Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thành Trấn Bên Ngoài

Tiểu thuyết gốc · 2147 chữ

Vì Tiểu Dương đã mở được bốn Khí Mạch kia cho nên hiện tại đã không cần phải tiêu thụ một lượng lớn Linh Thảo cấp 1 nữa.

Cho nên số Linh Thảo cấp 1 trong vườn sau bây giờ liền được mẹ Tiểu Dương thu hoạch cả thể để chuẩn bị trồng mới những loại cấp 2 có ích cho giai đoạn tiếp theo của Tiểu Dương.

Số lượng thừa ra này Tiểu Dương sẽ mang chúng vào thành trấn ở ngoài bìa rừng bán cho tiệm dược thảo hoặc là gia đình quan lại nào đó có nhu cầu.

Người tu luyện tuy chỉ chiếm một số lượng rất rất nhỏ trong dân số nhưng mỗi một thành trấn dù có hẻo lánh đến đâu cũng đều có vài người.

Những người này là lực lượng chiến đấu chính để chống lại các mối nguy cơ như Linh Thú hung ác hoặc là các thiên tai bất ngờ.

Có tu luyện giả thì tự nhiên sẽ có các dược đường chuyên thu mua các loại Linh Thảo phục vụ cho họ. Bản thân các tu luyện giả cũng có một nghề phụ gọi là Luyện Đan Sư là những người chuyên chế đan dược.

Đan dược của họ có rất nhiều công hiệu đặc biệt là dưỡng thân bổ cốt. Cho nên nhu cầu là rất cao bởi vì ai cũng muốn có thêm sức khỏe tuổi thọ cả.

Sau khi dặn dò Tiểu Dương những điều cần lưu ý thì mẹ Tiểu Dương trực tiếp phi hành mang theo một người một chó thả xuống gần bìa rừng để tiết kiệm thời gian đi lại.

Nếu không với tốc độ của Tiểu Bạch hiện tại lại mang theo thêm một sọt đầy Linh Thảo kia thì chắc phải mất thời gian kha khá cả hai mới có thể đến được thành trấn bên ngoài. Đấy là chưa tính đến việc cả hai bị lạc đường.

Trong khoảng thời gian phi hành này. Tiểu Dương thầm nghĩ "Với khả năng của mẹ như vậy mà còn không thể đánh trả được những người kia. Vậy thì họ còn mạnh đến cỡ nào. Một đòn san phẳng cả quả núi hay chăng".

Cho đến hiện tại Tiểu Dương vẫn chưa thể tưởng tượng ra sức mạnh của một người đạt đến đẳng cấp cao trong quá trình tu luyện đáng sợ đến thế nào.

Dù phi hành thì ba người cũng phải mất đến hai ngày thì mới ra đến bìa rừng. Thế mới thấy là quãng đường này xa đến mức nào. Đổi lại đi dưới đất có lẽ chắc phải cả tháng.

"Con còn ít tiếp xúc với người khác cho nên chỉ nên đi thẳng đến tiệm thuốc. Có tiền bán Linh Thảo con có thể mua một vài thứ mà con muốn. Nhất là mấy bộ quần áo mới. Đồ của con cũng đã cũ lắm rồi".

"Vâng ạ. Nhất định đến trưa con sẽ quay trở lại".

Tiểu Dương cũng đã tự ý thức được thế giới bên ngoài đầy rẫy sự nguy hiểm. Trước khi cậu còn tận mắt chứng kiến một đoàn thợ săn quay ra chém giết lẫn nhau chỉ vì vài cây Linh Thảo. Những gì mẹ dặn cậu tuyệt đối tuân thủ.

Thành trấn mà Tiểu Dương sắp vào là một thành trấn nhỏ trong vô số thành trấn con người xung quanh Trung Giới Lâm.

Nơi này có tên là Địa Nguyên Thành. Sở dĩ có tên này là vì nơi đây có đặc sản là một loại Linh Thảo cấp 1 có tên là Địa Nguyên Quả. Bên ngoài nhìn nó như nắm đất màu nâu, nhưng vị thì lại có đủ chua ngọt. Là một trong những Linh Thảo cấp 1 được ưa chuộng nhất.

Bình thường việc ra vào thành này rất tự do, bởi vì nơi đây là điểm xuất phát của những đoàn thợ săn muốn vào trong rừng tìm kiếm Linh Thảo, Linh Thú.

Vì vậy mà Tiểu Dương vào thành chẳng gặp phải khó khăn gì. Lính canh cổng thành chỉ có chút tò mò về Tiểu Bạch mà thôi.

