Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người giấy khủng bố

1535 chữ

Mặt người trên cửa sổ chính là của người giấy đang truy đuổi Diêm Ninh, thời điểm hắn phát hiện ra nó thì nó đem được nữa cái thân mình vào nhà.

Diêm Ninh kinh hoàng thất thố, tùy tay bắt lấy một đoạn cây bị rớt ra từ chân bàn hướng đầu người giấy đâm tới, không nghĩ là người giấy vậy mà rất cứng rắn, chân bàn kêu lên một cái rồi gãy.

“Mẹ nó. Người giấy vậy mà cũng có thể thành tinh?” Diêm Ninh tức giận mắng một tiếng, theo quán tính cái gì trong tầm tay hắn đều vơ lấy ném về phía cửa sổ, nhưng chả làm tổn hao một tí lông tóc nào của người giấy chỉ làm tốc độ vào nhà của nó bị chậm lại thôi.

Một lát, tất cả đồ vật xung quanh có thể ném được đều bị Diêm Ninh dùng hết, chỉ còn có cái bàn tính cùng quyển sổ nợ cũ.

Diêm Ninh cắn răng dùng hết tất cả sức bình sinh, cầm bàn tính ném về phía người giấy, bàn tính vừa chạm đến, cơ thể nó lập tức bị phá thành những mảnh nhỏ, nó thống khổ kêu lên một tiếng rồi biến mất.

Một vài viên Toán Châu nằm rơi rụng trên sàn nhà còn tản ra ánh sáng mỏng manh. Diêm Ninh tức khắc mắt sáng lên, luống cuống tiến lại nhặt lên những viên Toán Châu đó: “ mấy viên này chẳng lẽ có thể đánh lùi được người giấy? chẳng lẽ Diệp Niệm Xuân đem Toán Châu đó khai quang qua?”

Diêm Ninh một hơi đem toàn bộ Toán Châu nhặt lên, đếm đếm tổng cộng được hai mươi ba viên, hắn đem tất cả nhét vào túi để ngừa còn có tà ám tới đuổi giết hắn.

Toán Châu lợi hại như vậy, bên cạnh lại là quyển sổ có lẽ còn có tác dụng to lớn khác.

Diêm Ninh khóa kỹ cửa sổ, chạy nhanh tới cái bàn, lật lật quyển sổ xem xét, nhưng lại làm hắn thất vọng, nó chỉ là quyển sổ bình thường dùng để ghi lại nhật kí hằng ngày, không có gì đặc biệt.

Ôm lòng hiếu kỳ, hắn lật tới ngày mà hắn sinh ra xem có phát sinh điều gì đặc biệt không nhưng lại không có, vốn dĩ ở đó có một tờ giấy nhưng lại bị xé đi, vết xé nham nhở có lẽ lúc ấy người xé nó đi đang rất vội vàng.

Ân oán của thế hệ trước Diêm Ninh cũng không biết gì nhiều, nhưng hắn không tin tất cả là trùng hợp, có lẽ có một bí mật nào đó mà vận mệnh sắp đặt không thể cho ai biết

Nếu không phải thì vì sao Phương Sỹ Thiên hôm nay lại xuất hiện? tại sao Phạm Vô Cứu lại muốn bắt chính mình?

Diêm Ninh nghĩ mãi không ra, dứt khoát không nghĩ nữa, trước mắt hắn vẫn bị người giấy khủng bố kia rình rập, không nên phân tán tư tưởng

Đúng lúc này, Diêm Ninh phát hiện trên sổ có chút kì quái, mặt bên quyển sách, lại dùng bút đỏ viết hai chứ “ Đứt Quãng"

Khi còn nhỏ, Diêm Ninh cùng phụ thân sinh sống bằng nghề hái thuốc, đối với một ít dược liệu có một ít hiểu biết, Đứt Quãng chính lá một loại thảo dược thần bí để dùng làm thuốc dẫn chế tạo Hoàn Hồn Đan trong truyền thuyết.

Diêm Ninh buông sổ, nương theo ánh đèn mỏng manh, lần lên kệ thuốc tìm hai chữ Đứt Quãng, nhưng tìm trong ngoài ba lần, vẫn như cũ không thấy. Hắn nhụt chí trở lại chỗ cũ, buồn bực dâm chân mấy cái liền phát hiện có điểm kì lạ, khuôn mặt ảm đạm lập tức biến mất.

“ Diệp Niệm Xuân quả nhiên không hổ là một tay xảo quyệt, chỉ sợ y quán này xung quanh toàn cơ quan bí mật.

Nguyên lai dưới chân Diêm Ninh, có một cái ngăn bí mật, Diêm Ninh thô bạo xốc tấm ván gỗ lên, bên trong có một hộp nhỏ làm từ gỗ Đàn Hương, phía trên viết hai chữ “ Đứt Quãng”

Diêm Ninh trong lòng vui vẻ, nhanh tay lấy hộp ra, lại phát hiện dưới đáy hộp có quyển sách cổ tên là “ Ngô Môn Quỷ Thuật”

“Ngô Môn Quỷ Thuật? không phải pháp thuật của Phương Sỹ Thiên đối phó với Phạm Vô Cứu sao? Diêm Ninh bỏ hộp dược xuống, hưng phấn đem sách cổ ôm ở trong tay, vừa lật ra chưa kịp đọc, một tiếng vang lớn nổ ra, hắn ngẩng đầu nhìn lại, cửa lớn đã bị phá nát, người giấy đem một bộ mắt khác tiến vào.

