Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộc Mộc Ngốc Manh – Đường Thiên Hành

Phiên bản Dịch · 1374 chữ

Chương 6: Mộc Mộc Ngốc Manh – Đường Thiên Hành

Cuộn người ngủ cũng rất ấm áp và thoải mái đấy chứ. Khắc phục được thử thách đầu tiên tại mạt thế xong, Thư Mộc bắt đầu đi ngủ.

Hiện tại cô cảm thấy vô cùng mỹ mãn mà nhắm chặt hai mắt. Ba ba nói không sai, Mộc Mộc thật quá thông minh, nhanh như vậy mà đã nghĩ ra biện pháp giải quyết ổn thỏa rồi.

….

Đường Thiên Hành ngồi ở hàng ghế đầu vẫn luôn chú ý đến cô nhóc kia, không ngờ cuộc gặp gỡ tình cờ với vật nhỏ này bỗng chốc khiến thế giới của hắn trở nên đầy màu sắc hơn.

Dường như bé con có thói quen duy trì một khoảng cách nhất định với người khác nên mới chọn chỗ ngồi ở phía ngoài đường biên.

Công cụ giúp hắn quan sát cô nhóc này chính mảnh gương chiếu hậu, đương nhiên Đường Thiên Hành đã sớm tìm người điều chỉnh phương vị tốt giúp hắn nhìn rõ được tất cả cử động của nhà đầu tinh xảo kia.

Thấy cô lúc thì hoảng sợ, khi lại thả lỏng, cái mũi nhỏ nhíu nhíu, ngón tay cũng bày ra những động tác thập phần đáng yêu khiến hắn không cách nào không động tâm cho được.

Bé con này thật quá đáng yêu! Cô tinh xảo như búp bê, biểu tình còn vô cùng phong phú.

Đường Thiên Hành cảm thấy vô cùng tò mò với bé con này. Đợi lát nữa máy bay đáp xuống, hắn sẽ lập tức cho người điều tra thật rõ thông tin về nhóc rồi chọn ngày thích hợp khiêng cô về nhà.

Nếu không may đụng phải mấy chỗ phiền toái cũng không sao, cứ kiên nhẫn đợi hai ba ngày là tìm được cơ hội ngay thôi. Vì cô nàng tinh xảo như búp bê này, hắn chẳng ngại phiền toái tẹo nào.

Cứ quyết định vậy đi!

Khóe miệng Đường Thiên Hành cong thành nụ cười vui sướng, hắn rũ mắt nhìn bé con đang rối rắm không biết làm sao với cái thảm lông.

Đúng là vật nhỏ mẫn cảm mà, bất quá cũng không tệ.

Thảm lông trên phi cơ không biết bị bao nhiêu người dùng qua, cho dù đã được tiêu độc khử trùng thì cũng không tránh được. Chẳng biết dính biết bao nhiêu lông tóc và mồ hôi từ người khác rồi, làm sao cô nàng này sử dụng được?

Thu hồi gương, Đường Thiên Hành đứng dậy và cởi áo khoác tây trang ra.

- Em có lạnh không? Đắp lên đi.

…..

Thư Mộc vừa mở mắt ra liền nhìn thấy chàng trai khi nãy đứng trước mặt mình, trong tay là một kiện áo khoác rắn chắc mà nhìn sơ qua là biết nó cực kỳ ấm áp.

Cơ mà bọn họ đâu có thân thiết gì cho cam, hắn đối tốt với cô như vậy làm chi?

Bất luận là thường thức hay gia giáo cũng không cho phép Thư Mộc nhận chiếc áo này.

- Cám ơn anh, tôi không lạnh.

Thư Mộc ngồi thẳng người dậy, khóe môi tràn ra ý cười mỏng manh. Không biết có phải ảo giác không nhưng cô cảm giác tròng mắt đen kia dường như to ra, có chút gì đó thâm thúy.

Chớp chớp mắt vài cái, vẫn là cặp mắt to ấy mà không có gì thay đổi cả.

Chắc là tiếng phổ thông của người này không tốt, anh ấy hẳn là người Trung Quốc mà trông cũng giống người Nhật nữa.

Mặc kệ có bao nhiêu suy đoán, Thư Mộc cũng sẽ không hỏi tới. Cô lắc lắc vòng ngọc trong tay, độ cong nơi khóe miệng càng thêm sâu.

- Vừa rồi cám ơn anh nha! À, anh tên gì nhỉ?

Một tia hứng thú nháy lên trong lòng Đường Thiên Hành, bé con này cảm thấy tò mò về mình sao? Hắn phải nói sao đây, rõ ràng mấy cô em ở Las Vegas vẫn điên cuồng theo đuổi hắn mà, chẳng lẽ mị lực bản thân giảm bớt rồi ? Loại Loli mười ba mười bốn tuổi này thích nhất là những người đàn ông mang theo tia cuồng dã như hắn.