Cũng là dễ hiểu vì chẳng có con chó lông xù nào lại chở được cả người thế kia cả. Nếu không phải mang hình dáng của chó mà một loài nào đó oai vệ hơn thì chắc chắn sẽ có nhiều người để mắt đến hơn.

Tiểu Dương dựa theo bản đồ mẹ đưa cho mà đi thẳng đến dược đường của thành. Nơi đây chỉ có một dược đường duy nhất còn chẳng có tên riêng mà chỉ ghi luôn là Tiệm Thuốc. Nó được mở ra bởi một vị Luyện Đan Sư có xuất thân từ chính thành này.

Trong tiệm cũng chỉ có chủ tiệm và một cậu học trò đang ngồi sắc thuốc. Tiểu Dương hiện tại vẫn chưa thể đánh giá được cấp bậc của những tu luyện giả khác cho nên cậu cũng không rõ là chủ tiệm kia là Luyện Đan Sư cấp bậc nào.

"Sơn Nhân mới đến kia. Là đến mua thuốc hay bán thuốc?"

Người lên tiếng là cậu học trò của chủ tiệm.

"Ta đến bán Linh Thảo"

Thấy đối phương cũng chỉ ngang tuổi với mình nên Tiểu Dương không hề tỏ ra yếu thế.

"Đâu. Đưa ta xem nào?"

Vị học trò kia cũng không lòng vòng gì để làm khó người khác mà trực tiếp muốn xem hàng.

Tiểu Dương cũng nhanh chóng hạ sọt Linh Thảo sau lưng xuống.

Chủ tiệm bây giờ mới bắt đầu nhìn về phía hai chàng trai trẻ sau khi ngửi thấy mùi Linh Thảo phát ra từ trong sọt.

"Toàn là cấp 1 thôi. Không có gì đặc biệt. Ngươi cứ theo giá mà làm".

Với kinh nghiệm của mình chủ tiệm phán một câu với học trò rồi quay lại với công việc sắc thuốc còn đang chưa hoàn thành.

Sắc thuốc này là thuốc bình thường cho người bình thường uống. Còn đan dược cho tu luyện giả không thể nấu qua qua thế này mà thành được.

Vị học trò nghe sư phụ nói xong cũng không nghĩ gì nhiều mà đếm số lượng rồi trả tiền cho Tiểu Dương.

Tiểu Dương đã được mẹ dặn trước về số tiền có thể thu được cho nên không lo lắng về việc bị chặn tiền cả.

Hơn nữa thì tiền này cũng chỉ dùng vào mục đích thông thường. Còn thứ để các tu luyện giả giao dịch với nhau lại là một loại tiền tệ khác được gọi là Khí Châu.

Khí Châu này chính là Thiên Khí được một loại pháp khí đặc biệt ngưng tụ lại mà thành. Người tu luyện có thể trực tiếp nuốt nó vào bụng rồi từ từ tiêu hóa. Hoặc là luyện hóa nó bằng khí của bản thân rồi hấp thụ. Tác dụng chính của nó là hồi phục Thiên Khí trong cơ thể cũng như tăng trưởng tích lũy theo thời gian.

Tiểu Dương hiện tại chưa thể hấp thụ được Khí Châu dù có là cách nào đi chăng nữa.

Nhận tiền xong Tiểu Dương liền đi ngay ra tiệm vải trong thành chọn lấy một bộ y phục mới trông khá tươm tất. Cậu cũng không quên mua cho mẹ một bộ.

Dọc đường di chuyển cậu còn đi qua tiệm binh khí của thành. Binh khí thông thường thì chẳng có gì mới lạ cả. Nơi đây còn bán cả một vài pháp khí cấp thấp để cho các đoàn thợ săn sử dụng khi đối đầu với Linh Thú. Tất nhiên là phải là người tu luyện thì mới có thể sử dụng pháp khí được. Với năng lực của Tiểu Dương hiện tại thì tất nhiên là chưa dùng được. Thậm chí còn là chưa động vào được.

Thế nên Tiểu Dương chỉ dám đứng từ xa mà nhìn những thứ đang được coi là bảo vật bởi mấy nhóm thợ săn kia. Pháp khí cấp thấp thường là các loại vũ khí mà nhiều người có thể sử dụng ví dụ như kiếm, đao. Tốt hơn một chút thì là một vài loại giáp có thể chống đỡ được đòn công kích của Linh Thú. Những thứ này thường bị tranh dành nhiều nhất ở các thành trấn nhỏ gần bìa rừng này.

Trong đầu Tiểu Dương bỗng chợt xuất hiện một ý nghĩ. "Mẹ mạnh như vậy có khi nào cũng có pháp khí mạnh mẽ nào không nhỉ? Lát nữa phải hỏi thử xem."

