Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 36: Hòa Ly Chi Quân và Hắc Trạch Kị

Phiên bản Dịch · 1168 chữ

Ngay khi cô sắp không chống đỡ được nữa, chuẩn bị xoay người bỏ chạy, người đàn ông đang ngồi vừa mở miệng nói chuyện nhẹ nhàng nhảy xuống, như một cơn gió xuân tan băng từ đồng bằng thổi lên, thổi bay hàng ngàn bông hoa lê, khẽ mơn trớn khuôn mặt Lâm Tam Tửu, sức mạnh vừa rồi tưởng chừng như đang muốn giết chết bọn họ lập tức giảm đi rất nhiều.

Vừa nhảy xuống, người kia liền chỉ trích: “Anh hù dọa bọn họ làm gì?” Sau đó quay đầu an ủi ba người: “Không sao đâu không sao đâu, đây là tật xấu của khứa này đó, mấy người đừng sợ.”

Người mang kiếm samurai khịt mũi, trầm giọng nói: “Là do bọn họ quá kém.”

“… Các người là ai?” Nhịp tim của Lâm Tam Tửu dần bình tĩnh lại, càng nghe giọng nói của hai người này, cô càng cảm thấy quen tai: “Các người tìm chúng tôi làm gì?”

“Còn có vừa rồi anh ngăn cản chúng tôi đi tìm Điền Thử, thế là sao?” Lư Trạch đỡ Marsa đứng lên, nghe thấy Lâm Tam Tửu đặt câu hỏi, cậu ấy cũng vội vàng hỏi một câu. Tuy Lư Trạch còn nhỏ, nhưng lại rất nhanh nhạy, từ khi người đàn ông ăn nói lễ độ kia nhảy xuống, cậu ấy đã nhìn ra: Dường như hai người này không có ý định ra tay với bọn họ.

Chỉ bằng người đàn ông có ánh mắt hung ác phía đối diện, nếu thật sự muốn giết bọn họ, có lẽ không mất đến ba mươi giây.

Đúng như lời người đàn ông đang ngồi nói, anh ta rất đẹp trai, cười rộ lên giống như hoa đào, hàm răng trắng sáng. Anh ta nhìn ba người có chút chật vật, bỗng nhiên cười nói: “Chắc hẳn mấy người chưa nhìn rõ tình hình của mình đâu nhỉ?”

Ba người không nói chuyện, người đàn ông cầm kiếm samurai đột nhiên lên tiếng: “Chẳng những kém, mà còn ngu.”

Lâm Tam Tửu lập tức nhíu mày, nhưng nỗi sợ hãi vừa rồi vẫn còn đọng lại trong lòng, cuối cùng cô cắn môi không nói gì.

“Dù gì người ta cũng mới vào nghề chưa được bao lâu mà…” Anh chàng đào hoa hòa giải nói: “Ok ok, tôi sẽ kể lại đầu đuôi câu chuyện cho mấy người. Có vẻ mấy người chưa trải qua nhiều “thế giới mới” nhỉ?”

Lư Trạch và Marsa liếc mắt nhìn nhau một cái, có chút do dự nói: “Chúng tôi đã trải qua hai lần “thế giới mới”, chỉ có Tiểu Tửu là lần đầu tiên.”

Anh chàng đào hoa nghe vậy lập tức lắp bắp kinh hãi, trợn tròn đôi mắt nhìn bọn họ: “Hai lần? Chẳng lẽ mấy người trải qua thế giới cấp E hai lần à?”

“… Thế giới cấp E là sao?” Lư Trạch mê mang hỏi một câu.

“Vãi?” Anh chàng đào hoa lập tức trở nên bối rối: “… Thật là, không ngờ sẽ gặp phải lính mới như này đấy. Nghe này, trong rất nhiều không gian song song nơi “thế giới mới” buông xuống, dựa theo độ khó sinh tồn sẽ được xếp thành 5 cấp độ từ E đến A. Các người đã chơi game rồi chứ? Đúng, nó chẳng khác gì game cả, còn về ai là người đã đặt ra quy tắc này? Có nói các người cũng không biết. Tóm lại, để có thể thích ứng nhanh chóng với “thế giới mới”, sẽ phân ra 5 cấp độ như vậy, cấp E là nhẹ nhàng nhất.”

