Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lao ngục tai ương

Phiên bản Dịch · 2804 chữ

Từ bên ngoài nhìn vào, cái gọi là nơi ẩn núp chính là một tường thành bao quanh đường kính ước chừng 50 mét. Tường được làm bằng xi măng cốt thép kiên cố, cao khoảng 20m. Trên tường có sáu trạm canh gác bằng gỗ, trong trạm canh gác có binh lính gác thành.

Hiển nhiên, mấy trạm canh gác này là mới thêm vào lúc sau.

An Đức cảm thấy có chút hoang mang. Này xác thật là kết quả khoa học kỹ thuật của nhân loại trước khi chiến đấu không thể nghi ngờ gì, nhưng làm một “Thành thị” để cho dân cư trú, hình như quá nhỏ thì phải.

“Đây chỉ là cửa vào.” Tô Na tựa hồ đoán được phản ứng của An Đức, “Nơi ẩn nấp nằm dưới mặt đất, phải đi xuống bằng cầu thang!”

Trong nháy mắt Tô Na còn chưa nói xong, An Đức liền ý thức được: Đây là “Nơi ẩn núp” gì chứ, rõ ràng công trình nhân loại tạo ra để chống chiến tranh hạt nhân ……

2200 năm qua đi, công trình dưới đất này có còn có thể sử dụng bình thường được không?

Xen lẫn trong đội ngũ dân nuôi ngựa chạy nạn, Tô Na lái xe ngựa vào đại môn có tường vây.

Trong trạm canh gác vệ binh cung tiễn không rời tay, trước sau khẩn trương nhìn chăm chú vào đám người đang tị nạn. “Xếp hàng lại! Nhanh chút đi!” Bọn họ hét lên với đám người phía dưới, nhưng không ai phản ứng lại bọn họ, mọi người chỉ lo cúi đầu bước về phía trước.

Lướt qua những người du mục, An Đức nhìn thấy: Phía trước có một cái hố to đường kính khoảng chừng 25m, hai bên sườn hố được gia cố bằng bê tông cốt thép cồng kềnh, liếc mắt một cái liền biết đây không là vật mà thời đại này tạo ra.

Nơi ẩn núp không gian có hạn, súc vật và ngựa chỉ có thể lưu lại trên mặt đất. An Đức và Tô Na xuống xe ngựa, đi đến một trong ba cái thang máy bên cạnh hố.

Khi thang máy vận hành đi xuống phía dưới, An Đức đột nhiên đối thế giới ngầm dâng lên một tia mong chờ. Hắn nghe ra được, điều khiển thang máy chính là môtơ điện cơ; có điện, có nghĩa cách sống tương đối “Hiện đại”.

Thang máy xuống thêm một đoạn đường hầm tối om, bỗng nhiên phía dưới hiện lên một chút ánh sáng màu vàng.

Tầm mắt rộng mở thông suốt, xuất hiện trước mắt An Đức là một không gian động sảnh rộng lớn. Toàn bộ không gian cao khoảng 150m, đường kính cỡ 300 m, đổ bằng bê-tông mái vòm không có chút tổn hại nào, mặt ngoài được xử lý bằng công nghệ vô cùng tinh vi, là một hình rất hoàn mỹ.

Công trình dưới mặt đất như vầy, cho dù là ở thời đại trước khi An Đức xuyên qua, cũng được coi là một công trình vĩ đại.

Không khí phía dưới này không có như trong dự đoán như là không sạch sẽ, có các thiết bị máy móc lọc không khí. Ngoài ra, nơi này cũng không tối tăm, tông màu ấm chiếu sáng toàn bộ được phát ra từ đèn dầu và các vật chiếu sáng khác, nhưng đa phần là do đèn điện chiếu ra.

Nhưng mà, toàn bộ nơi ẩn núp về phương diện “Hiện đại” cũng chỉ giới hạn trong này. Hắn xuống phía dưới, thì phát hiện ra phía dưới là một trấn thời Trung cổ: Có Giáo đường, toà thị chính, xưởng, có đầy đủ mọi thứ. Con đường quanh co, hẻm nhỏ chật chội, tràn ngập hơi thở con người sinh hoạt, chen chúc nhau mang phong cách cổ xưa.

Cũng không phải đi thang máy một lèo là đến trấn, mà nửa đường dừng lại ở một chỗ treo trên không được làm bằng thép bên cạnh một sân thượng.

Chỗ này làm cho An Đức cảnh giác lên.

