Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2015 chữ

Nữ nhân băng lãnh kia nở nụ cười, phô ra hàm răng nhỏ xinh trắng toát, sau đó còn nghịch ngợm dùng lưỡi liếm lên bờ môi của nàng một cái làm Thanh Ngọc cảm thấy tâm hồn mình muốn nổ tung.

Ly Ly cúi thấp đầu xuống, nắm lấy chiếc mệnh căn ngạo nghễ kia, ghé vào tai Thanh Ngọc mà nói:

- Chàng có biết thứ gì sung sướng nhất trên đời này không?

Thanh Ngọc nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn lung linh kia mà lắc đầu.

Ly Ly vuốt ve vật cứng rắn của nam nhân mà tự nhiên nói bằng một thanh âm khiến người ta điên cuồng:

- Giao hòa thần hồn mới là đỉnh cao của dục vọng.

Nói tới đây, Thanh Ngọc bỗng thấy hai tay mình bị hai chiếc còng đính chặt lên thân giường từ lúc nào, hai chân cũng vậy. Ly Ly đưa đầu lưỡi ra mút lấy vành tai hắn mà tiếp tục nói:

- Cả cuộc đời ta ngàn vạn năm chưa gặp được nam nhân nào khiến ta rung động như chàng, hôm nay ta sẽ hầu hạ chàng, từ nay ta cũng sẽ là người của chàng, chàng có thích không?

Thanh Ngọc sững sờ mà nhìn vào gương mặt băng lãnh tuyệt sắc kia, không ngờ Ly Ly lại có lúc táo bạo đến vậy. Ly Ly phất tay lên, toàn bộ y phục trên người nàng biến mất. Cặp ngực sữa to lớn cao vút, phải to ngang bằng với Trương Phù Hoa, hai núm hồng nhỏ xinh tròn trịa, eo thon mông vểnh, hơn nữa ở dưới hai bầu vú nàng lại có một hình xăm vô cùng tinh xảo, kéo dài từ khe rãnh mê người kia xuống đến tận rốn.

Cả thân hình Ly Ly phát ra ánh hào quang thần thánh, Thanh Ngọc có cảm tưởng như nàng chính là một vị thiên sứ kiêu sa mà lãnh diễm, không thể khinh nhờn. Âm huyệt bên dưới hai chân kia vô cùng đẹp, hai chân dài thướt tha, thậm chí trên bắp đùi nàng cũng lại có một hình xăm ấn tượng.

Thanh âm mị hoặc của nàng lại vang lên:

- Ta đẹp không?

Thanh Ngọc đắm chìm trong dung nhan đó mà chỉ biết gật đầu.

Bỗng dưng, hắn thấy xung quanh tối sầm. Hóa ra Ly Ly đã bịt mắt hắn lại từ lúc nào. Cảm giác này khiến Thanh Ngọc bị kích thích đến cực độ, không còn biết gì nữa, cũng không biết tiếp theo Ly Ly sẽ hành hạ hắn như thế nào.

Đầu tiên bên tai hắn cảm thấy nhột nhạt, chiếc lưỡi kia như ma quỷ cuốn từ vành tai, tới tận bên trong lỗ tai mới chịu thả ra. Thanh Ngọc cảm giác được hai chân của nàng ngồi lên người mình, vùng âm huyệt nhỏ nhắn kia còn đang trêu chọc mệnh căn của hắn.

Thanh Ngọc chưa bao giờ có được cảm giác đê mê và bất lực như thế này, từ trước đến nay đều là hắn chủ động, chưa bao giờ để bị nữ nhân ức hiếp như ngày hôm nay.

Cái lưỡi xinh xắn kia không hôn vào miệng Thanh Ngọc, mà lại từ từ lướt xuống cổ, lướt xuống bờ ngực săn chắc của hắn, làm Thanh Ngọc run lên bần bật. Khoái cảm trong tâm thức điên cuồng mà trào ra, không thể kiềm chế. Đến lúc này hắn cũng phải kêu lên những tiếng kêu đầy dục vọng.

Không buông tha cho Thanh Ngọc, đầu lưỡi tinh nghịch kia tiếp tục cuốn xuống đến bụng, mỗi khi nó đi tới đâu là Thanh Ngọc lại rùng mình tới đó. Vật đặc hữu của nam nhân muốn nổ tung, không thể chịu đựng được sự kích thích như thế này.

Một lúc sau, một âm thanh mị hoặc lại vang lên:

- Có muốn ta chăm sóc nó không?

Thanh Ngọc lập tức đáp ngay:

- Muốn, ta muốn.

- Xin ta đi, nói nữ hoàng của ta, ta xin nàng.