Một người một chó nhanh chóng rời khỏi thành trấn rồi đi về phía bìa rừng. Tuy nhiên lúc này mẹ Tiểu Dương lại không có ở đấy đón cậu như dự định.

Tiểu Dương không vì thế mà trở nên lo lắng mà ngược lại thấy vui thì đúng hơn. Bởi vì nhân cơ hội này cậu có thể tranh thủ đi khám phá khu vực mới này.

Dù sao thì với kinh nghiệm sinh sống cả đời trong rừng, trừ khi gặp Linh Thú quá mạnh còn không thì sẽ chẳng có thứ gì đe dọa được đến tính mạng của Tiểu Dương.

Hơn nữa Tiểu Bạch cũng rất cảnh giác, nó không bao giờ đưa cả hai vào chỗ nguy hiểm. Với khứu giác nhạy bén thì nó còn có thể ngửi ra được những loại Linh Thảo có tác dụng hoặc là mùi vị tốt.

Điều đáng sợ nhất với một người khi vào rừng chính là lạc đường, cái này thì Tiểu Dương hoàn toàn không sợ bởi vì cậu tin chắc mẹ sẽ tìm được cậu. Thế nên cả hai càng đi sâu vào trong rừng.

Đủ loại cây cối từ lớn đến nhỏ xuất hiện trước mắt Tiểu Dương. Có một số loại cậu còn chưa nhìn thấy bao giờ. Thỉnh thoảng cũng có động vật chạy qua. Những con nhỏ nhìn thấy Tiểu Bạch thì sẽ bỏ chạy. Những con lớn hơn thì chúng đứng lại gầm gừ một chút rồi mới bỏ đi.

Nói chung trải nghiệm này khá là yên bình. Tiểu Dương cũng tranh thủ nhấm nháp được một ít Linh Thảo lạ mà cậu chưa được ăn. Nhất là đặc sản vùng này Địa Nguyên Quả. Món quả này vị thật sự đặc sắc. Hai vị chua ngọt hòa quyện vào với nhau đem lại cảm giác kích thích vị giác vô cùng. Tiểu Dương không ngần ngại mà vặt kha khá bỏ vào trong sọt để đem về ăn dần.

Cả hai đi được một đoạn khá xa vào sâu trong rừng thì mẹ Tiểu Dương mới xuất hiện. Mẹ Tiểu Dương thật ra luôn theo dõi Tiểu Dương từ lúc còn ở ngoài bìa rừng. Đợi lâu như vậy chỉ là để xác định chắc chắn không có ai theo dõi hai mẹ con mà thôi.

Cả hai lập tức phi hành quay về. Tiểu Dương nhớ ra suy nghĩ lúc trước liền hỏi mẹ.

"Mẹ. Mẹ có pháp khí nào không? Con thấy ai cũng muốn có một pháp khí mạnh mẽ."

"Pháp khí. Mẹ có chứ."

"Vậy ạ. Sau này con cũng muốn có một cái."

"Con trai. Trang bị chỉ là vật bên ngoài, tất nhiên là thực lực ngang nhau thì có pháp khí tốt chính là lợi thế. Nhưng nếu như con luôn mạnh hơn đối thủ thì cần gì phải đến pháp khí."

"Ý mẹ là thực lực bản thân mới là quan trọng nhất đúng không ạ."

"Đúng!"

Trên hành trình phi hành quay về. Hai mẹ con chia nhau số Địa Nguyên Quả mà Tiểu Dương hái được lúc trước.

Họ quay về căn nhà trong rừng một cách an toàn. Nói thật nếu là người ham thích phiêu lưu nhất định sẽ cảm thấy vô vị.

Ví như Tiểu Dương đã từng nghe một vị tu luyện giả kể về việc tranh chấp pháp khí hồi trẻ. Hai người từ không quen biết gì chỉ vì một món đồ mà lao vào đánh nhau sống chết. Đến lúc dành được thì đã thương tích đầy mình. Cảm giác thắng lợi đúng là rất kích thích thế nhưng hậu quả cũng không phải là nhỏ.

Tiểu Dương cảm thấy thật may mắn vì không phải dính vào những tranh chấp như thế. Dù có là bên thắng lợi thì cái được cũng chẳng nhiều bằng cái mất. Với Tiểu Dương thân thể nguyên vẹn mới là tốt nhất. Những lợi ích trước mắt kia chẳng đáng là gì.

Chuyến vào thành của Tiểu Dương có thể nói là vô cùng yên bình. Tiểu Dương cũng từ đây mà có được bài học đầu tiên. Vô sự chính là tốt nhất.

Bạn đang đọc Lưỡng Cực Song Tinh sáng tác bởi Revulsion
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Revulsion
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.