Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2029 chữ

Mãnh nhân!

Mãnh nhân a!

Đám tu sĩ đằng sau lập tức lùi lại một khoảng xa, không dám lại gần, có vài người đã lục tục đạp lên pháp khí mà chạy.

Bảo vật thì ai chả muốn nhưng mà vẫn phải còn mạng mới lấy được.

Sáu tên Bắc Thái Tông còn lại mỗi tên lại lấy ra một thanh phi kiếm, năm tên Kim Đan trung kỳ và một tên Kim Đan sơ kỳ, điên cuồng thi pháp muốn chặn Thanh Ngọc tiến lại gần.

Các loại pháp thuật, kiếm khí liên tiếp bắn ra, nhưng không thể nào chạm tới Thanh Ngọc mảy may. Không bao nhiêu lâu sau, Thanh Ngọc giải quyết toàn bộ mấy tên này.

Đứng giữa chiến trường, Thanh Ngọc nhìn thấy vẫn còn hơn trăm tên tu sĩ, bọn chúng chưa rời đi mà vẫn đứng im tại chỗ, trong tay đã lấy sẵn ra vũ khí, trực chờ muốn tấn công.

Thanh Ngọc hai tay hai kiếm, máu trên vai vẫn chảy ra đầm đìa, hắn gào to:

- Có đánh hay không?

Trúc Tố My trong mắt lóe lên vài tia dị sắc, cảm thấy nam nhân này cũng không tồi chút nào. Mấy nữ đệ tử Vạn Hoa cốc thì tay đã bất giác nắm chặt, Dạ Tố Mai còn khẽ khàng rơi xuống một giọt lệ, không hiểu vì sao.

Lạp Ma gật đầu với Trúc Tố My, sau đó dẫn theo con gấu khổng lồ tiến lên đứng bên cạnh Thanh Ngọc, nói với đám đệ tử Sơn Ma Lĩnh:

- Mấy vị huynh đệ trở về đi, ta quyết định rời khỏi tông môn, từ nay không còn dây dưa với Sơn Ma Lĩnh nữa, bảo tên Sư Uẩn khốn kiếp đó đợi đấy, có ngày ta sẽ tới lấy đầu hắn về.

Mấy tên đệ tử Sơn Ma Lĩnh nghe Lạp Ma nói vậy, ngoảnh mặt nhìn nhau, rồi cũng đành lấy pháp khí ra phi hành đi mất.

Lúc này, một tên tán tu bỗng bước lên lớn giọng nói:

- Các vị đạo hữu, cầu phú quý trong nguy hiểm, lên, ta không tin trăm người chúng ta không giết chết được hai tên này!

Nói xong, hắn trực tiếp phi thân mà lên, lấy ra pháp khí hình cây chùy lớn màu đen đánh tới Thanh Ngọc.

Đám người còn lại thấy thế, cũng nhanh chóng lao theo, dường như chúng không định suy nghĩ gì về việc Vạn Hoa cốc trả thù. Lúc trước bọn chúng đã bàn bạc kỹ, nếu lấy được bảo vật rồi chắc chắn sẽ rời khỏi tông môn, lưu lạc giang hồ.

Tình nghĩa đồng môn ư?

Xin lỗi, không đáng tiền.

Thanh Ngọc nhìn Lạp Ma gật đầu, rồi đạp Nhất Lý Bộ, thi triển một Cửu Hoang Trảm từ xa chẻ thân hình tên dẫn đầu ra làm đôi, sau đó nhảy vào giữa đám đông tu sĩ.

Vô số pháp thuật và binh khí tấn công lên người Thanh Ngọc, hắn dùng đoản kiếm phá được cái nào thì phá, còn đâu hắn mặc kệ để thân mình trúng chiêu, trường kiếm thì điên cuồng chém giết. Thanh Ngọc cũng không phải người bất tử, hắn cũng không muốn chết, nhưng mà trong tròng mắt hắn đã lóe lên màu ánh đỏ, ma tính đã bạo phát không biết từ lúc nào.

Thanh Ngọc càng giết càng điên cuồng, vô số kiếm chiêu được tung ra, cứ một Kinh Tuyết Trảm phá không đi tới đâu là có ít nhất ba tên tu sĩ Kim Đan đổ gục.

Ở phía bên kia, Lạp Ma trong tay cầm một thanh chiến phủ màu đen lưỡi bạc Vương khí hạ phẩm, đang bổ một tên Kim Đan sơ kỳ ra làm đôi.

