Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Vô Thường

1937 chữ

Phương Sỹ Thiên? Chẳng phải là người mà mười tám năm nay Diêm Ninh vẫn luôn tới đây tế điện sao.

“ Mẹ nó, Quả nhiên là ngươi! Ngươi có biết lão tử vì thắp hương cho ngươi mà đại học ta cũng không tham gia không. Ôi mỹ nữ của ta, đại học của ta!”

Diêm Ninh khóc không ra nước mắt, không biết rằng Phương Sỹ Thiên mà mình tới tế điện lại có dáng vẻ thế này.

Giọng nói vừa dứt, Phương Sỹ Thiên liền đột nhiên vung tay áo, ném Diêm Ninh đang kêu thảm bay ra ngoài, dừng ngay cạnh thân thể xà yêu.

Diêm Ninh la lên quái dị, phóng nhanh về cạnh người Phương Sỹ Thiên, hét lớn: “mẹ nó. ngươi làm cái gì vậy? Ta nói cho ngươi biết, trái tim nhỏ của ta không có tốt, nếu có gì bất trắc, ta. Ta….”

Phương Sỹ Thiên hơi mỉm cười: “ ngươi làm gì ta? “

“ Ta…Ta mẹ nó không thắp hương cho ngươi nữa!” Diêm Ninh nói xong, liền lấy chân đem hương nến bên cạnh đá ngã lăn toàn bộ.

Ánh lửa vừa tắt, Diêm Ninh đột nhiên cảm giác lạnh buốt sau lưng, quay đầu nhìn lại, thấy sắc mặt Phương Sỹ Thiên trở nên cực kì khó coi.

Diêm Ninh tức khắc có chút hơi chột dạ, nhưng hiện tại đã trót cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, vẫn là mạnh miệng nói: “ Ngươi nhìn ngươi xem, không phải chỉ là mấy cây hương nến thôi sao, đâu đến nỗi để ngươi tức đến như vậy? ngươi nói một hai câu dễ nghe ta liền thắp lên lại cho ngươi”

Phương Sỹ Thiên đột nhiên bay đến bên người Diêm Ninh, lôi hắn ra khỏi nơi đó, biểu tình vội vàng như đang trốn tránh gì đó.

Diêm Ninh kinh hô : “ ngươi làm cái gì? Đừng mang ta đi âm tào địa phủ a! Ta không cần ngươi nói tốt nữa đâu, buông ta ra đi, ta đây liền thắp hương cho ngươi!”

“ Đinh linh linh-“

Lúc này trên núi vang lên từng trận thanh âm của lục lạc, theo sau là âm thanh kèn xô na, la thanh, bạt thanh, âm thanh càng lúc càng lớn, lớn đến mức sắp đâm thủng màng tai của Diêm Ninh.

“này, nơi này buổi tối còn có người làm tang sự sao?” Diêm Ninh thống khổ che lỗ tai hô lên

“ Không,” Phương Sỹ Thiên nới lỏng tay ra, sắc mặc âm trầm nói : “ là hắn tới”

“Ai?”

“ Phạm Vô Cửu “

“ Không quen biết”

“ Hắn còn có cái tên là Hắc Vô Thường”

Trên sườn núi không biết khi nào rải đầy giấy tiền vàng mã. Sương mù nhàn nhạt đem triền núi bao phủ, trong sương mù sáu cái thân ảnh trắng bệch chậm rãi hiện ra, bọn họ đang khiêng một cái kiệu màu đen trên vai, hướng phía Diêm Ninh bay tới.

Sáu cái thân ảnh đang nâng cái kiệu kia, cư nhiên là sáu cái người giấy đang mặc tang phục trắng. Biểu tình khuôn mặt cứng đờ, sắc mặc tái nhợt, điểm trên khuôn mặt hai khối tròn tròn má hồng đỏ tươi, xem một cái liền làm người khác ám ảnh mấy ngày liền gặp ác mộng.

Sáu cái người giấy chậm rãi quỳ xuống, đem cái hắc kiệu để xuống đất, trong đó vang lên thanh âm của Phạm Vô Cửu: “ Phương Sỹ Thiên ngươi lá gan thật đúng là không nhỏ a”

Phương Sỹ Thiên nhàn nhạt nói: “ tới thật là nhanh”

Một bàn tay tái nhợt xốc miếng mành kiệu làm lộ ra một vị toàn thân diện hắc y, trong tay cầm câu hồn liên chậm rãi bước xuống.

