Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gã đầu bếp kỳ lạ

Tiểu thuyết gốc · 1175 chữ

Có trong tay 200 ngàn đô. Steven mừng thì có mừng, thế nhưng gã cũng có chút lo lắng. Vì gã sợ, gã không sợ cướp mà cái gã sợ là chính bản thân gã. Gã lo sợ gã sẽ có chút sa đọa khi nhận số tiền lớn. Gã đã từng theo dõi trên Internet để thấy rằng, hầu hết những người trúng vé số đều trở nên sa ngã trước sức mạnh đồng tiền. Và Steven không muốn nằm trong số ấy.

Gã nhanh chóng tịnh tâm, suy xét, suy tính nên làm gì với số tiền. Dù là một tài xế có danh có tiếng, thế nhưng số tiền mà Steven kiếm được cũng nằm trong mức tầm trung, chỉ đủ chi trả đủ trong cuộc sống. Nên để suy nghĩ cách giải quyết số tiền khá lớn này, quả là khá nhức đầu với gã.

Sau vài tiếng tính toán, loại suy, suy tính, gã đã ra quyết định. Gã sẽ gửi về cho mẹ và bố 100 ngàn đô, để dành trả nợ, và nâng mức sống của hai người phần nào. Khi nghĩ đến bố mẹ mình có thể sống được tốt hơn, gã bất giác mỉm cười. Còn 100 ngàn còn lại này, gã sẽ gửi ngân hàng trước 70 ngàn đô, và giữ 30 ngàn đô phòng thân.

Đã nghĩ thì phải thực hiện, bằng không sẽ có chút lung lay trong tư tưởng. Đó là tôn chỉ của Steven, vì thế gã nhanh chóng thay đồ, dĩ nhiên lần này có mặc quần lót, chạy nhanh ra ngân hàng thực hiện thủ tục. Mọi chuyện diễn ra suông sẻ, dù cho mấy bà chị nơi ngân hàng có cái nhìn kha khá nghi ngờ vào gã khi gã đem ra một vali tiền. Nhưng gã cũng đã xoay sở ổn thỏa.

Sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ, Steven cảm thấy nhẹ nhòm hẳn, gã quyết định sẽ tự thưởng cho bản thân một bữa ăn ngon lành. Đi khắp mọi nẻo đường ở khu vực ngoại ô của New York, gã chấm cho bản thân một quán ăn khá bắt mắt, và điều đặc biệt là mùi thơm của thức ăn bốc lên thật hấp dẫn.

Thế nhưng, thật kỳ lạ, khi vào quán, nơi này thật yên tĩnh. Không người. Có phần u ám, khiến cho Steven có phần rợn gáy. Gã cảm nhận được sự áp lực đề nặng lên vai, khiến cho da gà của gã không ngừng nổi lên. Khi tiếng còi báo động trong tâm thức của gã đã lên tới đỉnh điểm, gã quyết định rời quán thì…

“A, có khách nè. Chào mừng quý khách.”

Một âm thanh trầm đục vang lên, trái ngược với nội dung hội thoại có phần dễ thương. Steven quay đầu lại, trước mặt gã giờ đây, chả biết xuất hiện từ lúc nào, là một gã kỳ dị. Steven đoán tên kỳ dị này là đầu bếp, vì hắn đang khoát trên mình bộ trang phục đầu bếp, thế nhưng, trên trang phục ấy có lấm tấm những vệt màu đỏ… như máu vậy.

“Đó là máu à?” Steven cất lên câu hỏi.

“Wow.” Gã đầu bếp cất lời. “No no no, trí tưởng tượng quá xa rồi nè. Đây là chút tương ớt thôi mà.”

“Sao tương ớt mà đỏ rực như máu thế?”

“Vì đó là tương ác giả máu.” Gã đầu bếp vừa mỉm cười, vừa trả lời.

“Có thứ đó thật sao?”

“Có chứ, anh muốn mua không, để tôi đặt mua cho anh. Nói trước nhé, ngon số dách như mông Spiderman nhé. Ticker ticker.”