Diêm Ninh chạy nhanh lui về sau, móc ba viên Toán Châu hung hăng ném tới người giấy, vì đã có kinh nghiệm lần trước, người giấy linh hoạt tránh né được, nó cười quỷ dị, khóe miệng kéo hết cỡ, từng bước hướng Diêm Ninh đi tới.

Diêm Ninh hoảng sợ, biết Toán Châu lúc này không dùng được, nên đem tất cả hi vọng ký thác vào cuốn sách cổ trong tay. Hắn nhanh tay lật từng trang, khuôn mặt hiện lên vẻ tự tin cười lớn: “tiểu vương bát đản hãy chịu chết đi”

Người giấy không biết Diêm Ninh lấy đâu ra tự tin, tự nhiên bị hù dọa dừng chân tại chỗ không dám đi tới.

Diêm Ninh hung hắng chỉnh lại giọng cho thanh thanh, rồi la lớn: “đương quy…..mười hai tiền, xích thược mười tiền. Trạch Lan mười tiền… mẹ nó, đây là đơn thuốc chữa vô sinh mà!”

Diêm Ninh vốn nghĩ quyển sách này chỉ có pháp thuật hàng yêu trừ ma, không nghĩ tới tự nhiên lại có phương thuốc trị vô sinh trong này, khóc không ra tiếng, hắn nhanh chân chạy nhanh nói: “ sai lầm, sai lầm, người đợi ta một chút, từ từ bình tĩnh để ta tìm lại.”

“líu lo….”

Người giấy cười lạnh, phóng tới Diêm Ninh, một đôi tay dài tái nhợt, móng tay sắc bén lóe sáng hàn quang, chuẩn bị đâm thủng đầu Diêm Ninh, trong một khắc Diêm Ninh hô to: “ đạo pháp tự nhiên, càn khôn vô cực, sắc!”

Đột nhiên, quanh thân Diêm Ninh tỏa ra một luồng kim quang, kim quang vừa chạm đến tay người giấy chớp mắt tay nó đã hóa thành luồng khói nhẹ tiêu tán.

Người giấy kêu rên thảm thiết, lộ ra khuôn mặt hoảng sợ.

“ sợ rồi sao! Ngươi sợ là đúng rồi! người biến đi!” Diêm Ninh cơ hội móc ra hai viên Toán Châu, hung hăng vỗ lên người người giấy. người giấy thống khổ kêu thảm, thân thể văng ra ngoài nhẹ nhàng rơi xuống đất, xụi lơ biến lại thành tờ giấy chân chính.

Làm xong hết thảy, Diêm Ninh như trút được gánh nặng, quệt vội mồ hôi trên trán, rồi ngồi liệt trên mặt đất.

“ Mẹ nó, làm ta sợ muốn chết, cũng may làm vậy lại có điểm tác dụng nếu không đêm nay có lẽ ta chết trên tay người giấy rồi…. tưởng đâu Diêm Ninh ta một đời oanh liệt lại tự nhiên chết trên tay người giấy, nếu mà truyền ra ngoài, chắc bị người ta cười đến rụng răng!

Nhẹ nhàng thở ra, Diêm Ninh liền nhặt hai viên Toán Châu vừa nãy thì phát hiện nó đã mất đi ánh sáng, trở nên vô cùng ảm đạm có lẽ đã mất đi hiệu quả trừ tà, nghĩ nghĩ hắn liền thuận tay vất nó đi.

Chuyện đêm nay Diêm Ninh tao ngộ, vô luận thế nào hắn cũng không thể tưởng tượng ra, nhưng hết thảy tất cả đều phát sinh ở trước mặt hắn, làm thế giới quan mười tám năm qua của hắn sụp đổ.

Diêm Ninh ngồi bên cạnh người giấy, sững sốt hồi lâu vẫn chưa lấy lại hồn vía. Lúc này, tiếng gà lảnh lót vang lên, hắn bước đến mở cửa sổ, mặt trời đã treo lơ lửng trên không trung, tỏa ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp nơi.

Hắn ở tại y quán đợi Phương Sỹ Thiên tầm nữa tiếng, nhưng lại lo lắng có hàng xóm vô tình nhìn thấy cảnh lộn xộn của y quán lại còn có cả hắn ở đó thì phát sinh chuyện không hay mười cái miệng cũng không bào chữa được nên cuối cùng là hắn mang theo hộp dược cùng quyển sách cổ kia lặng lẽ rời đi.

Rời y quán, hắn tranh thủ tìm chuyến xe sớm nhất, mau chóng tránh xa thị trấn nhỏ này như tránh ôn thần.

Một đường xóc nảy, thẳng đến buổi chiều hắn mới trở về thành phố, hắn không nghĩ rằng vừa về đến nhà lại có người đang đợi hắn ở cửa.

“ Diêm Ninh! Ngươi có phải hay không bị bệnh. Tại sao hôm qua không đi thi đại học? người bị điên rồi à?

Bạn đang đọc Mao Sơn chi âm dương quỷ y của Quỷ Khốc Lão Hủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.