Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 34: Toàn quân bị diệt

Phiên bản Dịch · 910 chữ

“Marsa ——!” Tiếng kêu giận dữ như con thú nhỏ bị thương của Lư Trạch vang lên cách đó không xa.

Trong lòng Lâm Tam Tửu lộp bộp, sau đó dùng hết sức lực toàn thân, hô lớn: “Cậu đừng tới đây, mau trốn đi!”

Nhưng Lư Trạch lại mắt điếc tai ngơ, dùng dùi cui xua đuổi chủng Đọa Lạc, xoay người vọt lao tới, phịch một tiếng, cậu ấy quỳ xuống bên cạnh hai người họ.

Lư Trạch nhìn thi thể, nửa ngày nói không nên lời. Cậu ấy đang ở bãi đất trống, nhưng tiếng súng lại không vang lên như Lâm Tam Tửu dự đoán, mà dường như Lư Trạch đã quên mất việc này, cậu ấy run rẩy vuốt ve mái tóc của Marsa, nghẹn ngào nức nở, đôi mắt đỏ hoe như thể cầu xin nhìn Lâm Tam Tửu: “Chúng ta làm lại lần nữa đi, chúng ta vẫn còn một cơ hội mà. Marsa… Marsa là người nhà của em…”

Con số màu đỏ tươi lóe lên trước mắt Lâm Tam Tửu, đột nhiên cô cảm thấy ớn lạnh trong lòng: Bọn họ thật sự vẫn còn một cơ hội sao? Cho tới nay, tất cả chỉ là phỏng đoán mà thôi! Nếu mọi thứ không phải đếm ngược, mà là mọi người đều đang mơ một giấc mơ điềm báo…

Những giọt nước mắt sáng ngời trong mắt Lư Trạch tỏa ra ánh sáng hy vọng trong đêm. Nhìn ánh mắt này, Lâm Tam Tửu hoàn toàn không thể nói ra lo lắng trong lòng.

“Được ——” Cô quay đi, khó nhọc thốt ra một từ, nhưng không nghe thấy câu trả lời nào.

Cô ngước mắt lên, chỉ thấy sắc mặt Lư Trạch xám ngoét cứng đờ trước nay chưa từng thấy.

Lâm Tam Tửu lập tức như rơi vào hầm băng, cô gắt gao mà trừng mắt nhìn Lư Trạch, vội vàng gọi tên cậu ấy: “Lư Trạch, Lư Trạch! Cậu nói gì đi! Mau nói gì đi!”

Ánh mắt Lư Trạch dại ra, khóe miệng chảy chảy máu. Ngay sau đó, cơ thể cậu ấy mềm oặt đổ xuống người Marsa, chiếc cổ trắng nõn lộ ra, trên đó dính đầy vết máu.

“Ôi chu choa, tao thực sự cảm động rớt nước mắt trước tình cảm sống chết có nhau của tụi bay đó. Mà tụi bay sợ đến ngu người rồi hả? Lại còn làm lại lần nữa, tụi bay tưởng người chết sẽ sống lại được chắc?” Đôi mắt hẹp dài của con chủng Đọa Lạc lóe lên vẻ thỏa mãn tà ác: “Cô em à, đừng khóc nữa, từng giọt nước trong cơ thể mày đều quý giá với tao lắm đấy.”

Lúc này Lâm Tam Tửu mới ý thức được, nước mắt của cô đang lặng lẽ chảy xuống. So với việc nhìn thấy bạn bè lần lượt chết trước mặt mình, cái gọi là cơ hội kia thật viển vông!

Vết thương trên đùi cô đã mất cảm giác. Khi con chủng Đọa Lạc nhàn nhã rút vòi thảnh thơi bước về phía cô, Lâm Tam Tửu cố gắng trừng to mắt, nhìn về phía tòa nhà đối diện, trước cửa sổ ở một tầng không xác định, có bốn năm điểm sáng đang lơ lửng trong không khí. Cửa sổ bị tấm rèm che khuất hơn phân nửa, chỉ mơ hồ lộ ra một bóng dáng đen kịt, dựa vào dáng người thì khó mà phân biệt là nam hay nữ.

Trước khi chết, mình phải đếm rõ được có bao nhiêu tầng, Lâm Tam Tửu thầm nói trong lòng. Một, hai, ba… Bảy, tám…

“Tụi mày không ngờ bên kia vẫn còn một người phải không? Thế nào, năng lực người phụ nữ của tao không tồi chứ?” Theo ánh mắt cô, con chủng Đọa Lạc quay đầu, khoe khoang nói. Trong giọng nói mang theo vẻ tự mãn đáng khinh.

Lâm Tam Tửu chẳng còn nghe rõ cái gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng đếm nhẩm trong đầu mình. Khi cô đếm đến mười hai, xuyên qua tầng nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô mơ hồ nhìn thấy cái vòi dính máu của Lư Trạch giơ lên ​​trước mặt mình.

Thế giới lại trở nên tối tăm mù mịt, ý thức tan biến như làn khói.

“Anh ta đi rồi à?” Giọng nói của một người đàn ông xa lạ vang lên từ đâu đó.

“Phải, rốt cuộc vẫn không nhịn được sử dụng «thứ đó».” Một giọng nam lạ lẫm khác vang lên: “Cũng khó trách. Tôi thấy tiềm lực của ba người này rất khá, nhưng ai ngờ vừa lâm trận đã gặp đối thủ mang lực chiến gấp đôi, đúng là xui tám kiếp. Nếu bây giờ không dùng, lần sau có muốn dùng cũng chẳng được!”

“Mẹ kiếp, đó là đồ của ông đây! Phải bắt được thằng đó càng sớm càng tốt…” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ê, anh nhìn này, đây là «loại đang phát triển» hiếm thấy đó nha!”

“Chậc chậc, đúng thật là…”

“... Sao hả… Có cần tôi giúp một tay không…”

Giọng nói của hai người đàn ông xa lạ dần trở nên mơ hồ, Lâm Tam Tửu hoàn toàn chìm trong bóng tối vô định. Đây là cái chết cô đã từng nếm trải một lần sao…

Lần thứ hai, toàn quân bị diệt.

Bạn đang đọc Mạt Nhật Nhạc Viên (Dịch) của Tu Vĩ Câu Toàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ayingxg
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.