Thanh Ngọc vô thức trả lời trong cơn đê mê vô hạn:

- Nữ hoàng của ta, ta xin nàng.

Thanh Ngọc cảm thấy chiếc lưỡi Ly Ly lại bắt đầu nghịch ngợm quanh hai bắp đùi rắn chắc của mình, rồi tới vùng tam giác mạnh mẽ của nam nhân. Nàng như thể đang đùa nghịch trêu chọc hắn vậy, nhất quyết không chạm tới cái vật đang thẳng đứng lên kia.

Bỗng nhiên, Thanh Ngọc phải gào lên một tiếng thật to, vì hắn cảm thấy đầu chiếc mệnh căn của mình đã được ngập trong một khuôn miệng bé nhỏ. Cái lưỡi nghịch ngợm lại tiếp tục trêu chọc hắn, làm Thanh Ngọc điên cuồng không thôi. Miệng của Ly Ly chỉ ngậm vào một chút, một chút rồi lại nhả ra, làm Thanh Ngọc lại phải cầu xin tha thứ:

- Nữ hoàng Ly Ly của ta, ta xin nàng, đừng hành hạ ta nữa…

Bỗng nhiên một tiếng cười khanh khách vang lên trong không gian, rồi chiếc lưỡi nàng lại chạy một đường dọc theo mệnh căn của Thanh Ngọc, rồi hắn cảm nhận được hai vật tròn nhỏ bên dưới của mình đang bị một cái miệng tham lam mút lấy.

Mãi về sau, khi Thanh Ngọc đang giãy dụa, thì hắn đã cảm thấy thanh trường thương của mình được cắm ngập trong bờ môi đỏ cao quý của Ly Ly. Tốc độ từ từ, rồi nhanh dần, nhanh dần, khiến Thanh Ngọc phải điên cuồng mà gào thét.

Khi Thanh Ngọc có thể mở mắt ra thì đã thấy một thân hình thiên kiều bách mị đang ngồi trên bụng hắn. Dung nhan kia ngắm nhìn Thanh Ngọc mà nở nụ cười điên đảo chúng sinh. Ly Ly phất tay ra, thả tự do cho Thanh Ngọc, rồi nằm đè lên người hắn mà nòi:

- Chiếm lấy ta đi.

Thanh Ngọc gầm lên, xoay người đè Ly Ly xuống dưới, trực tiếp bá đạo hôn lấy bờ môi đỏ mọng của nàng mà không biết mệt mỏi. Tay hắn điên cuồng xoa bóp bầu ngực to lớn mà cao ngất, khiến nó biến dạng. Khi nghe được âm thanh rên rỉ của Ly Ly, Thanh Ngọc không còn biết gì nữa, cúi xuống cái âm huyệt nhỏ nhắn mà trắng hồng kia, tham lam mút chặt, thi thoảng còn cắn nhẹ khiến nàng phải thốt lên:

- Aa, đừng, không…aa,..

Ly Ly dùng hai tay túm chặt lấy mái tóc trắng bạc trên đầu Thanh Ngọc, tận hưởng cảm giác sung sướng bùng nổ từ trong tiềm thức. Đến tận khi nàng run rẩy tiết thân lần đầu tiên, Thanh Ngọc mới buông tha mà đưa người lên đối diện với nàng:

- Nói, tại sao muốn làm tình với ta?

Ly Ly đưa tay lên ôm lấy cổ hắn, rồi nói nhỏ vào tai Thanh Ngọc:

- Nhìn chàng làm tình với người khác, ta cũng thèm.

Thanh Ngọc lúc này không còn biết gì nữa, ấn thật mạnh mệnh căn đang cương cứng kia vào âm huyệt của Ly Ly. Sau khi lớp màng kia bị phá vỡ, Ly Ly kêu lên một tiếng thật to, một giọt nước mắt tràn ra khóe mi. Thanh Ngọc lúc này mới bất ngờ giật mình, sau đó để nàng gối lên cánh tay mình mà hỏi:

- Đây là lần đầu tiên của nàng ư?

Trên khuôn mặt băng lãnh của Ly Ly tự nhiên lại có một áng mây phớt hồng, chậm rãi gật đầu, rồi mở môi xinh nói:

- Đã mà Ma sứ thì không được phép mất đi trinh tiết, từ lúc ta sinh ra đến giờ vẫn chưa bao giờ làm chuyện kia.

Thanh Ngọc cứ tưởng rằng vừa rồi nàng hành hạ mình như vậy, chắc hẳn Ly Ly là người có kinh nghiệm, ai ngờ đây lại là lần đầu tiên của nàng, làm hắn hơi kinh ngạc. Nhưng cũng không sai, đến pháp tắc của Đại Đạo mà Ly Ly còn dễ dàng sửa đổi, học mấy trò này cũng không ăn thua gì.