Trên sân thượng có 8 thanh niên đang đứng, trên eo bọn họ mang theo bội kiếm, thân thể rắn chắc hơn những người bình thường. Những người này tuy ăn mặc thường phục, nhưng hiển nhiên bọn họ đều thuộc tổ chức trị an.

Một luồng điện vang lên, rào chắn hai bên thang máy mở ra.

Một tên cầm đầu trong đội mặt vô biểu tình chỉ chỉ vào thang máy, “Hai người các ngươi, ra ngoài.” An Đức chưa kịp mở miệng nói chuyện, các đồng sự của hắn đã bước tới đứng trái phải giữa hai người.

“Các hạ ngài có thể đã hiểu lầm, ta chỉ là thương nhân bình thường, tới nơi này chỉ cầu tị nạn, cô nương này hộ vệ ta thuê.”

“Đúng là như thế,” đội trưởng đội trị an lơ lời thanh minh của An Đức, ý bảo hắn đuổi kịp mình, “Xuất phát vì sự oan toàn trong đợt tránh long phệ này, mọi khả nghi đi vào chỗ tránh nạn nhân viên đều phải tiến hành tập trung quản lý.”

Hắn chỉ chỉ vào An Đức, “Ta lớn lên trong sơn cốc này, nhưng trước đó chưa từng gặp qua ngươi.”

Tô Na định lý luận cùng hắn, “Lai Nạp Đức phó đội à, chúng ta phía trước có nhận thức mà, ta là……”

An Đức hơi hơi giơ tay ngăn nàng lại, mấy ngươi đội trị an viên này có vấn đề, nhiều lời vô ích.

Sân thượng thông qua một tòa kết cấu bằng thép cầu dẫn liên tiếp đến chỗ có mái vòm một bên, nơi đó có một công trình kiến trúc, từ bên ngoài nhìn qua, giống như là một đồn quan sát.

Hai đội viên “Hộ vệ” tới trạm gác, theo thứ tự dừng lại trước hành lang đen tối, cuối cùng một hàng rào sắt trước mặt.

Một gian nhà tù, rất rõ ràng.

Không thẩm vấn, không có trình tự bắt giam, hai người trực tiếp bị thỉnh tới nhà lao.

“Đây hoàn toàn là phụng theo mệnh lệnh của giáo hội,” Lai Nạp Đức phó đội trưởng vỗ vỗ bả vai An Đức, thuận thế đẩy mạnh hắn vào nhà tù, “Cũng không phải có ý nhằm vào các ngươi, chờ đến ba ngày sau khi long phệ kết thúc, các ngươi liền có thể tự do hành động…… An toàn rời đi khỏi nơi này.”

“Chỉ hy vọng có thể như thế.” An Đức có vẻ rất bình tĩnh, ngồi xuống rơm rạ lót trên mặt trong nhà tù

“Giáo hội không có quyền làm như vậy! Các ngươi hẳn là rất rõ ràng điểm này!”

Đội Trị an không để ý tới Tô Na đang kịch liệt lên án, nàng bị tịch thu vũ khí, cửa tù đóng lại, sau đó bọn họ cũng không thèm quay đầu lại rời đi.

An Đức đánh cái thủ thế ý bảo nàng lại đây ngồi xuống, “Đừng kích động như vậy, chúng ta vừa vặn có thể nghỉ ngơi một chút. Cái ‘ giáo hội ’ này bình thường cũng chảnh như vậy sao?”

“Bình thường mà nói…… Sẽ không như vậy đâu.”

“ Dân cư nơi ẩn núp này rất ỷ lại giáo hội à?”

“Đúng vậy. Bọn họ sẽ định kỳ xuất ra vài tiểu đội đến nơi ẩn núp này để tiến hành bảo trì thiết bị, còn dạy cho người địa phương một ít tri thức sửa chữa cơ bản, ngoài ra, bọn họ còn phụ trách đóng cổng nơi ẩn núp khi long phệ đến.”

“Thì ra là thế……”

Theo cách nói của Tô Na, thì giáo hội hoàn toàn chính là chúa tể cứu tế trong thế giới lạc hậu này. Vì để sốt sót khi long phệ tới, cho nên bọn họ đối với nơi ẩn núp này tất cung tất kính. Mà để giữ gìn quyền lực và nhu cầu ích lợi của bản thân, giáo hội tất nhiên sẽ lũng đoạn đến từ cổ đại “Mất mát khoa học kỹ thuật”, cấm công chúng tự phát học tập khoa học tự nhiên và công trình kỹ thuật.

Thái dương phía dưới vô tân sự, này cùng trên địa cầu thời Trung cổ giáo hội tuy rằng có một ít kỹ thuật thượng xuất nhập, nhưng ở bản chất tinh túy phương diện lại không có sai biệt.