Có lẽ nếu hắn nỗ lực một phen thì tiểu nha đầu này sẽ tự nguyện theo hắn về.

Thư Mộc chớp chớp đôi mắt, chẳng lẽ người này không hiểu những gì mình nói sao? Hay là mình thử nói tiếng Anh xem.

- Sir…

Chưa nói hết câu, chàng trai kia liền lên tiếng:

- Tôi tên là Đường Thiên Hành.

Thư Mộc gật gật đầu rồi nhìn xuống bàn tay đeo vòng ngọc bị đối phương giữ chặt. Hắn viết xuống từng chữ từng chữ trên lòng bàn tay cô, sau đó nắm lại.

- Em nhớ kỹ chưa?

Nghe xong, Thư Mộc không khỏi phục hồi lại tinh thần, người trước mặt không phải anh trai. Hương vị trên người cả 2 thật giống nhau mới khiến cô lẫn lộn trong phút chốc. Thư Mộc nhanh chóng rút tay về, từ trước đến giờ, trừ anh hai ra, đây là lần đầu tiên cô có tiếp xúc gần như vậy với một người khác phái.

- À….

Để không bị nói lắp, cô phải hít một hơi thật sâu rồi đáp:

- Anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ báo đáp anh.

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn thế này khiến Đường Thiên Hành thật hài lòng. Hắn cúi người đắp áo khoác lên người nhóc con, khéo léo kéo cổ áo chặn thật kín.

- Em ngủ đi, thức dậy là tới Bắc Kinh rồi.

Đến nơi, em liền thuộc về tôi.

Trước khi rời khỏi ghế, hắn chỉ xem như có hứng thú mà thôi. Hiện giờ sự mềm mại truyền từ lòng bàn tay lại khiến Đường Thiên Hành luyến tiếc vô cùng. Hắn nhất định phải có được cô nhóc.

Thư Mộc cúi đầu cố tình tránh né ánh mắt đầy tính xâm lược của đối phương. Tuy nhiên hương vị giống anh hai truyền tới lại khiến cô đỡ lo âu thấp thỏm hơn phần nào.

Đợi từ từ rồi báo đáp hắn cũng chẳng muộn, Thư Mộc mở to hai mắt, ngước nhìn người con trai đang đứng trước mặt.

- Cám ơn anh.

Sau khi đối phương xoay người đi, Thư Mộc liền bị cơn buồn ngủ đánh úp tới mà ngáp một cái, kéo kéo áo khoác, cô nhắm mắt ngủ. Trước khi ngủ, Mộc Mộc thầm nghĩ.

“Đợi tới Bắc Kinh, cô nhất định phải cám ơn người này. Nhắc nhở hắn phải chuẩn bị thật tốt trước khi mạt thế tới, như vậy đủ bày tỏ lòng biết ơn rồi nhỉ!”

Đường Thiên Hành trở lại chỗ ngồi, ngón tay cái xoa xoa lòng bàn tay phải, làn da bé con thật mềm, chỉ mới chạm nhẹ mà đã hiện lên vết đỏ rồi.

Gia đình có thể dưỡng thành một cô gái mềm mại như ngọc thế này chỉ có mấy nhà mới làm được. Xem ra hắn phải phí một phen công phu rồi.

Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vì sao bầu trời vẫn còn xanh thế. Đột nhiên Đường Thiên Hành nhớ tới câu nói mà ông ngoại vẫn luôn lặp đi lặp lại trước khi mất.

“Ngày không chuyển đêm, tất có đại loạn.”

Đại loạn?

Ý nói cuộc sống của hắn có biến đổi lớn hay còn có ý nghĩa gì khác. Cùng lúc đó, Đường Thiên Hành cũng ngửi ngửi lòng bàn tay vẫn còn mang đầy mùi sữa bò kia.

Di động không xài được trên máy bay, hiện tại muốn làm gì cũng chẳng được. Có lẽ hắn cũng nên ngủ một giấc, đợi đến nơi rồi tính cũng không vội, cứ dưỡng sức chờ đón nhóc con kia thôi.

Mấy giờ nhanh chóng trôi qua, lúc này phi cơ đã tiến tới phía đông bán cầu. Không trung sáng ngời ngoài cửa sổ bỗng nhiên hóa đen, mà máy bay cũng rung động mãnh liệt.

------

Đăng tải độc quyền tại TruyenYY.com

Bửu Bửu

Bạn đang đọc Mạt Thế Chi Sủng Nịnh (Dịch) của Ngư Hoàn Hòa Thô Diện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.