Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1602 chữ

Edit: Chipause, Honie

Beta: Umi, Azu, Nguyệt

8.

Thực tế đã chứng minh rằng người bình thường vẫn sẽ thắt lưng buộc bụng vì năm thùng gạo.

Khi đang tìm hiểu về các ngôi sao tiềm năng trong công ty, tôi tình cờ để mắt đến một người con trai có ngoại hình khá ổn,ngay lúc đó liền có điện thoại của Joe.

"Nguyệt, em cũng nên tới đây đi."

Tôi đầu bù tóc rối ngồi trên ghế máy tính, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Người của Thiên Duyệt nói, nếu em không đến đây thì họ không thấy được thành ý của công ty mình."

M* kiếp, lại còn không thấy được thành ý!

Tôi vội vã chạy vào phòng tắm, nói vào điện thoại: "Chờ em nửa tiếng."

Nửa giờ sau, Joe và tôi ngồi đợi trong văn phòng chủ tịch của Thiên Duyệt.

Nhiệm vụ lần này rất đơn giản, chính là nói về Bành Tuyết.

Mười phút sau, Tổng giám đốc Thiên Duyệt họp xong, bỗng có dáng người cao đẩy cửa bước vào..

Tôi đứng dậy, đi về phía trước, nở một nụ cười tiêu chuẩn rồi đưa tay ra: "Chào tổng giám đốc Tống ."

"Ừm."

Người đàn ông nhìn tôi với đôi mắt sâu thẳm: "Mời ngồi."

"Tổng giám đốc Tống, công ty chúng tôi đã gửi thư mời đến công ty của ngài rồi, chắc ngài cũng đã nhận được, lần này đến đây, chúng tôi chỉ muốn…"

Joe còn chưa nói xong, người đàn ông đang khoanh chân trên ghế sô pha đã mất kiên nhẫn liếc nhìn thông tin trên tay.

Ngẩng đầu nhìn chúng tôi một lần nữa, anh ta lên tiếng ngắt lời: "Đối tác làm việc?"

" À, vâng..."

Joe bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tôi hơi nhíu mày, "Tổng giám đốc Tống, lần này chúng tôi tới đây là để hợp tác với cô Bành Tuyết của công ty ngài quay video quảng cáo cho công ty chúng tôi vào năm sau. Nếu thuận tiện…"

"Bất tiện."

Đôi mắt của người đàn ông lạnh lùng, giọng điệu cứng rắn: "Nếu như công ty của cô muốn quay video quảng cáo, công ty chúng tôi rất sẵn lòng cử những người ưu tú khác đến, nhưng Bành Tuyết…"

"Quên đi."

Tôi lạnh giọng ngắt lời, đứng dậy chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn ném lại một câu: " Rất mong được hợp tác với cô Bành Tuyết của công ty ngài vào lần tới ."

Nói xong, tôi nghiến răng, kéo Joe đi ra ngoài.

Ai cũng có thể làm điều đó, nhưng Bành Tuyết thì không.

Tống Lăng, xem ra cậu rất thâm tình đấy .

Tôi tức giận đến mức hô hấp khó khăn.

9.

Một tuần sau.

Tôi diện một chiếc váy dạ hội đắt tiền đến một bữa tiệc tối hội tụ các ngôi sao.

Trời cao đất rộng, không chỉ có một công ty Thiên Nguyệt.

Tôi cầm lấy một ly sâm panh, mỉm cười đi đến gần con sói nhỏ cách đó không xa.

Lần trước khi tôi ở trong khách sạn, tôi đã tìm thấy một mục tiêu tiềm năng.

Làng giải trí quả là một vũng nước đục.

Trước khi tôi đến gần thì một người đàn ông đầu hói với cái thân hình mặt mập, béo ú và đôi tai to lớn đi tới áp sát vào tôi..

Bàn tay thô, to, ngắn ngủn ấy đặt trên eo tôi, nở nụ cười ghê tởm, "Người đẹp, sao tôi chưa từng gặp qua cô."

Vẻ mặt tôi khó coi, "Buông ra."

"Đạo đức giả cái gì? Những người phụ nữ đến đây không phải đều để bán thân sao?"

"Ông bị điếc à? Cô ấy bảo ông buông tay."

Vừa dứt lời, một cái chân dài thẳng tắp mạnh mẽ đá tới.

Người đàn ông đầu hói bất ngờ ngã xuống đất.

Gương mặt Tống Lăng tràn đầy sự tức giận, dáng người cao lớn, thong thả đi về phía trước, dùng đôi giày da sáng bóng của mình giẫm lên mu bàn tay phải của ông ta.

"Tôi sai rồi, tôi sai rồi."

"Tổng giám đốc Tống, là tôi nhiều chuyện, xin hãy để tôi đi."

Gã đàn ông đầu hói quỳ trên mặt đất, khuôn mặt vặn vẹo, cầu xin tha thứ.

Tống Lăng lạnh mặt nhìn hắn, "Tay nào của ông đụng vào cô ấy? Tay bên trái, hay là tay bên phải?"

Mũi giày da đột nhiên nhấn mạnh xuống, một tiếng rắc vang lên——

Đó là tiếng xương ngón tay bị gãy.

"Ah!!!"

Gã đàn ông béo ú khóc lóc, và thét lên trong đau đớn.

10.

Cậu ấy như trở lại dáng vẻ thiếu niên hăng hái, cứng rắn của mười năm trước, tôi kinh ngạc ngước nhìn.

Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác khó chịu.

