Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Buổi gặp bắt ngờ

Tiểu thuyết gốc · 2716 chữ

Steven vốn là một gã tài xế có tiếng ở New York.

Thử đi khắp các trung tâm vận chuyển ở New York này xem, đố bạn tìm thấy không ai mà không biết tới gã đó. Steven vốn nổi tiếng với tài lái xe tải thần sầu, quãng đường lẽ ra phải đi 10 tiếng thế mà gã có thể rút ngắn xuống còn mỗi 7 tiếng, mà không hề vi phạm luật gì.

Gã chạy nhanh nhưng không hề chạy ẩu, gã có thể phóng nhanh, đánh lái nhưng chưa bao giờ gây thiệt hại về tài sản vật chất gì. Có chăng thì gây chút thiệt hại về tinh thần thôi, vì tốc độ của gã có thể làm choáng váng mặt mày nhiều người khi phải chứng kiến mà.

Nhìn chung, Steven là một “Driver đáng nể”, danh hiệu cao quý nhất dành cho tên lái xe tải bậc nhất ở New York.

Và vì cái danh hiệu đó, Steven đã phải tỉnh giấc vào lúc 4h sáng, cái giờ lẽ ra gã phải được phép ngủ Khò Khè sung sướng, sau một đêm chiến mấy Video phim tươi mát. Đầu tiên là tiếng bấm chuông, nhưng âm thanh tiếng chuông ấy quá nhỏ bé so với sự mệt mỏi của gã, nên gã chả hề mở mắt gì cả. Sau đó chính là chuỗi gõ cửa liên hồi, liên tục, không ngừng nghỉ.

Tiếng gõ cứ không ngừng vang lên, đều đều và khô cứng cứ như âm thanh của đồng hồ báo thức vậy. Có điều âm thanh này còn khó chịu hơn gấp bội. Từ từ âm thanh đó cũng chuyền vào tai gã, khiến gã phải bừng tỉnh, mở cặp mắt vẫn hãy còn ngái ngủ.

Gã trần truồng, cũng phải thôi, một gã trai 26 tuổi sống trong căn phòng chung cư một mình, thì ngại gì khi trời nóng cởi trần cởi truồng mà ngủ chứ. Nhưng mà sẽ thật đáng ngại khi mà cởi trần cởi truồng đón tiếp khách nhỉ. Dù cho vị khách này có hơi kỳ khi mà 4h tới gõ cửa.

Steven vội nhanh nhẹn với lấy cái quần Jean, rồi cái áo thun trắng, chả thèm mặc đồ lót vì sẽ tốn thời gian. Gã cũng không quên với tay lấy chiếc côn dài 50 cm, được cấu thành từ nhựa cứng, có khả năng đánh phát “toét đầu chảy máu”, và gã đã từng thử và thành công. Gã có chút linh cảm xấu về vị khách không mời này.

Gã tiến tới bên cửa, nhìn qua màn hình phản chiếu từ Camera ngoài cửa, gã thấy được hai hình dáng con người. Lạy hồn, cám ơn Thánh thần vì không phải là ma quỷ, hay lũ ngoài hành tinh Kree Kruu đang hoành hành ở trái đất dạo gần đây.

Có chút thả lỏng, gã nhìn kỹ và đánh giá hai kẻ đang đứng ngoài đó. Một người đàn ông to con lực lưỡng, da đen, bị chột mắt. Đằng sau người đàn ông, là một cô gái có phần xinh xắn, nhưng lại ánh lên sự lạnh lùng thông qua khuôn mặt. Cả hai con người đều mặt một bộ đồng phục đen có dấu hiệu con chim ưng.

Steven nhận ra dấu hiệu này. Đó là S.H.I.E.L.D. Tổ chực đặc vụ chuyên điều tra và giải quyết các vấn đề ngoài tầm hiểu biết thông thường, góp phần sáng lập nên Avengers, nhóm siêu anh hùng vô cùng nổi tiếng và vô số nhóm anh hùng khác. Cũng là tổ chức có công trong các cuộc chiến với chủng tộc ngoài hành tinh như Kree Kruu dạo gần đây.

Dù thế, sự thận trong của Steven không hề mất đi, mà còn tăng lên gấp bội. Gã thầm nghĩ, tại sao một tổ chức lẫy lừng như thế lại tìm đến mình, một gã người tầm thường. Chả lẽ mình đã vô tình dính vào sự vụ nào đó.

Vẫn còn mãi hay nghĩ, thì một giọng nói mạnh mẽ cất lên.