“Giáo hội còn kinh doanh gì nữa không?”

“Giáo hóa quần chúng. Dạy dỗ mọi người một lòng hướng thiện, đối chân thần có mang tín ngưỡng……”

An Đức kịp thời đánh gãy lời Tô Na, “Ngươi biết ta muốn hỏi không phải là mấy cái này, nói trọng điểm đi.”

“…… Bọn họ sẽ quản lý hết thảy những thứ có liên quan đến ma pháp , như săn giết ác ma ở Nhân giới sứ đồ, nữ vu, thuật sĩ tà ác gì đó……”

“Thật là hoàn mỹ……”

Là họa tránh không khỏi, tình huống An Đức lo lắng nhất quả nhiên vẫn xuất hiện, “Nghỉ ngơi đi, ta cần ngươi hồi phục trạng thái tốt nhất .”

“Thân phận của ngươi đã bị phát hiện?” Tô Na đè thấp thanh âm, chỉ sợ đội trị an bên ngoài nghe được, “Ngươi tính toán…… Vượt ngục?”

“Không có bại lộ,” An Đức đáp, “Nhưng chúng ta xác thật không thể vẫn luôn đợi như vậy. Lai Nạp Đức phó đội trưởng hắn nói dối chúng ta, hắn không tính toán thả chúng ta ra khỏi nơi ẩn núp.”

“Làm sao Ngươi biết?”

“Phân biệt được nói dối, đây là một trong những năng lực của sinh vật cao đẳng như ta.” Hắn có chút đắc ý, “Trong cuộc đời con người có nhiều lúc phải nói dối, trừ phi là tất yếu, ta không muốn vạch trần, ta tin tưởng trong đó tuyệt đại đa số là xuất phát từ thiện ý.”

“Thiện ý” từ này từ trong miệng một ác ma nói ra, thực sự có loại màu đen cảm giác hài hước.

Tô Na yên lặng gật gật đầu.

“Nhưng bọn họ vì sao lại muốn chúng ta chết? Rõ ràng là ác ý sâu nhất ……”

“Ta cũng tò mò giống ngươi,” An Đức cười khổ một tiếng, “Nhưng mà nhanh chóng…… Vẫn là nghĩ cách chạy ra nhà giam đi. Chúng ta kiên nhẫn chờ đợi cơ hội, ngàn vạn không thể để chuyện này quá mức ‘ hỏa bạo ’.”

Tô Na dựa người nằm xuống vách tường, dưới tình huống biết mình có khả năng sẽ chết, nàng khó có thể chân chính đi vào giấc ngủ, chỉ có thể nhắm mắt dưỡng thần, tận lực khôi phục sức lực.

An Đức cũng dựa vào vách tường thả lỏng người, thử tiến vào trạng thái suy nghĩ sửa sang lại suy nghĩ hỗn loạn từ lúc xuyên qua.

Đúng lúc này, một âm thanh nam tính trong ý thức của hắn vang lên.

“An Đức tiên sinh! Ngài có nghe thấy tiếng của ta không? Thời gian để chúng ta có thể trò chuyện rất có hạn, làm ơn hãy cẩn thận nhớ kỹ những lời sau đây của ta!”

An Đức sửng sốt trong vài giây, sau đó xác định đây không phải là ảo giác.

Có người đang trò chuyện với ta?

Không, một loại trực giác mãnh liệt nói cho hắn biết: Đối phương không phải là nhân loại! Mà là cũng giống như mình đều là ác ma địa ngục!

Âm thanh kia không chờ An Đức đáp lại, mà tiếp tục với giọng nói rất khẩn trương:

“Ánh nến trong lâu đài, có người đang ở tiến hành một nghi thức triệu hoán, ngài cần thiết phải dốc hết toàn lực để ngăn cản! Một khi triệu hoán hoàn thành, tấc cả sinh linh phụ cận, bất luận là nhân loại hay là Ma tộc của ngài, đều sẽ tao gặp tai họa ngập đầu!”

“Nghiêm trọng như vậy sao……” An Đức bán tín bán nghi, trong lòng âm thầm nói thầm.

“Rất là nghiêm trọng, thỉnh ngài nhất định không được xem như trò đùa! Cũng không cần chạy trốn!” Hắn có chút kinh ngạc, đối phương thế nhưng có thể nghe thấy tiếng lòng của mình.

“Ta không có thời gian, ánh nến trong lâu đài ở chỗ sâu dưới mặt đất, hẳn là có một nghi thức tế đàn, tìm được cái tế đàn kia! Ngài liền có thể thu hoạch được lực lượng chân chính thuộc về mình, đến lúc đó chúng ta có thể liên lạc lại lần nữa!”