Nam tử đầu lưỡi dài ba thước, tròng mắt chỉ có lành lạnh toàn màu trắng, trên đầu mang một cái mũ chóp cao, đúng là Hắc Vô Thường Phạm Vô Cứu trong truyền thuyết.

Phạm Vô Cứu thanh âm có chút khàn khàn: “ Tiểu tử này chính là hắn?”

“ biết rõ còn cố hỏi.” Phương Sỹ Thanh hừ lạnh một tiếng.

“vậy đem hắn giao ra đây, ngươi cũng biết kết cục cùng Diêm Vương đối nghịch sẽ như thế nào.” Phạm Vô Cứu trên mặt không có chút biểu tình, nhìn không ra cảm xúc.

Diêm Ninh có chút không vui:” Khoan.. ta càng nghe càng hồ đồ, hai người có thể hay không dừng lại một chút giải thích cho ta hiểu rốt cục chuyện như thế nào được không?”

Phương Sỹ Liên liếc mắt nhìn Diêm Ninh, theo sau đó bên tai liền vang lên thanh âm của Phương Sỹ Liên: “ Hắn tới bắt ngươi, nếu không muốn chết liền phải nghe lời ta.”

Diêm Ninh trong lòng hoảng hốt, Phạm Vô Cứu chính là sứ giả câu hồn, bị hắn bắt về khẳng định là không có kết cục tốt.

Hắn trộm nhìn thoáng qua Phạm Vô Cứu, phát hiện y vẫn thờ ờ như cũ, lúc này mới minh bạch lời vừa rồi của Phương Sỹ Liên chỉ có mình hắn mới có thể nghe được.

Phương Sỹ Liên nói thêm: “ chờ lát nữa ta ngăn Phạm Vô Cứu lại, ngươi cứ liều mạng chạy xuống núi, chạy trốn tới Ngô Môn y quán ở trấn trên tuyệt đối không được quay đầu lại!”

Diêm Ninh khóc không ra nước mắt. Ta chỉ đến thắp hương đã làm gì đến nỗi chọc tới Diêm Vương gia. Bất quá ta cũng không nên quản quá nhiều, vô luận thế nào thì cũng tốt hơn so với đi đến địa phủ.

‘Các ngươi bàn xong chưa?” Phạm Vô Cứu lạnh giọng nói:” Phương Sỹ Thiên, tội của người còn chưa bàn tới, giờ ngươi chuẩn bị phạm thêm một trọng tội nữa hả?

Phương Sỹ Thiên chậm rãi hướng Phạm Vô Cứu:”Ta vốn chỉ nhìn thấy sư đệ của mình nên mới ra tay tương trợ, nhưng hiện giờ ta đã hiểu được rất nhiều, có một số việc, dù trời không cho nhưng người lại phải làm!”

“Hảo, Hảo, Hảo!” Phạm Vô Cứu lần đầu tiên lộ ra tươi cười, nhưng nụ cười này phi thường âm lãnh. “Ta đây liền đem hai người các ngươi đều mang về, để Diêm Vương gia tự mình định tội!”

Diêm Ninh vừa thấy tình thế không ổn, nhanh chân bỏ chạy.

Phạm Vô Cứu thấy Diêm Ninh chạy trốn, bàn tay vung lên, câu hồn liên bay thẳng về phía Diêm Ninh, hắn tức thì cảm thấy trời đất quay cuồng, phảng phất toàn bộ linh hồn đều bị rút ra khỏi thân thể.

Nhưng lúc này, Phương Sỹ Thiên đột nhiên ra tay, dùng tay không nắm lấy câu hồn liên của Phạm Vô Cứu, ống tay áo bay ra mười tám cây châm, xuyên thẳng tắp vào thân thể của Phạm Vô Cứu, Hắc Vô Thường ăn đau kêu lên một tiếng :

“ Ngô Môn Quỷ Thuật, 108 kim châm trong quỷ châm, ngươi đã luyện được thuần thục như vậy.”

Diêm Ninh ngồi bệt dưới đất hít mấy hơi thở, lúc này mới khôi phục ý thức, vội vàng đứng lên, té lộn nhào xuống dưới, vừa chạy vừa bò về hướng phía chân núi phóng đi, cưỡi lên chiếc xe máy dừng dưới chân núi nhanh chóng biến mất.

Phạm Vô Cứu mắt thấy Diêm Ninh đào tẩu, vội vàng ra lệnh sáu cái người giấy khiêng kiệu nhanh chóng đuổi theo, tốc độ so với ô tô còn nhanh hơn gấp ba lần.

