Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1560 chữ

Edit: Nguyệt, Chipause

Beta: Honie, Tiểu Nhài

5.

Tiền Tiền ngồi bên cạnh, tay cô ấy siết chặt cánh tay tôi.

Tôi vỗ nhẹ vào tay cô ấy, nhẹ nhàng nói: "Không sao, đi lấy cho mình một ly rượu vang đỏ."

"Này, chuyện này có gì đâu phải do dự?"

Tề Thịnh nhắc nhở Tống Lăng: "Có thì là có, không có là không có, có gì phải xấu hổ đâu chứ."

Khi Tề Thịnh nhìn tôi, cậu ấy cố ý nhấn mạnh năm từ "không có là không có".

Tôi nghiêng đầu nghe, không hiểu sao bất giác muốn cười.

Nghiêng đầu, khóe miệng mang theo nụ cười nhìn về nhân vật chính trong câu nói đấy.

Trước đây, ngoại hình Tống Lăng vốn không tệ, mười năm sau, quả nhiên đẹp trai hơn rất nhiều.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, với ngũ quan sắc sảo, dáng người cao lớn trưởng thành. Đây có lẽ chính là một tác phẩm xuất sắc được Nữ Oa tỉ mỉ điêu khắc từng nét một.

Đến khi Tiền Tiền mang rượu vang cho tôi, Tề Thịnh nhận ra rằng thúc giục người đàn ông này hoàn toàn là vô ích, vì vậy cậu ấy bắt đầu khổ sở thúc giục tôi.

"Cậu có muốn tiếp tục trò chơi này không? Cậu đây là trì hoãn quá lâu rồi đó!"

"Ba."

Vừa dứt lời, Tống Lăng đang ngồi trên sô pha đột nhiên ngước mắt nhìn chằm chằm tôi.

Tôi nhấp một ngụm rượu đỏ, cười nhìn cậu ấy: "Một người Trung Quốc, hai người ngoại quốc."

Mọi người đều sững sờ, đặc biệt là Tề Thịnh trong nháy mắt dường như trở nên ngoan ngoãn..

Tôi mỉm cười và nói, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.

Đôi mắt của Tống Lăng thoáng ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại trong giây lát, đồng tử cậu ấy đen như mực, sâu không thấy đáy, nhìn chằm chằm tôi.

Một lúc sau, cậu khàn giọng nói: "Không có."

Hử.

Tôi cười lạnh.

Kim ốc tàng Kiều lại không nhắc đến?

6

Mười năm trước, sau khi thi đại học xong, cả lớp đã tổ chức tiệc tốt nghiệp.

Tôi mặc chiếc váy cao cấp được cha tặng trong buổi lễ trưởng thành 18 tuổi, cầm trên tay 99 bông hồng đỏ Ecuador ấm áp, trong lòng tràn đầy niềm hân hoan chạy đến chỗ Tống Lăng.

Nụ cười trên mặt cậu so với bất kì đóa hoa hồng nào trong ngực tôi càng ấm áp và rực rỡ hơn cả.

"Tống Lăng, lấy tớ, tớ sẽ cho cậu một gia đình trọn vẹn."

Chạng vạng tối, một cơn gió mát thổi qua, tất cả mọi người xung quanh đều ồn ào, muốn hóng chuyện, kể cả giáo viên chủ nhiệm.

Tất cả mọi người, và cảnh vật đã làm tăng thêm động lực, tự cao trong tôi.

Mà Tống Lăng cũng rất biết giữ thể diện cho mình.

Tôi cho là mình sẽ không thất bại.

Nhưng cậu lại cau mày chán ghét, lạnh lùng nói: "Cút, tránh xa tôi ra."

Gió làm rối tung mái tóc được làm tỉ mỉ của tôi, thổi rơi những cánh hoa hồng đỏ tươi đẹp.

Đêm đó, lần đầu tiên cả tôi và Tống Lăng đều không về nhà.

Ở bên ngoài huyên náo đến khuya.

Dưới ánh trăng sáng, tôi cởi giày, dè dặt mở cửa

Đột nhiên truyền đến một giọng nam quen thuộc từ trong góc:

"Yên tâm, sau này anh sẽ đưa em đến Thượng Hải."

Cô gái ngạc nhiên mừng rỡ: "Thật sao ạ?"

Giọng của chàng trai vẫn lạnh lùng và cứng rắn: "Ừ."

Tôi đứng chân trần trên sàn nhà lạnh lẽo, vẻ mặt thẫn thờ.

Trái tim như chìm trong biển rộng, ngột ngạt đến không thở nổi.

Thảo nào cậu ấy bảo tôi tránh xa cậu ra, hóa ra người cậu ấy thích là Bành Tuyết.

Tôi gượng cười, đáy lòng tràn ngập bi thương.

...

Khi bữa tiệc kết thúc, ngoài trời bắt đầu mưa to.

Mọi người đều đi xe, ai không có thì cũng tự gọi xe về, Tiền Tiền kéo tôi, "Nguyệt Nguyệt, cậu có muốn đi cùng mình không? Mình bảo bạn trai đưa cậu về?."

"Không cần đâu." Tôi mỉm cười từ chối.

Tống Lăng từ phía sau đi tới, đứng cách tôi hai mét.

Tiền Tiền lại hỏi: "Vậy cậu lái xe tới sao?"

Tôi cười lắc đầu, lắc điện thoại, "Không, có người tới đón mình rồi."

"Ồ..."