Con gấu ngốc nghếch trông bình thường hiền lành làm vậy nhưng cũng không phải dạng vừa, khi nó điên cuồng lên, bộ lông màu xám nâu bỗng trở nên vàng óng ánh, hai bàn chân trước chìa ra mỗi bên ba cái móng vuốt dài sắc nhọn, điên cuồng vồ lấy đám tu sĩ, tên nào xấu số lập tức bị xé ra làm mấy mảnh.

Huyết tinh!

Đáng sợ!

Màu đỏ trong tròng mắt Thanh Ngọc càng ngày càng nhiều, thân thể hắn bây giờ đã tràn đầy vết thương và máu tươi, áo bào đã bị xé tan từ lúc nào. Từ xa, Trúc Tố My chỉ thấy thấp thoáng bóng lưng trần hùng dũng đang tả xung hữu đột, không gì cản nổi.

Một tên hắc y nhân cuối cùng trong bốn tên được Phù Trí cử tới, thấy Thanh Ngọc đang điên cuồng chém giết thì lùi lại đằng xa, sau đó lấy ra một cái vỏ ốc, dồn tinh thần lực vào thổi một hơi thật mạnh.

Thanh Ngọc đang bị bốn tên tu sĩ vây quanh thì thấy thức hải tự dưng đau nhói, hộc ra một ngụm máu, bị một đại chùy ở đằng sau đập vào lưng mà không kịp tránh né, bay ra một đoạn xa, quỳ gục trên đất.

Bọn tu sĩ xung quanh không bỏ qua cơ hội này, trực tiếp hùng hổ lao nhanh tới, ý định một đao kết liễu Thanh Ngọc. Trúc Tố My thấy thế, đang định lấy ra chín cây phi đao lao tới, nhưng lúc này, Thanh Ngọc lại chống hai thanh kiếm trên đất, bật mình bay lên thật cao.

Tròng mắt Thanh Ngọc đã hoàn toàn biến thành màu đỏ rực, không còn một chút lòng đen nào. Hắn từ trên cao nhìn tên hắc y nhân vừa đánh lén như là một vị đế vương quân lâm thiên hạ, đang ngước đôi long nhãn trông về phía một tội nhân.

Trong miệng Thanh Ngọc chỉ phun ra một chữ “Chết”, sau đó từ xa cách không bổ ra một Cửu Hoang Trảm. Một đường kiếm đỏ rực xuất hiện trong không gian, tên hắc y nhân lập tức bị bổ một đường dọc theo thân thể từ trên xuống dưới, hình thần câu diệt.

Mấy tên tu sĩ xung quanh thấy vậy, cũng không hề sợ hãi mà tiếp tục phóng pháp khí lên cao, tấn công Thanh Ngọc. Thanh Ngọc không hề để ý thân mình có năm lỗ thủng do kiếm khí đâm qua, mỗi tay một kiếm, lưỡi kiếm đỏ rực, phi thân mà đến liên tiếp thi triển ra sát chiêu về phía chúng.

Lạp Ma và Liệt Sơn Hùng bên kia trên mình đã tràn đầy vết thương, vẫn còn đang vừa chém giết vừa cười ha ha:

- Thống khoái, thống khoái, Tiểu Hôi, hôm nay chúng ta không chết không ngừng, ha ha ha…

Gấu nâu thấy vậy cũng gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc, lập tức móng vuốt bổ lên người một tên tu sĩ đang dựng khiên chắn, làm thân thể hắn bị tách thành ba phần.

Số tu sĩ vây công hai người một thú đang dần dần giảm đi rõ rệt, sau một khắc thôi mà đã chỉ còn lại hơn hai mươi tên.

Bọn này thấy đại sự không ổn, lập tức đạp lên pháp khí mà chạy, không dám ngoảnh mặt lại nữa, trong lòng âm thầm nhất quyết sau này không dám dính dáng tới Vạn Hoa cốc.

Cái tông môn này quá kinh khủng rồi!

Sau khi một tên tu sĩ cuối cùng ngã xuống, Thanh Ngọc chống hai thanh kiếm xuống đất, trong mồm lại phun ra một ngụm máu. Trúc Tố My thấy thế chạy lại đỡ lấy hắn, lúc này nàng hoàn toàn có thể ra tay giết người, lấy lại linh hồn bản nguyên, nhưng không biết tại sao lại không làm vậy.

Nam nhân này bá đạo chiếm đoạt nàng, nhưng có lúc lại vô cùng dịu dàng đằm thắm, lại còn truyền cho nàng Thánh pháp vô thượng. Lòng Trúc Tố My rồi như tơ vò, không biết nên làm sao cho phải.

- Đinh! Chúc mừng thiếu gia nhận được danh hiệu ẩn “Chiến thiên hạ”, nhận được 500 điểm tích lũy!

