Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1737 chữ

Thanh Ngọc thu hồi vẻ tươi cười, nói nhỏ hai chữ làm ba người của Đại Hàn biến sắc:

- Đại Tấn.

Hàn Tuấn thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, lại hỏi:

- Lời lãi ra sao?

- Bản cung lấy mười lăm châu phía Bắc, từ Thuận An thành trở lên, còn lại nhường hết cho Vương huynh, kể cả Tấn Đô cũng cho Vương huynh hết.

Hàn Tuấn suy nghĩ một chút, lại nói:

- Bao giờ khai trương?

Thanh Ngọc ôn hòa cười nói:

- Ngày bản cung đại hôn với tiểu công chúa Tấn quốc.

Hàn Tuấn nhìn hai người đằng sau, giao lưu bằng ánh mắt với hai tên cận thần, cuối cùng quyết định như chém đinh chặt sắt:

- Thành giao. Có điều bản vương không hiểu, tại sao Đại Man đang tấn công Đại Kiểm, mà lại chia binh hai đường giao phong với Đại Lương, Đại Tấn?

- Nếu ở biên ải bỗng dưng có một toán quân mặc y phục Đại Lương, Đại Tấn tấn công vào Đại Man, thì Đại Man sẽ đánh Đại Kiểm trước hay Đại Lương, Đại Tấn trước?

Hàn Tuấn âm thầm kinh hãi, xem ra nước Đại Kiểm rất sâu, không như lời đồn đại.

Thanh Ngọc phong khinh vân đạm nói:

- Vương huynh này, buôn bán xong thì từ nay bản cung sẽ không tặng quà hàng năm cho huynh nữa, huynh xem tệ cung đã nghèo lắm rồi, nếu cứ nghèo thêm một thời gian nữa không biết sẽ xảy ra thêm đại sự gì?

Ngày đại hôn của Kiểm Vương và tiểu công chúa.

Đại Tấn phái người rước tiểu công chúa từ Tấn Đô sang tới kinh đô Đại Kiểm.

Không ngoài dự đoán của Thanh Ngọc, Tấn Vương nói trên danh nghĩa là hộ tống công chúa, nhưng thực chất mà ra thì lại là muốn đem binh sang kiểm soát Đại Kiểm.

Làm gì có công chúa nào gả đi mà cần tới năm vạn binh mã theo sau?

Khi đoàn xa giá của Đại Tấn đi tới một quan ải hiểm trở, hai bên là hai vách núi, thì không biết cơ man nào là đá tảng, cây gỗ lớn lao từng đoàn từng đoàn xuống. Lập tức trận hình của Đại Tấn rối loạn. Bỗng nhiên, một mũi tên bằng lửa không biết từ đâu được bắn ra, nổ oành một tiếng, toàn bộ con đường ra vào của quan ải bị bịt kín, vô số quân binh chết như ngả rạ.

Đoàn xa giá của Đại Tấn toàn diệt sau nửa ngày giao chiến ác liệt. Cuộc tấn công do Điền Bình Điền Tướng Quân của Đại Kiểm lĩnh binh thảo phạt.

Không có ai biết gì, cũng không có tiếng gió nào lọt ra ngoài.

Năm vạn tinh binh, đã là một phần năm quân số Đại Tấn rồi.

Kể cả Tấn Vương cũng không hề nghĩ rằng thư cầu hòa mà Thanh Ngọc gửi đi lại là mồ chôn tiểu công chúa và binh sĩ của hắn.

Tất cả nội gián của Đại Tấn trong triều đình Đại Kiểm đều biến mất toàn tộc chỉ sau một đêm.

Nhưng lúc này Tấn Vương cũng không hề an nhàn, bởi vì Đại Tấn đang tam bề thọ địch.

Phía tây bắc Đại Man đánh xuống, phía Tây Đại Kiểm đánh qua, còn phía tây nam Đại Hàn đánh lên.

Đại Tấn, nguy trong sớm tối!