Dứt lời, một chiếc Maybach màu đen chạy tới trong làn mưa.

Một người đàn ông thân hình cao ráo, với khí chất không hề tầm thường cầm theo chiếc ô màu đen xuống xe, bước đến gần tôi và dùng tiếng Trung Quốc không thành thạo phàn nàn với tôi: "Thời tiết này cũng quá bất thường đi!"

Một từ nào đó không hiểu sao chọc trúng huyệt cười của tôi, khiến tôi bật cười thành tiếng.

Khoác tay anh ấy một cách tự nhiên, tôi nói: "Ừm, chỉ cần anh quen dần là ổn rồi."

Cách đó hai mét, một ánh mắt lạnh lùng nhìn qua.

Tôi khó hiểu nhìn sang, người đàn ông đang mím đôi môi mỏng của mình thành một đường thẳng.

Tiền Tiền bị sốc: "Nguyệt Nguyệt, đây là một trong những người bạn trai ngoại quốc của cậu à?"

Đôi mắt của Tống Lăng tối sầm lại, nhịp tim tăng lên nhanh chóng.

Tôi kéo tay Joe, mỉm cười đáp: "Chúng mình đi trước nhé, bái bai."

Khoảng cách từ cửa khách sạn đến chiếc Maybach không xa, khi đi bên cạnh Joe, tôi luôn cảm thấy sau lưng có một ánh mắt lạnh lẽo hướng tới, dường như muốn đâm thủng cơ thể tôi.

7

"Em lại dùng anh chặn hoa đào."

Sau khi lên xe, Joe có chút bất mãn.

Tôi chắp tay cảm ơn: "Cám ơn anh rất nhiều, đây là lần cuối cùng".

"Ai mà biết được cơ chứ." Joe không nói nên lời, nhún vai.

Thấy vậy, tôi cười ngặt nghẽo đến nỗi hai vai rung lên.

Joe là đối tác làm việc của tôi ở nước ngoài.

Lý do trở lại Trung Quốc lần này là do tổng công ty sắp xếp để chúng tôi đào mấy ngôi sao tiềm năng ở đây để tham gia chế tác phim tuyên truyền năm sau của công ty.

Bành Tuyết cũng nằm trong danh sách các ngôi sao tiềm năng đó.

Ngoài trời mưa càng lúc càng lớn.

Tôi đã kiệt sức vì phải tham gia một bữa tiệc ngay sau khi xuống máy bay. Tôi dựa vào cửa xe, nghe tiếng mưa rơi, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Ngoại hình của Bành Tuyết và tôi không giống nhau.

Tôi trông giống như một con cáo trắng lớn lên trong tuyết, lạnh lùng và xinh đẹp.

Còn Bành Tuyết lại là một cô gái trong sáng, đáng yêu và tràn đầy năng lượng.

Cô ấy là con gái của dì Bành - đầu bếp đã làm việc ở nhà chúng tôi từ khi tôi mới 5 tuổi.

Chồng dì vì say rượu mà qua đời, một mình dì nuôi đứa con gái hai tuổi, cha tôi thấy thế, nên tốt bụng đón dì về nhà và thu xếp công việc cho dì.

Mẹ tôi mất sớm nên chính dì đã chăm sóc, nuôi nấng tôi, tôi và dì có quan hệ rất tốt, tôi luôn coi Bành Tuyết như em gái của mình.

Hai năm sau, dì Bành và chú Tống được cha tôi mai mối.

Vì thế, Bành Tuyết cũng trở thành em gái kế của Tống Lăng.

Khi tôi và Tống Lăng học cấp 2, Bành Tuyết vẫn còn học tiểu học.

Khi chúng tôi học cấp ba, Bành Tuyết vừa mới vào cấp hai.

Giữa Tống Lăng và Bành Tuyết, rốt cuộc là từ khi nào...

Tôi lại nghĩ đến không khí ngột ngạt, làm người ta hít thở khó khăn của buổi sớm hôm đó.

Mọi thứ đã sụp đổ ngay sau đó.

Năm giờ sau, công ty của cha tôi gặp khó khăn về tài chính. Ba ngày sau, công ty tuyên bố phá sản. Một tuần sau, những vụ bê bối, tai tiếng ở khắp mọi nơi, và tôi phải lên máy bay rời quê hương.

Cha tôi bị họ ép chết, tôi xem trên Internet, nhìn thấy cảnh tượng thương tâm khi cha tôi nhảy lầu.

"Nguyệt! Nguyệt!"

Tôi mở mắt, nước mắt đã chảy đầy mặt lúc nào không hay. Khuôn mặt của Joe tràn đầy lo lắng..

Tôi lấy khăn giấy lau nước mắt, khàn giọng nói: "Không sao đâu."

Joe đưa cho tôi một chai nước đã mở sẵn.

Tôi nhận lấy và nhấp một ngụm làm ẩm cổ họng, "Joe, ngày mai anh hãy đến Thiên Duyệt một mình nhé."

Thiên Duyệt, công ty giải trí lớn nhất Trung Quốc.

Nó đã được Tống Lăng mua lại vào năm năm trước.

Joe thắc mắc: "Tại sao?"

Tôi mỉm cười mở cửa xe, tiếng mưa càng lúc càng to át đi tiếng nói của tôi.

"Bởi vì em cũng cần phải giữ lại một chút thể diện cho mình."

Bạn đang đọc Mặt dày cua lại vợ của ogayi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmonn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.