Khó chịu thay cậu ấy, cũng là khó chịu vì bản thân mình.

Cậu ấy sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn nếu không ở gần tôi.

Mà tôi, là người đã chứng kiến quá khứ nghèo túng và hèn mọn của cậu ấy.

...

Trong lúc tôi thất thần, bảo vệ đã kéo gã béo ú kia đi đi, còn cậu ấy quay người nhìn về phía tôi.

Tôi lấy lại tinh thần, cười lịch sự, nói với cậu ấy một câu: "Cảm ơn."

Dứt lời, giày cao gót của tôi chuyển hướng chuẩn bị đi về phía tiểu lang cẩu.

"Lý Đình Nguyệt" Bàn tay to lớn của người đàn ông bất chợt nắm lấy cánh tay tôi.

11.

"Em muốn tên đó?"

Tôi quay đầu, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Tống Lăng.

Thật buồn cười khi nhìn cậu ấy túm lấy cánh tay tôi, tôi mỉm cười châm chọc, "Làm sao vậy? Tổng giám đốc Tống, anh ta không phải cũng là người của Thiên Duyệt chứ?"

Yên tĩnh một lúc lâu, yết hầu của Tống Lăng di chuyển, giọng nói khàn khàn.

"Ngoại trừ Bành Tuyết, chỉ cần em muốn bất cứ thứ gì trong Thiên Duyệt, tôi đều cho em."

"Buông tay!" Tôi tức giận giãy ra.

Bành Tuyết … Bành Tuyết, nếu còn nghe tên người này thêm một lần nữa, chắc tôi sẽ phát điên mất!

Đôi mắt của người đàn ông như con sóng ngầm chuẩn bị muốn phá hủy mọi thứ, cậu híp mắt, nhưng cuối cùng cũng thỏa hiệp, buông tay khỏi người tôi: "Được thôi."

Tôi liếc mắt, nhìn cậu ấy từ trên xuống dưới, xoay người, chuẩn bị rời đi.

Một giây sau, tôi chợt cảm thấy trời đất quay cuồng.

Tôi bị Tống Lăng vác lên vai.

"Tống Lăng, cậu đang làm gì vậy?"

Tôi đỏ mặt, la hét, liều mạng hết sức đánh vào lưng cậu ấy.

12.

Tống Lăng làm một loạt động tác thành thục, nhanh gọn như nước chảy mây trôi. Khiêng tôi ra ngoài, sau đó ném tôi lên xe, mang về nhà.

Không hổ danh người giàu nhất, nhà cậu so với ngôi nhà trước kia của tôi sang trọng hơn, nguy nga lộng lẫy.

"Rốt cuộc là cậu muốn Làm gì?". Bị cưỡng ép tới đây, tôi tức giận, quay đầu chất vấn Tống Lăng.

Vừa quay đầu lại, tôi liền thấy sắc mặt cậu tái nhợt.

Tôi bị dọa sợ: "Này, cậu làm sao vậy?"

Người đàn ông ngước mắt lên nhìn tôi, đổ mồ hôi lạnh, không nói gì.

Một giây sau, thân hình cao lớn đột nhiên ngã xuống đất.

Tôi sợ tới mức nghiêng người về phía trước, luống cuống tay chân đỡ lấy cậu ấy.

Khiêng được người lên ghế sofa, tôi mệt mỏi thở hồng hộc.

Tống Lăng nằm trên sô pha, cau mày, sắc mặt tái nhợt.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy như vậy, không hiểu sao có chút đau lòng, ngữ khí cũng trở nên dịu dàng hơn: "Tống Lăng, cậu làm sao vậy?"

Cậu nhíu mày nói không nên lời, vừa vặn lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên.

Là điện thoại của cậu ấy.

Điện thoại reo hơn mười giây, cậu ấy vẫn không phản ứng.

Tôi cũng không quan tâm liệu cậu ấy có phản đối hay không nữa, nhoài người về phía trước, sờ vào túi quần cậu ấy, tìm điện thoại.

Ngón tay trượt xuống, điện thoại được kết nối: "A lô?"

13.

[V*i chưởng]

Giọng nói quen thuộc luôn khiến người ta phiền não vang lên trong điện thoại: "Lý Đình Nguyệt?"

Tôi có chút đau đầu, "Ừ."

"Sao cậu lại cầm điện thoại của Tống Lăng? Từ khi nào cậu và cậu ấy ở cùng nhau? Còn có...."

Tôi ngắt lời, "Dừng lại, hiện tại tôi có chuyện cần hỏi cậu, Tống Lăng bị bệnh gì sao? Cậu ấy hiện tại...."

Tôi yên lặng rũ mắt, nhìn về phía người đàn ông đang nằm trên sô pha.

Sắc mặt phờ phạc, cả người toát mồ hôi lạnh.

Tình hình thực sự vô cùng thê thảm.

"M* kiếp, tiểu tử này lại uống rượu à?" Tề Thịnh kinh hãi kêu lên, "Nó cmn có bệnh dạ dày đấy!"

Tôi hỏi, "Có phải rất nghiêm trọng không?"

"Đúng vậy, tuần trước bạn học tụ tập, đêm đó mình không ở cạnh canh chừng, tiểu tử này đã uống rượu, uống đến mức xuất huyết dạ dày, phải vào bệnh viện cấp cứu."

Đến khi điện thoại cúp máy, lời nói của Tề Thịnh vẫn không ngừng quanh quẩn trong đầu tôi.

Bạn đang đọc Mặt dày cua lại vợ của ogayi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmonn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.