Trong khi Thanh Ngọc nhàn nhã ở trong bồn tắm nghe kể lại quá trình tọa sơn quan hổ đấu do Lý Đức tâu lên, hắn lập tức vỗ cha chả vào cái mông trắng ngần một cung phi, nói:

- Hay!

Sau khi Thanh Ngọc nghe được Lý Đức báo tin này, thì khảo nghiệm của hắn đã hoàn toàn kết thúc. Ảo cảnh biến mất, Thanh Ngọc lại đứng trên tầng mây, cảm thấy tu vi của bản thân đã trở về làm hắn vô cùng mừng rỡ.

Một lão giả không rõ mặt mũi, mặc một thân áo gai màu nâu cũ kỹ từ từ hiển hiện ra trước mặt Thanh Ngọc:

- Hay! Kế sách quá diệu! Quá diệu! Đầu tiên dùng mưu khích Đại Lương, Đại Tấn và Đại Man giao chiến, giải mối nguy cơ cho nước nhà, sau đó lại hợp tác với Đại Hàn ở phía nam xâm lăng Đại Tấn. Chỉ cần chiếm được phía bắc Đại Tấn, để cho sông ngòi lưu thông, thì đã xem như là quốc gia được cứu rồi. Tiểu tử, không tệ!

Thanh Ngọc vội vàng lễ bái:

- Tiền bối, vãn bối thông qua khảo nghiệm rồi sao?

Lão giả hiền hòa nói:

- Đúng, thông qua, nhưng không biết tiếp theo người định làm gì?

Thanh Ngọc trả lời một câu dứt khoát:

- Xuôi nam tiến đánh Đại Hàn.

Lão giả gật gù:

- Diệu! Diệu a! Phân chia thiên hạ! Phân chia thiên hạ a! Hài tử, ngươi là một hạt giống vô cùng tốt trên con đường Đế lộ, bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, một là Đạo lộ, hai là Đế lộ, ngươi chọn đi!

Thanh Ngọc lại nói một câu làm lão giả giật mình:

- Vãn bối không chọn.

- Tại sao không chọn?

Thanh Ngọc trả lời:

- Đạo lộ của mình, do mình tự đi, không cần đi theo đạo của người khác. Vãn bối truy tầm Đại Đạo, chứ cũng không hề mong cầu con đường Đế Vương.

Lão giả giọng điệu vui mừng, nói:

- Biết bao nhiêu năm rồi, ta chờ biết bao nhiêu năm rồi mới gặp được một người như ngươi! Ta không có gì nhiều, chỉ chờ ở đây để gặp người hữu duyên, ta tặng ngươi cuốn sách này, hy vọng nó có thể giúp đỡ ngươi.

Lão giả nói xong, điểm một luồng sáng vào mi tâm Thanh Ngọc, sau đó hắn lập tức bị truyền tống ra ngoài.

“Tại sao lại khảo vấn mình Đế lộ nhỉ?” Thanh Ngọc thầm nghĩ.

Khi vừa rời khỏi bí cảnh, Thanh Ngọc thấy tất cả các tu sĩ cũng đã bị đưa hết ra. Vẻ mặt ai nấy còn đang ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì. Nhiều người còn kêu gào lên “Ái phi của ta đâu?” “Ta đang vô địch mà…” đủ các thể loại.

Đến cả tu sĩ Đại Thừa như Đàm Bách Hương mà cũng đứng thất thần, rơi một giọt nước mắt, hồi lâu sau mới kịp nhận ra là mình đã quay về thế giới thực.

Thanh Ngọc thấy vậy thì không biết tại sao mà hắn lại không bị ảo cảnh ảnh hưởng?

“Vì chàng đã bắt đầu có đạo tâm.” Ly Ly nói.

Thanh Ngọc sửng sốt một chút? Đạo tâm?

Hắn còn chưa kịp suy nghĩ gì thì Đàm Bách Hương đã lôi tay hắn lên Hoàng khí phi thuyền, rồi truyền âm nói:

- Đi, chúng ta đi bắt mấy con sâu nhỏ.

