Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1835 chữ

- Bệ hạ, người đừng dọa nô tài, người có làm sao không, sao lại quên hết tất cả mọi thứ thế?

Thanh Ngọc giận dữ quát:

- Ngươi đừng nói nhảm nhiều, trẫm bảo ngươi nói thì ngươi cứ nói!

Tên thái giám vội vã quỳ xuống:

- Bệ hạ bớt giận, bệ hạ bớt giận!

- Ngươi đứng lên trả lời đàng hoàng cho trẫm, trẫm hỏi cái gì thì nói cái đó, nếu dám nói bừa, trẫm chặt ngươi thành hai mảnh!

Tên thái giám Lý Đức vội vã đứng dậy:

- Bệ hạ, Đại Man và Đại Tấn vô cùng căm ghét lẫn nhau, cả hai đều đã nhiều lần giao tranh trong mấy trăm năm rồi, bây giờ biên giới hai nước đều đang căng thẳng.

Thanh Ngọc lại hỏi:

- Kể chi tiết về quan hệ của Đại Hàn và Đại Lương với nước ta, nói trọng điểm!

- Bệ hạ, Đại Hàn chỉ mạnh hơn chúng ta một chút, nên cũng an phận, chưa muốn xâm phạm, hàng năm chỉ đòi ít cống nạp, nhưng Đại Lương thì lại khác, chúng hạch sách nhũng nhiễu rất nhiều, hàng năm quốc khố của chúng ta bị Đại Lương vơ vét quá nửa!

Thanh Ngọc suy nghĩ hồi lâu.

- Đại Lương và Đại Man có đang bất hòa không?

- Khởi bẩm bệ hạ, biên giới Đại Man và Đại Lương vô cùng căng thẳng, cũng đang ngấp nghé lẫn nhau từng giây từng phút.

Thanh Ngọc đi đi lại lại, rồi nói:

- Trẫm có cơ quan tình báo, à không, có người thân tín nào không? Ở trong quân nữa, có tướng lĩnh nào trung thành với trẫm không?

- Bệ hạ, Khâm Tứ, Khâm đại nhân là Tổng quản Nam Xưởng là người trung thành nhất với người. Còn ở trong quân, Điền Bình, Điền đại tướng quân cũng vậy.

Thanh Ngọc nhanh chóng dứt khoát:

- Trẫm giao cho ngươi hai việc, đầu tiên là việc trẫm bị mất trí nhớ không được ngoại truyền, nếu không tru di cửu tộc, thứ hai là gọi hai người vừa rồi tới đây cho trẫm.

Lý Đức nhận mệnh, mau chóng rời đi. Một lúc sau, một tên đại thần mặc y phục hắc bào, chắc là đồng phục của Nam Xưởng và một tên trung niên tướng quân bước tới, quỳ xuống hành lễ.

Thanh Ngọc để hai người bình thân, rồi nói:

- Khâm ái khanh, ngươi nói cho trẫm nghe trong nội bộ triều đình ai là nội gián của nước nào, chi tiết ra sao, toàn bộ bẩm tấu lên.

- Khởi bẩm bệ hạ, Lưu Tiến An của Hình bộ là nội gián của…

Khâm Tứ bắt đầu nói một danh sách dài, trong một trăm lẻ hai văn võ bá quan, thì có đến hai mươi lăm người là nội gián nước khác.

Thanh Ngọc nghe xong một hồi, lại nói với Điền Bình:

- Điền ái khanh, trẫm giao cho ngươi vài việc, ngươi mau chóng thi hành, nếu làm tốt ắt trẫm ban thưởng.

Mười lăm ngày sau.

Trong một bể tắm rộng lớn bằng cẩm thạch, bên trong có dòng suối nước nóng đang bốc hơi nghi ngút.

Lúc này, Thanh Ngọc trong vai hoàng đế đang ngồi giữa bồn tắm, xung quanh là mười một vị cung phi giai nhân tuyệt sắc, lại còn chưa từng thất thân qua, trước đây mấy hôm đều tiện nghi cho Thanh Ngọc. Xem ra quốc gia nghèo thì nghèo thật, nhưng mà tên Kiểm Vương này cũng là người biết hưởng đấy.