“Steven, tôi biết anh đang đứng nơi cửa. Máy cảm nhận nhiệt của tôi đã thông báo.” Đó là người đàn ông da đen, ông vừa nói, vừa đưa ra chiếc máy nhỏ nhỏ hình chữ nhật có hình ảnh hiển thị thân nhiệt. “Tôi là Nick Fury, anh có biết đến cái tên này chứ.”

Làm sao mà không biết được, Steven như muốn hét lên. Nick Fury, vị giám đốc nổi tiếng của S.H.I.E.L.D., với dàn chiến công hiểm hách từ chiến trường thế chiến II đến những cuộc chiến vô cùng vĩ đại ở hiện đại. Một người thường nhưng lại có thể sánh vai với hàng hà Siêu anh hùng, thần thánh,… Nick Fury độc nhãn.

Steven nuốt nước bọt, căng thẳng trước vị khách này của mình. Anh trước đã băng khoăn, nay còn băng khoăn hơn gấp bội. Tay anh bắt đầu run nhẹ.

Không hề hay biết đến sự run rẩy của Steven, Nick Fury tiếp lời.

“Đằng sau tôi là đặc vụ Maria Hill, cánh tay phải đắc lực của tôi.” Steven nhìn sang cô gái lạnh lùng qua màn hình. Ra đó là đặc vụ Maria Hill lẫy lừng đây sao, anh đã từng nghe đồn không có chiến trường nào mà không có sự xuất hiện của cô cả, quả là đáng nể. “Chúng tôi có một nhiệm vụ cần anh giúp đỡ, dĩ nhiên là sẽ có tiền công rồi. Anh thấy sao? Mở cửa cho chúng tôi vào chứ.”

Sau một hồi suy xét, Steven quyết định với tay lấy chìa khóa. Ôi, tay run run thật khó mở cửa mà. Anh nghĩ, dù anh có mở hay không thì nếu muốn, Nick Fury vẫn có thể chui vào nhà anh được. Vậy thì thà tự nguyện mở, ít ra đỡ làm hư cửa.

Sau tiếng kêu CẠCH mở cửa. Nick Fury và Maria Hill không thèm giữ phép tắc, mà đi thẳng luôn vào nhà của anh, mang cả giày… Họ hướng thẳng tới phòng khách, ngồi bệch lên hai cái ghế. Nick Fury mở đầu trước…

“Steven, cậu biết đấy, do hoàn cảnh gấp rút chúng tôi đi mà chưa ăn uống gì cả. Vì thế cậu có thể làm cho chúng tôi chút gì ăn uống không?”

… Có điều đó là câu hỏi xin ăn….

“Ông ăn mì gói được chứ?” Steven cũng chả phải là người keo kiệt gì, nhưng do hiện tại ở nhà anh, anh chẳng còn chút thức ăn nào cả ngoài mấy gói mì.

“Được chứ, hai phần nhé, cho tôi và đặc vụ Maria. À, mỗi phần hai gói nhé, thêm hai cái trứng, tôi ăn tương ớt với tương cà. Còn đặc vụ Maria thì ăn không thêm gia vị gì cả. Nêu được cho tôi thêm hai cây xúc xích nhé, heo chứ đừng bò, tôi không thích bò lắm.”

Steven cảm thấy chút choáng váng trước một đống yêu cầu cho hai tô mì lẽ - ra – phải – đơn – giản nhưng bỗng trở nên phức tạp. Anh cũng có chút hoài nghi, nghe bảo Nick Fury là một gã lạnh lùng mà, sao lại cứ như bị Deadpool nhập thế nhỉ?

Nhắc tới Deadpool, anh lại cảm thấy mệt óc. Dạo này gã Anti Hero đó điên lắm. Nghe đâu gã có thử quấy rối tình dục với Spiderman và bị chửi dữ dội nên đâm ra tự kỷ. Mà trái với sự tự kỷ thông thường, Deadpool là một thằng điên, nên khi tự kỷ gã có những hành động vô cùng vi diệu. Điển hình là tháp Avengers vừa bị gã đánh sập khi các Avengers đang đi nghỉ mát ở Hawaii.

Có vẻ như các Avengers đang rất tức giận, và săn lùng Deadpool để dần cho một trận.

Anh vừa nghĩ tới Deadpool, vừa loay hoay ở dưới bếp làm hai bát mì. Anh hết lấy kéo cắt mì, rồi lại nấu nước sôi. Rồi lại lục tung tủ lạnh để lấy mấy chai tương. Sau đó là chiên trứng, đây rồi cái khâu phức tạp nhất đây. Chả phải chiên trứng là khó khăn gì, chỉ là với sự kiêu hãnh của một gã đàn ông độc thân bao năm, Steven muốn những miếng trứng mình chiên phải hoàn hảo nhất.