Thanh Ngọc cũng gật đầu. Quyển sách mà lão giả trong bí cảnh cho đang lơ lửng trước Cửu Đỉnh Tháp, Thanh Ngọc dự định lúc nào về Vạn Hoa cốc thì hảo hảo nghiên cứu một phen.

Nửa canh giờ sau, Đàm Bách Hương và Thanh Ngọc đã chặn đầu được hai tên tu sĩ Hóa Thần kỳ của Sơn Ma Lĩnh. Lão giả kia và tên Sư Uẩn cũng cố tình đi vòng vèo, nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi thần thức Đại Thừa sơ kỳ.

Một luồng uy áp khủng bố đè lên thân thể hai người bọn chúng, làm hai tên này lảo đảo ngã xuống đất, phun ra máu tươi.

Đàm Bách Hương nghiêm giọng nói:

- Nói, ai đứng sau lưng các ngươi, có mưu đồ gì với Vạn Hoa cốc ta, khai hết ra, không thì đừng trách bản cung độc ác.

Hai tên này làm gì còn cái vẻ uy phong như lúc ở trước cửa Thiên Lộ Điện, biết tính mạng mình đang ngàn cân treo sợi tóc, bèn vội vàng xin tha:

- Không phải chúng ta, không phải chúng ta, mà là Bắc Thái Tông cùng Phong Hoa Môn. Bọn họ móc nối được với phía Trung Đô, muốn giết một người nào đó trong Vạn Hoa cốc.

Đàm Bách Hương trầm mặt xuống:

- Giết một người trong cốc, nói nghe thì dễ lắm. Đợi khi các ngươi năm bè bảy mảng kéo đến trước cửa rồi, các ngươi còn tha cho môn nhân đệ tử bản cốc hay sao?

Tên lão giả vội vàng xua tay:

- Không, không, Sơn Ma Lĩnh chúng ta nào có lá gan đó?

Thanh Ngọc không biết truyền âm cho Đàm Bách Hương cái gì, mà nàng lại nói:

- Giao ra linh hồn bản nguyên, ta tha cho các ngươi khỏi chết.

Hai tên kia lại bắt đầu khúm na khúm núm, mặc dù không muốn nhưng cũng phải giao ra linh hồn bản nguyên của mình. Đàm Bách Hương lại nói:

- Hai người các ngươi đi Bắc Thái Tông, ngỏ ý muốn góp sức thảo phạt Vạn Hoa cốc, rồi xem bọn chúng mời được những ai, lực lượng thế nào, rồi báo tin cho ta. Đây là Truyền Dẫn Phù, chỉ cần các ngươi lưu lại lời nhắn trong đó, ta tự khắc sẽ biết.

Sau một hồi cung kính nịnh bợ, hai tên Sơn Ma Lĩnh chạy mất. Bây giờ mạng của bọn chúng đã nằm trong tay Đàm Bách Hương, chỉ cần một ý nghĩ sai lệch, sẽ chịu cảnh hình thần câu diệt, trọn kiếp khó lòng siêu sinh. Thanh Ngọc trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi nói:

- Tỷ, chúng ta về thôi, từ Trung Vực tới đây nhanh nhất cũng cần hơn ba tháng thời gian, chúng ta coi như còn hai tháng để chuẩn bị.

Hai người bước lên Hoàng khí phi hành, tức tốc phản hồi sư môn.

- Chàng nói sao? Bọn chúng muốn đưa người tấn công Vạn Hoa cốc?

Trương Phù Hoa sau khi nghe tin cũng giật mình. Sau một lúc trầm ngâm, nàng nói vào hư không:

- Truyền tin về Trung Đô, để lão gia tử và gia chủ sớm ngày định đoạt.

Thanh Ngọc không biết nàng nói với ai, nhưng hắn cũng biết Trương Phù Hoa không phải chỉ ở đây một mình đơn giản như vậy.

Thanh Ngọc hỏi:

- Nàng có bao nhiêu nhân thủ?

Bạn đang đọc Ma Đế Quân (Sáng Tác) sáng tác bởi sarjuly1910
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sarjuly1910
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 768

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.