Thanh Ngọc dốc chút tỉnh táo cuối cùng, khai mở trận bàn cho đám Dạ Tố Mai ra ngoài, sau đó gục vào lồng ngực Trúc Tố My, không biết gì nữa.

Đám nữ nhân Vạn Hoa cốc chạy lại, hoảng loạn tinh thần, không biết phải làm gì cả, chỉ thấy hai người một gấu đang nằm chổng kềnh ra đất, không có dị động.

Trúc Tố My tâm niệm xoay chuyển, nói:

- Một người nhanh đi thu chiến lợi phẩm, còn lại mau chóng khiêng ba tên điên này vào sơn cốc chữa thương, chỉ có ở trong sơn cốc mới an toàn, đi sát vào nhau, cái cây kia sẽ không công kích.

Chúng nữ nghe vậy, cũng là nhanh nhanh chóng chóng xốc lấy Lạp Ma và con gấu ú kia, Dạ Tố Mai thì đi nhặt hết pháp khí và nhẫn trữ vật của đám người chết lại.

Một nữ đệ tử Vạn Hoa cốc nói:

- Người này bị thương không nặng lắm, nhưng mà con gấu kia không ổn.

Trúc Tố My kiểm tra Thanh Ngọc, thấy sinh cơ của hắn đang dần dần trôi đi, vô cùng lo lắng.

Thanh Ngọc không biết đây là tỉnh hay là mơ, nhưng mà hắn bây giờ đang trần truồng nằm trên giường ở giữa một hòn đảo nhỏ, trên cao còn có vài vì tinh tú đang tỏa ra tia sáng lờ mờ. Thanh Ngọc nhìn về hai bên, thấy có một nữ nhân mặc cung trang màu đỏ đang ngồi trước cái bàn phấn.

Chỉ cần thông qua tấm gương thôi mà Thanh Ngọc cũng đã thấy một dung nhan điên đảo chúng sinh. Tóc nàng trải dài đến eo, vô cùng mượt mà. Trán nàng hơi cao, khuôn mặt thon dài, ở giữa mi tâm còn có hư ảnh một đóa hỏa diễm màu đỏ đang bốc cháy, vô cùng thần dị. Mày ngài rạng rỡ, đôi mắt to lấp lánh như sao trời, phía dưới gò má phải còn có một hình xăm nhỏ ghi một ký tự mà Thanh Ngọc không hề hiểu rõ. Mũi nàng cao, môi mềm được tô điểm lên ánh son màu đỏ tươi, căng mọng, chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta muốn tham lam mà cắn vào để tận hưởng sự ngọt ngào ấy.

Bộ cung trang mà nàng đang mặc trễ xuống đến ngực, lộ ra bờ vai trần trắng muốt vô cùng gợi cảm. Đằng sau vai phải nàng cũng có một hình xăm kỳ lạ.

Thanh Ngọc nhìn thân hình kia mà mê đắm. Hắn đang tự hỏi mình chết hay chưa thì nữ nhân kia đã đứng dậy, đến bên giường ngồi xuống.

Đến bây giờ được tận mắt nhìn thấy dung nhan cao quý, xinh đẹp mà băng lãnh này, Thanh Ngọc mới hoảng hồn. Nàng như một nữ hoàng kiêu sa đứng trên đỉnh phong của vạn giới, đôi mắt chất chứa vẻ tang thương ưu sầu mà bao quát cả chúng sinh. Thanh Ngọc mơ hồ có cảm tưởng nếu nàng chỉ cần mở miệng thôi là hắn sẽ bất chấp hết tất cả mà bán mạng vì nàng, sinh tử cũng không từ nan.

Thật đáng sợ.

Vẻ băng lãnh mà lại pha chút diễm mỵ, sự thần thánh mà lại không làm cho người ta có cảm giác xa cách của nàng làm cho Thanh Ngọc thất thần hồi lâu.

Nàng mặc chiếc cung trang trễ ngực, lộ ra hai bầu sữa trắng ngần to lớn, ngạo nghễ như muốn phá tan trói buộc, bên dưới lại là một chiếc đai lưng màu trắng thắt lấy eo thon tinh xảo.

Nàng bỗng dưng cất một giọng nói, một giọng nói mà cả đời này Thanh Ngọc không thể nào quên được:

- Chàng có biết ta là ai không?

Thanh Ngọc nghe xong mà vừa sững sờ vừa sợ hãi, bởi vì giọng nói này hắn đã nghe qua vô số lần.

- Ly Ly?

Bạn đang đọc Ma Đế Quân (Sáng Tác) sáng tác bởi sarjuly1910
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sarjuly1910
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 909

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.