

Ngồi một bên, Đường Thiên Hành nháy nháy mắt nhìn tiểu nha đầu trước mặt. Bé con này nhẹ hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, chỉ cần một tay hắn đã xách cô lên một cách dễ dàng rồi. Vòng eo nhóc con cũng rất tinh tế, nắm một tay là hết.

Mà biểu tình thỏ nhỏ trước mặt còn phong phú hơn, cô nghĩ hắn dùng đồng hồ để biểu diễn hử?

Sao có thể chứ, hắn đúng là dùng tay không mà nhưng chẳng như cô bé nghĩ đâu. Những món đồ vật âm u hắn sở hữu, chỉ sợ bé con mà biết được sẽ hoảng sợ mất.

Mà hiện giờ thỏ nhỏ chu cái miệng bé xinh không biết đang nói cái gì nhỉ?

Cám ơn hắn sao, vậy thì không cần, bởi vì hắn sẽ yêu cầu cô một phương thức báo ân khác, không phải miễn phí đâu.

Đợi Thư Mộc nói hết câu, Đường Thiên Hành mới cúi người xuống gần cô hơn, hương thơm thanh ngọt trở nên nồng đậm hơn bao giờ hết. Quả nhiên như hắn rất thích hương vị này, ngước nhìn đôi mắt liên tục chớp chớp của cô, dường như cô đáng ngạc nhiên thì phải.

- Đúng thật em không phải em gái tôi, chỉ là tôi không muốn em bị gì ngoài ý muốn mà tôi không giúp được.

- Tôi nói lời giữ lấy lời, những gì đã hứa tuyệt đối không lật lọng. Đúng rồi, tôi tên Thư Mộc, Thư trong…

Đúng là một thỏ con ngốc manh mà, nhanh như vậy đã tự động báo danh khai tánh rồi.

- Tôi biết, là Thư Mộc hai chữ này đúng không?

Dưới ánh mắt kinh ngạc của bé con, Đường Thiên hành nhanh chóng rút thẻ tên của cô từ phía sau ra.

- Xem này, trên đây có viết rõ mà. Về sau không có tôi ở bên, em không nên tùy tiện nói tên mình cho người lạ biết, cẩn thận vẫn hơn.

Nghe xong, sắc mặt Thư Mộc ửng đỏ, chưa đến nửa ngày cô lại để quên đồ rồi.

Quả nhiên năng lực độc lập của cô vẫn quá kém, mười sáu năm sống cuộc sống được bảo vệ chặt chẽ đã lập thành thói quen, không cách nào bỏ được trong sớm chiều.

Nếu cô muốn thích nghi với sinh hoạt tại mạt thế, sợ là phải học một thời gian dài nữa. Bất quá, Thư Mộc cô sẽ nỗ lực hết mình.

….

Nắm chặt hai tay, bé con thầm nâng cao tinh thần.

Khoan đã, hình như cô quên mất cái gì rồi!

Tận thế!

-------

Đăng tải độc quyền tại TruyenYY.com

Bửu Bửu

Bạn đang đọc Mạt Thế Chi Sủng Nịnh (Dịch) của Ngư Hoàn Hòa Thô Diện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.