Thanh Ngọc trong lúc chờ Ly Ly đỡ cơn đau, mới hỏi dịu dàng:

- Đây là đâu vậy?

Ly Ly nói:

- Đây là bên trong thức hải của chàng, hòn đảo này là do Phách Chuyết Tâm Vương Quả đúc lên, bây giờ chàng chỉ cần suy nghĩ trong đầu thôi là tất cả sẽ hiển hóa ra đúng theo ý nghĩ của chàng.

- Ta bây giờ đang là hồn thể sao? Sao ta cảm giác mọi thứ chân thực như vậy?

Ly Ly lại trả lời:

- Dĩ nhiên rồi, thần hồn của chàng phục dụng thánh quả xong sẽ vô cùng ngưng thực, thân thể chàng ngoài kia bị thương quá nặng, nếu ta không làm thế này chàng sẽ chết.

Thanh Ngọc vuốt má Ly Ly rồi nói:

- Nàng có hối hận không? Một tồn tại như nàng sao lại hy sinh vì ta như thế?

- Nếu đã làm rồi thì sẽ không hối hận, chàng cũng đừng hỏi nhiều, chỉ đến khi nào chàng đủ mạnh, tự nhiên chàng sẽ biết hết tất cả.

Thanh Ngọc lúc này mới nhắm mắt lại, bỗng dưng cả hòn đảo xung quanh xảy ra sự biến hóa nghiêng trời lệch đất. Trong thức hải của Thanh Ngọc, một tòa phi đảo đang được hình thành, bên trên hòn đảo bỗng dưng mọc lên một tòa cung điện khổng lồ màu trắng ngà, vô cùng tinh xảo. Thanh Ngọc nhớ lại kiểu kiến trúc của Trung Quốc cổ đại ở trái đất mà xây dựng lên không gian trong thức hải này.

Ở chính giữa cung điện, Thanh Ngọc hạ Cửu Đỉnh Tháp xuống, sau đó còn dung hợp Ma Hồn Châu với tòa phi đảo, làm diện tích của nó lại càng lớn thêm một chút. Hoang Cung và Hồng Cung lơ lửng bên trên cung điện, còn sáu viên tinh tú kia thì treo cao trên bầu trời thức hải xa xa. Thanh Ngọc thu nhỏ hai cuốn sách “Vật” và “Nghệ” xuống, để ở trước mặt Cửu Đỉnh Tháp, còn Sơn Hà Quan Tưởng Đồ thì treo trước chính điện.

Chiếc giường của Thanh Ngọc và Ly Ly thì nằm bên trong chủ điện, Thanh Ngọc dùng thần thức hiển hóa ra đầy đủ vật dụng, đồ dùng sinh hoạt, không thiếu thứ gì, thậm chí bên ngoài còn có một đài phun nước hiện đại và mấy ngọn giả sơn.

Tất cả yên tĩnh, chỉ một lúc thôi Thanh Ngọc đã hoàn chỉnh không gian trong thức hải của mình, hắn định để Ly Ly sống ở nơi này.

Khi Thanh Ngọc mở mắt ra, đã thấy Ly Ly vẫn đang lấy hai tay ôm cổ âu yếm nhìn hắn. Nàng nói:

- Khi chàng lấy đi lần đầu của thiếp, thiếp sẽ không còn khả năng sắp xếp được nhân quả nữa, chàng biết không?

Thanh Ngọc thương cảm, Ly Ly đã thay đổi cách xưng hô với hắn, thực sự coi hắn là nam nhân của nàng. Hóa ra vì cứu mạng mình mà Ly Ly lại hy sinh cả năng lực của bản thân. Thanh Ngọc hỏi:

- Vậy từ nay ta không còn phải làm nhiệm vụ nữa sao?

- Ngốc, trước khi hoàn toàn tách khỏi hệ thống thiếp đã để lại hết toàn bộ tu vi của mình ở trong đó rồi, từ nay nó sẽ tự hoạt động, cũng không thua gì thiếp. Bây giờ thiếp chỉ còn là một linh hồn mỏng manh yếu đuối mà thôi, có khi còn không mạnh bằng chàng.

Thanh Ngọc hôn lên đôi môi xinh đỏ thắm kia không biết bao nhiêu lâu, rồi nói:

- Ta sẽ đúc lại thân thể cho nàng, ta có Tịnh Linh Tâm Quả.

- Ở đây chàng không đúc được thân thể cho thiếp đâu, vì thể chất của thiếp không thể tồn tại trong thế giới này, trừ phi…

Bạn đang đọc Ma Đế Quân (Sáng Tác) sáng tác bởi sarjuly1910
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sarjuly1910
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 976

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.