Tất cả các cung phi đều chỉ đang mặc đúng một chiếc áo tơ mỏng manh, bên trong hoàn toàn lõa lồ. Bên dưới Thanh Ngọc đang có hai nàng hầu hạ, tham lam mút lấy mệnh căn của hắn. Còn đằng sau Thanh Ngọc bây giờ là một cung phi khác, ngồi thẳng một chỗ để hắn dựa lưng vào ngực nàng. Hai bên tay cũng là hai người, một người cầm một đĩa hoa quả, một người cầm một bình rượu, thi thoảng lại mớm cho Thanh Ngọc.

Phía trước thì cảnh xuân lại vô cùng đặc sắc, ở dưới bể nước có ba cặp nữ nhân đang điên cuồng hôn nhau, tay các nàng đang sờ loạn trên người đối phương, vô cùng dâm mỹ. Có một cung phi vô cùng bạo dạn, vì muốn lấy điểm trước mặt Thanh Ngọc, lại còn quay mặt về phía hắn, hai tay bóp lấy mông người đối diện, dùng răng trắng muốt cắn môi mình, ra vẻ thiếp rất có nghề, bệ hạ chọn thiếp đi.

Đúng là phong thái đế vương a!

Thi thoảng được hưởng thụ một lần đúng là không còn gì hơn.

Thanh Ngọc để hai nàng đang phục vụ mình đi ra, rồi gọi nàng cung phi đó lại. Hắn ra lệnh:

- Mút nó đi.

Nàng cung phi kia ngoan ngoãn, lập tức ngậm vật kiêu hãnh của nam nhân vào, đưa lưỡi nhỏ ra cuốn lấy. Thao tác của nàng rất thành thục, đầu lưỡi cong như con rắn nhỏ, khiến cho Thanh Ngọc ngồi không mà cũng cảm thấy tràn đầy lửa nóng, mệnh căn như muốn nổ tung.

Nàng cung phi tự nhiên ngậm chặt, sau đó nhả ra nuốt vào, mới đầu từ từ, sau đó càng lúc càng nhanh, làm cho Thanh Ngọc cảm thấy đê mê điên dại. Hai bàn tay của hắn tóm chặt lấy bầu vú của hai cung phi hai bên, làm cho hai nàng kêu lên những tiếng vô cùng dâm mỵ.

Cung phi ở phía sau Thanh Ngọc cũng từ từ mút lấy vành tai hắn, hai bầu ngực sữa to lớn cựa vào lưng, làm Thanh Ngọc sảng khoái không thôi.

Lúc này, tên thái giám Lý Đức bỗng nhiên đi vào bẩm báo:

- Bệ hạ, Điền tướng quân nói đã hoàn thành nhiệm vụ mà người giao, không có sai lệch chút nào.

- Tốt, bảo hắn nếu lần này đại công cáo thành, vị trí Trấn Quốc Tướng Quân là không thoát khỏi tay.

Lý Đức biết ý, lập tức thưa vâng rồi lui ra ngoài.

Thanh Ngọc lúc này vẫn rất tỉnh táo, dù đang được hầu hạ đến tận răng. Cái gì nên làm thì vẫn phải làm trước đã, khảo nghiệm của hắn xem ra cũng sắp hoàn thành rồi.

Hắn lập tức để nàng cung phi bú mút thành thạo kia dừng lại, rồi để nàng nằm ngửa ra, một cái húc thật mạnh, sau đó dồn dập, làm nàng phát ra những tiếng rên ư ử.

- Bệ hạ, hành hạ thiếp đi, aa…aa…

Tiếng của Ly Ly vang lên trong đầu Thanh Ngọc:

- Chàng được lắm, sau này thiếp sẽ kể cho các vị tỷ muội nghe chàng ở trong bí cảnh ngày ngày trêu hoa bắt bướm, hừ!

Thanh Ngọc âm thầm kêu không ổn, mình lại quên mất bà cô này, mấy ngày hôm nay ngày nào cũng xả láng. Không để Thanh Ngọc suy nghĩ nhiều, Ly Ly lại nói:

- Thiếp đùa vậy thôi, chứ không trách gì chàng. Chàng là nam nhân khí huyết phương cương, một ngày không được hầu hạ sẽ trở nên thèm muốn cũng là bình thường. Nhưng chàng đừng lấn sâu vào dục vọng, nó sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm của chàng. Thế giới này hoàn toàn không có thực, chỉ là hiển hóa ra mà thôi. Chàng thích làm gì thì cứ làm, kể cả làm hết nữ nhân trong hậu cung cũng được.

