Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết chiến

1520 chữ

Diêm Ninh cũng không biết hiện tại hắn đang là mục tiêu của người khác, nhưng trong lòng hắn lúc này cũng hết sức buồn khổ. Vừa rồi đọc trong Ngô Môn sách cổ, hắn thật ra biết cách trị liệu cho phụ thân Lý Phỉ Phỉ nhưng mà phải dùng đến Đứt quãng.

Diêm Ninh với Lý Lập Quốc tình huống giống nhau, đều cần dùng Hồi hồn đan để hoàn hồn, đó là yêu cầu chung của cả hai. Nhưng Đứt quãng chỉ có một gốc cây, nếu cứu Lý Lập Quốc, thì bảy ngày sau nếu không có cách giải quyết Diêm Ninh chắc chắn phải chết

“ Diêm Ninh ơi Diêm Ninh, ai bảo ngươi lo chuyện bao đồng, êm đẹp ngươi không muốn tự nhiên khuấy vào vũng nước đục của Lý Phỉ Phỉ, cứu xong người nhà người ta, người ta cũng chưa chắc lại thích ngươi, cần gì phải đem tính mạng mình dâng cho hắn” Diêm Ninh tự nhủ thở dài.

Thật ra Diêm Ninh trước giờ cũng chẳng phải người tốt, hắn từ nhỏ ăn mặc tiết kiệm, mọi đau khổ đều đã trải qua, cũng từng bị người khác khinh bỉ, hơn hết hắn hiểu rõ tình người ấm lạnh như thế nào.

Thật vất vả mới nhặt được một ít đồ vật giúp thay đổi vận mệnh, hiện giờ lại phải tận tay đem đi, lại còn phải đánh đổi mạng sống, nếu là người khác trong lòng cũng mang một trận đau khổ.

“Thôi kệ đi, dù sau ta cũng còn bảy ngày trước hết đem Lý Lập Quốc cứu tỉnh trước rồi tính sau.”

Diêm Ninh cắn răng một cái, quyết tâm đẩy cửa phòng ra, thì thấy trong nhà một trận bừa bộn, đồ vật nằm lăn lóc, rơi đầy trên mặt đất như bị ăn trộm ghé qua.

“Không phải xui xẻo như vậy chứ?” Diêm Ninh chạy nhanh lại đầu giường mở tủ ra quả nhiên hộp đựng Đứt quãng không thấy đâu. Hắn nóng ruột, lật tung căn nhà tìm kiếm khoảng ba lần mới xác nhận Đứt quãng xác thực đã bị trộm mất.

“ má nó, thật là đen đủi” Diêm Ninh phun một ngụm nước miếng chửi thề. Chợt hắn phát hiện có điểm không thích hợp, không biết từ khi nào trước cửa có một bóng người, trong tay cầm cái hộp màu đen,đúng là hộp đựng Đứt quãng.

Diêm Ninh thấy vị lão nhân kia giận sôi máu hùng hùng hổ hổ nói:

“Mẹ nó, đến tuổi này mà còn đi ăn cắp, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, mau đem đồ vật trả lại, không ta đánh ngươi nằm liệt giường đấy.”

Vị lão nhân kia cư nhiên chính là Tống lão, hắn ước lượng dược hộp một lát không thèm trả lời,

“ đừng cho rằng ta thấy già cả không đánh nha. Ta đếm tới ba không đem đồ vật ra đây ta liền động thủ đó. Ta rất mạnh a, một đấm của ta có thể đánh chết trâu bò à.” Diêm Ninh vừa nói vừa bước đến gần lão nhân đó.

Trong giây tiếp theo, bản năng của hắn đã nhận ra hơi thở của sự nguy hiểm, nhưng không kịp tránh né, cảm giác bụng tự nhiên nhói một cái thân thể không tự chủ được bay ra ngoài, hung hăng nện lên trên tường.

“Tiểu gia hỏa” Tống lão đi tới bên cạnh Diêm Ninh, duỗi tay vỗ vỗ mặt hắn: “ Sư phụ ngươi không dạy ngươi phải kính lão yêu trẻ à?”

Diêm Ninh biết hắn đã gặp phải kẻ còn lưu manh hơn mình, trong lòng kêu khổ thấu trời, nhưng vẫn cứng miệng không chịu thua: “ KÍnh lão cũng không phải kính lão già trộm cắp như ngươi.”

“Hừ” Tống lão nhấc chân hung hăng đạp lên ngực Diêm Ninh, Diêm Ninh cảm giác như mấy cái xương sườn của mình bị gãy vụn.

“ Sư phụ ngươi là ai?”

Diêm Ninh cắn răng không nói, trong đầu không tự chủ lại hiện lên bóng dáng Phương Sỹ Thiên.

“Không chịu nói. Mà thôi. Cũng như nhau, dù sao đều là người Ngô Môn. Nên chuyện đó không quan trọng, đem Ngô Môn quỷ thuật giao ra đây."

Tống lão thoạt nhìn yếu đuối nhỏ bé, nhưng trên thực tế bàn chân như nặng ngàn cân, đem Diêm Ninh đánh đến mức độ cảm giác cổ họng ngòn ngọt rồi phun ra một bụm máu tươi.