“đứng lại đó cho ta!” Phương Sỹ Thiên lại lần nữa vung tay áo, 36 kim châm phóng nhanh hướng tới sáu cái người giấy kia.

Phạm Vô Cứu cũng ra tay, điều khiển câu hồn liên bay múa trên không trung, chặn không ít kim châm, nhưng số lượng kim châm rất nhiều, vẫn đánh chết được năm cái người giấy, còn duy nhất một cái người giấy còn sống sót vẫn đang truy về hướng Diêm Ninh bỏ trốn.

Phương Sỹ Thiên nhìn người giấy trốn thoát, trong lòng hơi hơi rùng mình: “ Diêm Ninh sinh tử do trời, nhưng thành sự do mình, nay chỉ là sự khởi đầu.

Theo sau, câu hồn liên của Phạm Vô Cứu liền hướng Phương Sỹ Thiên đánh tới, Phương Sỹ Thiên trốn tránh không kịp, bị câu hồn liên chính diện đánh trúng, thân thể hư nhược ba phần thoạt nhìn càng thêm trong suốt tái nhợt.

Phạm Vô Cứu lại lần nữa giơ câu hồn liên, trên mặt tàn nhẫn tươi cười: “Cản trở ta bắt người, ân oán giữa hai ta, đêm nay chậm rãi tính!”

…….

Diêm Ninh cưỡi motor, một đường phóng thẳng, rất nhiều lần xém chút nữa va vào chân núi, đường mương, nhưng hữu kinh vô hiểm cuối cùng cũng về tới trong trấn.

Hắn nhớ rất rõ Ngô Môn y quán ở đâu, nghe nói chủ nhân tiền nhiệm của y quán tên là Diệp Niệm Xuân, cũng được coi là một thế hệ danh y nhưng người này cực kì tham tiền, không có tiền không chữa bệnh, nên thanh danh cũng không được tốt.

Mấy năm trước, Diệp Niệm Xuân bỗng nhiên mất tích, Ngô Môn y quán không có người trông coi cũng theo đó trở thành hoang phế.

Theo như lời lão ba của Diêm Ninh, nếu không phải năm đó Diệp Niệm Xuân không chịu ra tay thì mẫu thân hắn cũng không phải khó sinh mà chết, cho nên như thế nào Diêm Ninh cũng sẽ không quên gian y quán này.

Trời rạng sáng, đường cái trong trấn không một bóng người chỉ có một mình Diêm Ninh cưỡi trên con xe phóng như bay, cuối cùng cũng dừng lại bên ngoài một con hẻm nhỏ.

Gian y quán nằm cuối con ngõ, có tòa bảng hiệu ghi “ Ngô Môn một diệp”, hai bên treo câu liễn đối viết “ Thuốc đến, bệnh trừ, tài nghệ hồi sinh”, “Người giữ sinh tử là Diêm Vương sống”

Diêm Ninh không kịp dựng lại chiếc motor, liền phóng vào trong ngõ nhỏ, dùng chân đá văng cửa y môn nhanh chóng chạy vào.

Đập vào mắt hắn là cái kệ , phía trên có rất nhiều tên thuốc ghi bằng chữ phồn thể, còn có một quyển sách cũ nát, một bộ bàn tính toán châu bị thiếu mấy viên được đặt trên cái bàn trước kệ thuốc.

Tất cả mọi thứ ở đây đều cũ nát, mạng nhện chăng khắp nơi, mấy loại dược thảo trên kệ đều bị hư thối. Xem ra nơi này đã rất lâu rồi không có người ghé qua, những thứ có giá trị đều đã sớm bị ăn trộm lấy mất.

“Phương Sỹ Thiên ơi Phương Sỹ Thiên, ngươi mau tới đây đi.” Hắn lầm bầm, làu bàu, dùng tay đóng lại đại môn, dọn dẹp lại một chút rồi ngồi phệt xuống đất, mồ hôi nhễ nhại

….

Hương vị các loại dược thảo bị hư thối quện với mùi chuột chết, tạo thành một loại mùi rất là khó tả. Diêm Ninh ngồi một lát rồi không chịu đựng được nên đứng dậy mở cửa sổ, nhưng vừa ngẩng đầu lên, liền thấy trên cửa sổ có một khuôn mặt người tái nhợt, đôi mắt đang gắt gao đang nhìn chằm chằm hắn.

Bạn đang đọc Mao Sơn chi âm dương quỷ y của Quỷ Khốc Lão Hủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 117

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.