Steven bất đầu cảm thấy lạc lối. Vì gã đầu bếp này đang nói Cái quái gì vậy? Steven không thể hiểu được Ticker Ticker là cái quái quỉ gì, hay là mông Spiderman có gì mà ngon. Gã quyết định nên chấm dứt cuộc hội thoại này tại đây. Vì Steven có linh cảm rằng, càng kéo dài thời gian ở quán này, thì sự an toàn của gã sẽ dần bị vơi đi.

Vì, điều kỳ lạ nhất của tên đầu bếp không phải là bộ trang phục lấm tấm thứ được gọi là tương ớt, mà là chiếc mặt nạ hắn đang mang. Một chiếc mặt nạ hình chú kỳ lân, thứ mà lũ con nít rất thích, thế nhưng khi được mang trên mặt gã đầu bếp lại trở nên Creepy lạ thường.

“Có lẽ tôi tới nhầm chỗ, nên xin lỗi ông nhé. Tạm biệt.” Steven quay đầu lại, toan bỏ đi. “Chúc một ngày tốt lành.”

“Khoan đã chứ quý khách.” Gã đầu bếp đặt tay len vai Steven, chặn đi hành động bỏ trốn của gã. “Chúc mừng cậu, Steven, là vị khách thứ 13 vào quán này. Vì thế sẽ có vài phần quà dành cho cậu đó.” Nội dung có phần thân thiện, thế nhưng giọng nói của tên đầu bếp lại trầm thấp đến không ngờ, có phần nguy hiểm.

Và điều đáng sợ là…

“Tại sao ông biết tên tôi?”

Nghe thế, gã đầu bếp cười khả ố. “Ôi Steven thân mến, tôi dĩ nhiên biết cậu chứ… Vì tôi cái gì mà không biết, vì tôi là kẻ Stalker bậc thầy mà.”

“Ông là ai?”

Steven có thể cảm nhận được sự nguy hiểm đang dần tăng cao từ tên đầu bếp này. Gã chỉ muốn bỏ chạy thật nhanh ra cửa, rồi hét lên kêu cứu. Thế nhưng, bàn tay đặt lên vai gã như có một sức mạnh mãnh liệt, đã chặn đứng Steven lại, khiến gã không thể nào chạy được, và cũng không thể nào hét lên kêu cứu.

“Ôi, cậu làm ta buồn đấy. Cậu không biết ta sao? Ta nổi tiếng đến thế cơ mà.” Giọng gã đầu bếp cố ra vẻ buồn, thế nhưng từ sâu thẳm, vẫn là sự châm biếm đến khó chịu. “Ta đã cho cậu rất nhiều Easter Egg cơ mà.”

“…”

“Suy nghĩ đi.” Tên đầu bếp như muốn vang nài. “Mặt nạ kỳ lân, cách nói chuyện vui tính mà nguy hiểm, và thích Spiderman nè. Còn có thể là ai kia chứ?”

Sau một hồi suy nghĩ, Steven cảm thấy có phần hoang mang trước kết quả mà mình nghĩ tới. Lẽ nào là hắn, không thể nào, vì cậu có chuyện gì với gã đâu cơ chứ. Thế nhưng, từ trước giờ hắn vốn nổi danh với sự điên khùng, nên ai biết được hành động của gã cơ chứ. Sau khi đã nuốt nước bọt vì căng thẳng, Steven cất lên cái tên mà cậu nghĩ ra.

“Deadpool.”

“Aha.” Deadpool vui vẻ, giật mạnh cái mặt nạ kỳ lân xuống, để trưng ra chiếc mặt nạ đỏ rực như máu, vốn đặc trưng của hắn. Dù hắn đang mang mặt nạ, Steven có thể cảm nhận rằng, hắn đang cười, một nụ cười nguy hiểm.

“Này Steven, tôi có chuyện muốn hỏi cậu đấy.”

Bạn đang đọc Mang Theo Giáp Của Ironman Xuyên Qua Dị Giới sáng tác bởi tphong3521102
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tphong3521102
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.