Cuộc trò chuyện đột nhiên im bặt. An Đức trong đầu kêu gọi đối phương, nhưng thế giới ý thức chỉ có một mảnh yên lặng……

Phản ứng đầu tiên của hắn là: Một âm mưu to lớn độc ác đang hiện hữu trên thế giới này. Bởi vì ngữ khí của đối phương vô cùng vội vàng, làm hắn vô pháp không có thời gian để đi suy xét những khả năng.

Nếu như đối phương đang nói thật, thì bản thân mình đang vào thời điểm mấu chốt của sinh tử tồn vong, An Đức suy đi nghĩ lại , cuối cùng quyết định tiếp nhận “Nhiệm vụ thần bí” này.

Không có biện pháp nào, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Nếu muốn tìm manh mối mà người thần bí nhắc tới “Triệu hoán nghi thức”, đầu tiên phải chạy trốn ra khỏi lồng sắt này đã. Nghĩ đến đây, An Đức từ trong trường bào lấy ra sổ ghi chép và bút lúc trước mang trên người mấy kẻ đánh thuê kia, bắt đầu sửa sang lại toàn bộ năng lực từ lúc mình xuyên qua cho tới giờ.

Dựa vào năng lực nhìn được trong bóng tối, hắn cầm lấy bút than, từng nét bút viết lên:

【 cơ sở thuộc tính 】: Lực lượng, nhanh nhẹn, trí lực, trí tuệ , vượt xa người bình thường. Đánh giá cấp bậc: C

【 nhìn trong bóng tối 】: Phạm vi nhìn đồ vật trong bóng tối cũng giống như ban ngày, nhưng nhìn hơi mờ một chút. Đánh giá cấp bậc: C

【 Đi lén 】: Lén đi khi hoàn toàn không tiếng động, nhưng hiển nhiên không ẩn hình được. Đánh giá cấp bậc: C

【 cốt kiếm 】: Dài chừng 0.7 m, sắc bén, cường độ có thể so với sắt thép, bắn ra tốc độ cực nhanh, thích hợp tiến hành chính nghĩa đánh lén ám sát. Trừ lần đó ra, không có gì đặc biệt. Đánh giá cấp bậc: B+

【 tái sinh 】: Có thể trọng sinh, nhưng tốc độ rất chậm, trong chiến đấu sử dụng nguy hiểm rất lớn. Bình xét cấp bậc: B

【 cắn nuốt linh hồn 】: Cắn nuốt người chết linh hồn cũng thu hoạch lực lượng, nhưng dùng để tăng lên cơ bản thuộc tính, hoặc là chữa trị tổn thương cho bản thân. Bình xét cấp bậc: A+

【 linh hồn khế ước 】: Cùng nhân loại ký kết khế ước, lấy cái gì đó đổi lấy linh hồn đối phương . Nhưng có thể đạt được năng lực từ linh hồn đối phương, và có thể cộng hưởng với năng lực của linh hồn bị khế ước. Bình xét cấp bậc: S

【 Năng lực phân biệt nói dối 】: Có thể nháy mắt phân biệt con người đang nói dối, ở xa hay ở gần năng lực đều giống nhau. Bình xét cấp bậc: S

【 đột tiến 】: Kỹ năng duy chuyển vị trí chiến đấu từ ma kiếm sĩ Tô Na , rất mạnh mẽ, linh hoạt. Bình xét cấp bậc: B

【 xích nhận 】: Từ ma kiếm sĩ Tô Na kỹ năng chiến đấu, có thể mặt ngoài của vũ khí tạo ra một tầng ma pháp có nhiệt độ cực cao, vật phòng ngự bình thường vô pháp phòng ngự vì sẽ bị nóng chảy. Bình xét cấp bậc: A

【 tự bạo 】: Không muốn bình luận. Sẽ không lại dùng lần thứ hai. Bình xét cấp bậc: E-

Đó là những át chủ bài trên tay hắn đang sở hữu.

Không khó để phát hiện ra : Dựa năng lực vào 【 cốt kiếm 】 và【 xích nhận 】 , muốn chạy trốn ra nhà giam cũng không phải là việc gì khó, khó chính là không bị phát giác.

Nghĩ đến đây, An Đức khép nhật ký lại, bắt đầu an tĩnh chờ đợi thời cơ.

Bạn đang đọc Ma Vương Tấn Chức (Bản dịch) của Cao Bạo Lỗ Đản
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mocmeo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.