Và kết quả là, hai tô mì gói thôm lừng với hai cái trứng hình trái tim mỗi tô đã ra đời.

Nick Fury nhìn vào tô mì, ngon đấy, ông thầm nghĩ. Nhưng khi nhìn qua miếng trứng hình trái tim thì,… Nick Fury đã đưa ra một ánh mắt có phần lạnh nhạt. Ông gấp miếng trứng lên.

“Thật sao? Tôi sẽ thích cậu làm hình C* hơn là hình trái tim đấy.”

Chả thèm để tâm đến lời nói của Nick Fury, Steven cầm lấy chai nước lạnh ngồi bệch xuống ghế, đối diện với gã đàn ông độc nhãn có phần lắm mồm.

“Ừm, cũng khá ngon đấy. Chắc do tôi đói.”

Thật kỳ lạ là, trong khi nãy giờ Nick Fury cứ không ngừng nói, thì Maria Hill lại tỉnh lặng lạ thường. Nhìn cô im lặng như vậy, Steven có phần khó chịu.

“Đừng trách cô ấy, cô ấy có chút hướng nội.”

Cứ như là đọc được suy nghĩ của anh, Nick Fury cất lời, khiến Steven ngạc nhiên vô cùng, mà cất lên tiếng HẢ?

“Không phải cậu đang cảm thấy khó chịu bởi sự im lặng của đặc vụ Maria sao?”

“Làm sao ông biết hay thế?”

Húp xong một miếng nước mì, Nick Fury mỉm cười, đưa ngón tay chỉ vào con mắt chột. “Tôi có thể mất đi một con mắt, nhưng đổi lại tôi lại có nhiều hơn một đôi mắt. Trò trời mà, mất này được kia.”

Steven cảm thấy rất ấn tượng. Cậu có một cái nhìn khác về Nick Fury. Dĩ nhiên không phải là hình tượng một gã lắm lời, vô duyên và ham ăn rồi. Thay vào đó, lần này là một gã ngầu hơn rất nhiều.

Đợi cho Nick Fury và Maria Hill đã ăn xong, cậu mới rụt rè cất lời.

“Vậy nhiệm vụ trước đó mà ông nói tới là gì?”

“À…” Cứ như vừa sực nhớ, Nick Fury tiếp lời. “Chúng tôi đang cần một tài xế bậc nhất để vận chuyển một thứ quan trọng.” Nói tới đây, ông chột đanh mắt lại, trong vô cùng dễ sợ. “Sẽ có nguy hiểm đấy, cậu nhắm làm được chứ? Vì khắp New York này, cậu có vẻ là một gã có tiếng đấy.”

“Tôi có hai câu hỏi?”

“Tất nhiên rồi. Tôi còn nghĩ hai câu là hơi ít đấy.” Nick Fury nghiêm nghị trả lời. Hình tượng một gã gàn dở đã biến mất nơi ông. Giờ đây Nick Fury trở về đúng với hình tượng gã giám đốc S.H.I.E.L.D. Ông đưa tay lên, mỉm cười nhẹ. “Xin mời.”

“Đầu tiên, sao lại là tôi. Tôi nghĩ vẫn sẽ có nhiều người phù hợp hơn đấy. Những anh hùng.”

“Ồ, sắc bén đấy. Bình thường tôi ghét những gã sắc bén. Nhưng lần này lại khác, do cậu là đồng mình, nên tôi thích vậy.” Nick Fury vỗ tay, mỉm cười. “Để trả lời cho câu hỏi của cậu, tôi nói thẳng luôn là để an toàn.”

“An toàn?”

“Phải, nếu chúng tôi di chuyển vật đó với một anh hùng, hay một đặc vụ kèm theo, thì sẽ tai vách mạch rừng mất. Cậu biết đó, Hydra.” Nhắc tới chữ Hydra, Nick Fury nở nụ cười cay đắng. Biết sao được, khi Steven nghe nói dạo gần đây, tổ chức Hydra đã ăn sâu vào S.H.I.E.L.D. rất nhiều. Có lẽ việc này đang là một gánh nặng trên vai Nick Fury.

“Vì thế tôi muốn thuê những người tài giỏi nhưng lại không trong biên chế trong tổ chức, an toàn là trên hết mà phải không?” Nick Fury mỉm cười, một nụ cười có phần châm biếm trước tình hình S.H.I.E.L.D. hiện tại. “Okay, tới câu hỏi thứ hai chứ?”