Thanh Ngọc nghe vậy thì buồn cười, lật người cung phi lại, tiếp tục điên cuồng thúc vào mông nàng.

- Ly Ly, không hiểu tại sao ta rất có ham mê sắc dục, như vậy có ảnh hưởng tới đạo lộ hay không?

- Không phải đâu, khi nào chàng cứu được cả A Lan nữa, thì lúc đó thể chất và huyết mạch của chàng sẽ được bình ổn, lúc đó sẽ không còn là vấn đề.

Thanh Ngọc vừa thúc, vừa đánh thật mạnh vào mông của nữ cung phi kia, làm nàng ta rên lên từng tiếng. Lúc sau, hắn dựng nàng cung phi đứng dậy, để hai tay nàng ta chống vào tường, rồi lại điên cuồng dập mạnh.

- Ly Ly, có phải trước đây khi ta được sinh ra, ta đã được cha mẹ cho ăn cái gì đó vô cùng khủng bố không?

- Ai… Chàng quá thông minh, nhiều lúc thiếp không biết chàng thông minh như vậy là hay hay là dở nữa.

Thanh Ngọc coi như Ly Ly mặc nhận câu trả lời là đúng. Hắn thúc thật mạnh vào mông cung phi kia, sau đó lại lấy tay xách một chân nàng lên, rồi đẩy tiếp.

- Aa, aa, bệ hạ, thiếp sướng muốn chết, aa…

Một lúc sau, Thanh Ngọc lại ngồi xuống, rồi để nàng cung phi đó mút mệnh căn của mình cho đến ra thì thôi. Sau khi phun hết tinh hoa vào miệng nàng cung phi, Thanh Ngọc lại để từng người, từng người một lại hầu hạ hắn bằng miệng tiếp.

Buổi triều sáng sớm ngày hôm sau.

Một gã văn quan đứng ra.

- Bệ hạ, không biết tại sao mà Đại Man lại rút quân từ biên ải trở về, bây giờ đang tập kết quân đội di chuyển về hai hướng Đại Lương và Đại Tấn. Còn sứ giả của Đại Hàn đã tới kinh đô từ hôm qua, đang ở ngoài chờ cầu kiến.

Thanh Ngọc ngồi trên long ỷ nói:

- Để sứ giả chờ ở trong ngự hoa viên, lát nữa trẫm sẽ gặp riêng một chút. Còn vấn đề gì không? Nếu không thì bãi triều.

Thanh Ngọc đứng dậy, di giá về ngự hoa viên. Vừa mới tới đây thì đã thấy một trung niên nam nhân đang ngồi ở đó. Hai người đằng sau thì vô cùng cung kính với người này, như thể là quân thần với bậc đế vương vậy.

Thanh Ngọc cười khà khà từ xa:

- Gặp qua Vương huynh, Vương huynh cất công ngàn dặm từ xa tới tệ quốc, bản cung thất lễ rồi, để Vương huynh chờ lâu.

Lý Đức thông minh nhanh nhẹn, lập tức đuổi hết toàn bộ đám nô tài ra ngoài, sau đó cung kính đứng sau lưng Thanh Ngọc. Người được gọi là Vương huynh kia vậy mà lại chính là Hàn Vương, quốc chủ Đại Hàn. Người này tên Hàn Tuấn, cũng là một nam nhân tướng mạo anh dũng khôi ngô, trong đôi mắt hiện rõ lên sự lanh lẹ cơ trí.

Thanh Ngọc nói:

- Vương huynh, bản cung cũng không nói nhảm nhiều, có vụ buôn bán lớn, Vương huynh ý tứ thế nào?

Hàn Tuấn đánh giá Thanh Ngọc một chút, tên này xem chừng cũng là bậc kiêu hùng, nào phải tên hoang dâm vô độ như tin đồn? Gã hỏi:

- Buôn bán mặt hàng gì?

Bạn đang đọc Ma Đế Quân (Sáng Tác) sáng tác bởi sarjuly1910
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sarjuly1910
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 819

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.