Nguyên lai lão quỷ vì sách cổ Ngô môn mà tới, Diêm Ninh mau chóng vận chuyển đầu óc, hắn có quyển sách cũng đã được hai ngày, cũng chẳng nói cho ai biết tại sao lão quỷ này lại biết được. Xem ra lão quỷ này lai lịch không cạn nhưng tại sao lại vì quyển sách cổ này.

Tống lão chậm rãi tăng thêm sức cho bàn chân, Diêm Ninh đã đến mức chịu không được, nghĩ thầm, sách cổ Ngô Môn chỉ là vật ngoài thân, không đáng để dâng tính mạng, Diêm Ninh cắn răng một cái đáp: “ ở cặp sách đó, ngươi tới mà lấy.”

“ngươi nói sớm thì đã không chịu đau khổ rồi.” Tống lão cười lạnh, đoạt lấy cặp sách của Diêm Ninh.

“Ta nào biết thứ ngươi muốn là thứ đồ cũ đó.” Diêm Ninh buồn bực hô lên.

Lão nhân gặp mặt liền đánh mình một trận, nếu nói ngay từ đầu là muốn quyển sách cổ đó, Diêm Ninh liền tận tay đưa cho, chứ tội gì phải để ăn một trận đòn.

Tống lão thô bao đem cặp sách xé nát, Ngô Môn sách cổ liền rơi vào tay hắn, mọi việc nhìn có vẻ như rất tùy ý nhưng lại rất vội vàng. Ánh mắt hắn liền toát ra thần thái tham lam: “quả nhiên là nó. Ông trời đang giúp ta.”

Diêm Ninh dựa vào góc tường vô lực nói: “ bất quá chỉ là một quyển sách bỏ đi, ngươi cần nó làm cái gì?”

Tống lão cười nhạt: “ thì ra là tên phế vật ngươi may mắn nhặt được quyển sách này mà làm càn. Đây không phải đồ bỏ đi mà là một nhánh của Mao Sơn : Mao Sơn Ngô Môn lấy y thuật mà hoành hành thiên hạ, trong đó tinh túy nhất là Ngô Môn kim châm, ngươi làm sao biết được sự ảo diệu trong đó.”

Diêm Ninh giật mình về lai lịch của quyển sách cổ Ngô Môn, cũng biết được sự trân quý của nó, nhưng đứng trước áp lực hắn cũng phải chắp tay đưa cho người khác: “ Ngươi cũng đã cầm được sách cổ rồi, mau đem dược hộp trả lại cho ta.”

Tống lão nghe xong khinh thường cười to: “Ngươi còn mong muốn Đứt quãng? Tiểu tử ngươi biết ngươi đã chọc trúng tổ ong rồi không?”

Diêm Ninh lúc này mới đoán được lai lịch của Tống lão: “ Là Phương gia phái ngươi tới?”

Liên quan đến quyển sách cổ, Diêm Ninh chỉ có dùng qua để chọc mỗi mình Phương Kiệt, trước mắt khẳng định vị cao nhân này là Phương gia mời tới, từ cây tăm trên vai Phương Kiệt mà suy ra chuyện Ngô Môn kim châm nên mới tìm tới cửa nhà.

“ Tiểu tử đúng là sáng dạ.” Tống lão trong lòng móc ra một thanh chủy thủ để trên cổ Diêm Ninh vạch một đường máu.

“ thật không dám giấu diếm, Phương gia bỏ ra hai mươi vạn để mua mệnh của ngươi, hắc hắc, bọn họ cũng không biết rằng giá trị của quyển sách cổ Ngô Môn này vượt xa hai mươi vạn.”

Chuyện đến mức này nếu Diêm Ninh không phản kháng thì chắc chắn sẽ bị lão quỷ này giết chết, nghĩ đến đây Diêm Ninh hét lớn một tiếng, xoay người từ trong ngăn kéo móc ra viên Toán châu, hung hăng chụp lên mặt Tống lão.

Toán châu bộc phát một trận kim quang đem Tống lão mạnh mẽ đánh bay, thậm chí đụng ngã một mặt tường rồi mới dừng lại.

“Đù, thứ đồ chơi này cũng dùng được đối với người sống à!”

Diêm Ninh tùy tay đem viên Toán Châu mất đi ánh sáng vứt đi, sau đó nhặt lại quyển sách cổ cũng dược hộp nằm trên mặt đất rồi với tay lấy hết mấy viên Toán châu còn dư mang theo bên người rồi nhanh chóng bỏ chạy.

Trong đám phế tích lúc nãy, Tống lão chậm rãi bò ra, người đầy máu tươi, một bên tròng mắt bị vỡ nát. Sắc măt của hắn dị thường khó coi, cũng không thể hình dung được tự nhiên mình lại thua trong tay một tên nhóc con. Đồ tới tay còn bay mất, chuyện này đối với Tống lão là quá sức chịu đựng.

“ Diêm Ninh đúng không, ta Tống lão sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết.”

Bạn đang đọc Mao Sơn chi âm dương quỷ y của Quỷ Khốc Lão Hủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.