Steven gật đầu trước câu trả lời của Nick Fury. Dù chỉ là dân thường, và không một chút liên quan gì đến giới siêu anh hùng, gã vẫn hiểu rõ về sự nguy hiểm của Hydra qua những tài liệu lịch sử. Như là chúng là tổ chức khủng bố có từ Thế chiến thứ II, một trong những đối thủ trực tiếp của người anh hùng nước Mỹ, Captain America. Chúng có nền công nghệ tiên tiến, đủ để chế tạo rất nhiều vũ khí hủy diệt, đã từng làm đau đầu bao nhiêu vị tướng, tổng thống, và cả siêu anh hùng nước Mỹ. Chúng có dã tâm lớn, muốn thâu tóm thế giới, nhấn chìm thế giới duối dấu hiệu “Rắn nhiều đầu, Hydra” của chúng.

Steven vẫn còn nhớ khẩu hiệu của chúng, như đang được cất lên bên tai gã, “Hail Hydra.”

Vì một đối thủ như thế, Nick Fury cần giữ sự bí mật tuyệt đối là điều dễ hiểu. Và ông ta cần những người tài giỏi trong vấn đề vận chuyển, và đã tìm tới anh. Nghĩ thế, Steven có phần vui vẻ. Dù không tự mãn, nhưng thực chất, nếu nói về vấn đề lái xe thì nếu gã bảo là số hai, thì có mấy ai là số một chứ. Và vì tài năng của bản thân, gã buộc phải hỏi câu hỏi thứ hai.

“Vậy, nếu tôi đồng ý, tôi sẽ được tiền công bao nhiêu?”

Chỉ đợi cho Steven hỏi câu hỏi ấy, Nick Fury mỉm cười, rồi đưa bàn tay lên, năm ngón tay giơ cao trước mặt Steven.

“Năm nghìn đô à?”

Nick Fury lắc đầu, ông cười giễu cợt. “Cậu đánh giá thấp S.H.I.E.L.D. rồi đấy. Năm trăm nghìn đô sẽ thuộc về cậu nếu nhiệm vụ hoàn thành.”

“Wow.” Từ Wow đầy bất ngờ này thật sự xuất phát từ đáy lòng của Steven. Cứ nhìn thử mặt gã là biết, mắt thì trợn to, miệng há hốc, tay làm rơi cả ly nước, làm nước đổ vào quần, mà gã cũng không thèm để tâm. Với miệng vẫn còn há hốc, anh cất lời. “Số tiền khá là lớn đấy nhỉ?”

“Dĩ nhiên, đủ để nuôi cậu một khoảng thời gian nhỉ? Đổi tài năng của mình lấy một số tiền lớn, một hợp đồng hợp lý đấy chứ. Cậu tham gia chứ?” Nick Fury vừa nói, ông vừa đứng lên chìa bàn tay ra.

Còn Steven thì vẫn chưa hết ngạc nhiên, đầu óc gã có phần trống rỗng khi đang chỉ nghĩ tới số tiền công. Nhưng có một điều gã chắc chắn, gã sẽ tham gia nhiệm vụ này. Vì cái gì à? Dĩ nhiên là vì tiền rồi. Với số tiền này, một chút nguy hiểm nào có hề gì với gã. Vì đã quyết định như thế, khi thấy bàn tay của Nick Fury, Steven cũng vội đứng lên, đưa tay bắt lấy tay của Nick Fury. Giao kèo đã được thiết lập

Nick Fury sẽ có tài năng vận chuyển của Steven, và Steven sẽ có 500 ngàn đô la. Đôi bên đều có lợi.

“Tôi đồng ý.”

Nick Fury mỉm cười. Rồi ông đưa tay ra sau, để đón lấy chiếc vali mà Maria Hill đang cầm, khiến cho Steven không khỏi tự hỏi, cô ả cầm từ lúc nào thế? Nick Fury đặt vali lên bàn, rồi mở chốt, một đống đô la đang được xếp ngăn nắp hiện lên trước mắt Steven. Khiến cậu có phần rung động.

“200 ngàn đô trước nhé. Khi nhiệm vụ hoàn thành tôi sẽ đưa thêm số còn lại.”

Nick Fury vừa nói xong, ông gật đầu với đặc vụ Maria Hill. Sau đó cả hai bắt đầu đi ra cửa, không quên phất phất tay như muốn từ biệt. Vừa tới bên cửa, ông chợt dừng lại. Không thèm quay đầu, ông cất lời.

“Thông tin chi tiết về nhiệm vụ tôi sẽ gửi cậu sau. Cám ơn về hai tô mì nhé.”

Bạn đang đọc Mang Theo Giáp Của Ironman Xuyên Qua Dị Giới sáng tác bởi tphong3521102
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tphong3521102
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 183

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.