Nghe thấy ba chữ “nhẹ nhàng nhất”, sắc mặt Marsa lập tức thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Nhưng Lư Trạch ở bên cạnh lại nhảy dựng lên, làn da trắng nõn đỏ bừng, cậu ấy kìm nén cơn tức giận nói: “Nhẹ nhàng nhất á? Ở thế giới chiến tranh, anh có biết đã bao nhiêu người phải bỏ mạng không? Cuối cùng, binh lính đến tuổi đều phải hi sinh, những người xông pha chiến trường toàn là trẻ con gầy đến trơ xương… Những thứ này sao có thể tính là nhẹ nhàng được!”

“Thân là người bình thường, sau tận thế có thể kiên trì lâu như vậy, đúng là một thế giới nhẹ nhàng còn gì.” Anh chàng đào hoa như thể cố ý chọc giận người khác, nở nụ cười tươi: “Nhóc phải biết rằng, một khi qua cấp E, cho dù là người tiến hóa cũng trở nên không khác gì cỏ rác, sống nay chết mai… Giống như mấy người bây giờ vậy.”

“Địa ngục cực nóng… Là cấp nào?” Lâm Tam Tửu không nhịn được hỏi.

Anh chàng đào hoa nhìn cô một cái, cười nói: “Cấp D.”

Lâm Tam Tửu tái mặt.

Nơi mà bọn họ đã chết hai lần liên tiếp mới chỉ là cấp D mà thôi? Vậy từ cấp C trở lên còn cỡ nào nữa? Nghĩ vậy, giọng nói của cô trở nên run rẩy: “Mức độ này được xác định như thế nào?”

“Nói mới nhớ, có liên quan đến hoàn cảnh trước mắt của mấy người đó.” Anh chàng đào hoa khôi phục nụ cười ấm áp vừa rồi: “Tất cả thế giới mới trên cấp E, đều sẽ xuất hiện ngẫu nhiên… Hừm, nói sao nhỉ, thử thách bẫy rập nhiều vô số. Chúng tôi gọi nó là phó bản.”

“Phó bản?” Ba người trăm miệng một lời lặp lại.

“Chỉ là một tên gọi mà thôi, thật ra có gọi là gì cũng chẳng quan trọng, nhưng cái tên này là phổ biến nhất. Tóm lại, phó bản thường ẩn chứa đủ loại nguy cơ sống còn… Giống trong game vậy, chỉ có thể chiến thắng màn chơi, các người mới có thể rời khỏi phó bản. Trong phó bản này, mỗi lần tử vong tương đương với giảm một lần đếm ngược, sử dụng hết ba cơ hội, đến lúc đó các người sẽ phải đối mặt với cái chết thật sự.”

“Thế… Bây giờ chúng ta thật sự chỉ còn một cơ hội!” Lâm Tam Tửu ngơ ngẩn nói.

“Không sai.” Ngoài dự đoán, người mở miệng chính là người đàn ông cầm kiếm samurai: “Biểu hiện hai lần trước của các người đúng là tệ đến mức không nỡ nhìn.”

Lâm Tam Tửu nén giận nuốt xuống những điều mình muốn nói, quả thật, hai lần toàn quân bị diệt kia, dường như đúng là có hơi…

Nhìn thấy bầu không khí bị lời nói của bạn đồng hành nhấn chìm, anh chàng đào hoa vội cười khổ nói: “Cũng không thể trách mấy người được, kinh nghiệm của đối thủ quá áp đảo… Tôi xin giới thiệu một chút, tôi là Hòa Ly Chi Quân, khứa này là Hắc Trạch Kị. Lúc này, chúng tôi đến để hỗ trợ.”

Bạn đang đọc Mạt Nhật Nhạc Viên (Dịch) của Tu Vĩ Câu Toàn

Truyện Mạt Nhật Nhạc Viên (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ayingxg
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.