Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu Niên Không Họ

Tiểu thuyết gốc · 2360 chữ

"Tiểu Dương, con chạy cái gì".

Giọng nói quen thuộc với Tiểu Dương vang lên.

"Mẹ".

Thực ra Tiểu Dương cũng biết mẹ mình rất mạnh, bởi vì từ lúc cậu nhận thức được cho đến bây giờ chưa bao giờ cậu thấy mẹ bị thương dù sống trong khu vực nguy hiểm thế này. Ví dụ như tình huống vừa rồi, đổi lại là những đội thợ săn cậu từng gặp có đội có cả Tu Luyện Giả thì họ cũng sẽ sớm bỏ chạy.

Trên tay mẹ Tiểu Dương vẫn là một ít thịt thú rừng săn được như mọi lần. Mẹ Tiểu Dương từ từ bước đến chỗ gốc Linh Thảo. Sau đó cẩn thận sử dụng một thủ pháp gì đó mà Tiểu Dương không biết phải dùng từ nghữ gì để diễn tả. Nếu có thì có lẽ sẽ là ảo diệu.

Cây Linh Thảo kia sau khi bị nhổ lên thì không hề bị đứt đoạn dù chỉ là một cái rễ nhỏ. Nó được mẹ Tiểu Dương giữ trong trạng thái hoàn hảo để đem về nhà. Vì trời đã tối cho nên hai người một chó không đi bộ nữa mà được mẹ Tiểu Dương trực tiếp kéo cả ba phi hành quay về nhà.

Dù chẳng mấy tiếp xúc với người tu luyện nhưng Tiểu Dương vẫn biết là người có thể phi hành là người siêu siêu mạnh. Bởi vì những người tu luyện mà cậu đã từng gặp chưa người nào có khả năng này. Hơn nữa khi nhắc đến phi hành họ đều tỏ vẻ ngưỡng mộ kính trọng đối với các bậc tiền bối nổi danh. Đây cũng lại là một bằng chứng nữa về sức mạnh không đơn giản của mẹ Tiểu Dương.

Cả ba quay về nhà mà chả mất bao nhiêu thời gian. Việc đầu tiên khi quay về mà mẹ Tiểu Dương làm là cẩn thận trồng lại gốc Linh Thảo kia ở vườn sau. Bà còn truyền thêm một ít Thiên Khí từ bản thân mình ngược vào gốc Linh Thảo kia như để tăng thêm sức sống cho nó.

Việc làm này là tương đối ngược đời khi mà Linh Thảo vốn là thứ để con người và Linh Thú tiêu thụ chứ không phải là thứ để bỏ ra Thiên Khí để nuôi dưỡng.

Sau khi trồng cây xong thì mẹ Tiểu Dương chế biến số thịt thú rừng mà mình săn được để làm một bữa thịnh soạn cho cả hai mẹ con cũng như chú chó lông xù của Tiểu Dương.

"Tiểu Dương. Con có biết hôm nay là ngày gì không?"

"Hôm nay là ngày gì hả mẹ?"

Vừa ăn hai mẹ con vừa trò truyện với nhau.

"Hôm nay là sinh thần thứ 17 của con. Hôm nay con đúng tròn 17 tuổi. Ta sẽ bắt đầu kể cho con là những gì mà con đã tò mò trong suốt thời gian qua".

Nói thật thì Tiểu Dương cũng chẳng biết chính xác sinh thần của mình là ngày nào. Có lẽ sau lần này cậu sẽ ghi nhớ nó một cách kỹ lưỡng hơn.

"Con biết rồi đấy. Con người luôn có tên và họ. Từ bé đến giờ ta luôn gọi con là Tiểu Dương là bởi vì không muốn con biết đến họ của mình. Thứ nhất là để đản bảo an toàn cho con, thứ 2 cũng là vì ta căm ghét chữ đó. Họ của con là họ của cha con, cha con và ta xuất thân từ hai dòng tộc cũng là hai thế lực thù địch với nhau. Tình yêu của chúng ta vốn là thứ không nên có với cả hai bên. Năm đó, cha con vì bảo vệ cho ta đang mang thai con trốn đi mà bị người trong tộc bắt lại. Từ đó đến nay chắc là phải chịu rất nhiều đau khổ, hình phạt".

Nghe mẹ nói như vậy làm cho những thứ vốn rất ngon trong miệng của Tiểu Dương bây giờ lại chẳng còn mùi vị gì nữa.

"Chúng ta phải lẩn trốn như bây giờ cũng là vì sợ bị người trong tộc của cha con phát hiện ra sao?"

"Đúng thế. Với sức mạnh của một mình ta thì hoàn toàn không thể chống được lại được sức mạnh của những người đó được. Cho nên Tiểu Dương, nếu con muốn gia đình ta đoàn tụ được thì nhất định phải trở nên mạnh hơn ta không chỉ một chút mà là nhiều lần. Đến lúc đó hai chúng ta cùng nhau tìm cách cứu thoát cha con".

"Đó là lý do mà hơn một năm nay mẹ mới đưa nhiều Linh Thảo như thế cho con ăn đúng không ạ?"

"Đúng thế. Từ bây giờ ta sẽ dạy cho con tất cả mọi thứ mà ta biết về tu luyện".

"Con người sinh ra chưa thể nào tự mình hấp thụ hay điều khiển Thiên Khí được. Qua rất nhiều thế hệ cuối cùng người ta cũng tìm ra một lộ trình chuẩn mực cho con người tu luyện. Bước đầu tiên mà con đang thực hiện gọi là Khai Mạch. Trong cơ thể con người ngoài huyết mạch ra còn một loại mạch nữa gọi là Khí Mạch. Mỗi người có 8 mạch chính và sô vố mạch phụ khác."

"Cách để Khai Mạch gồm có hai cách. Một là như con đang làm bây giờ ăn Linh Thảo tích luỹ qua thời gian. Dần dần số lượng Thiên Khí bên trong các Linh Thảo đó sẽ thấm dần vào cơ thể con rồi đả thông các đường khí mạch đó. Cách thứ 2 là cần một cao thủ tinh thông Khí Mạch dùng Thiên Khí của người đó mở từ bên ngoài vào. Cách thứ 2 thường được dùng trong các thế lực lớn còn những thế lực nhỏ thì tuyệt nhiên không thể".

"Vì làm như vậy không chỉ tiêu hao lượng lớn Thiên Khí của người thực hiên, mà còn cực kỳ nguy hiểm với người được Khai Mạch. Bởi vì chỉ một sai lầm như dùng lực quá mạnh hay đi nhầm Khí Mạch thôi thì mạch bị huỷ, con đường tu luyện cũng kết thúc luôn từ đó."

"Ban đầu ta cũng định dùng cách thứ 2 với con. Tuy nhiên sau khi kiểm tra thì trong người con chỉ có một nửa tức 4 đại mạch lớn là giống với ta. Còn lại là giống với cha con. Ta không quen thuộc với 4 mạch còn lại cho nên không muốn mạo hiểm."

"Những Linh Thảo mà con đang ăn đều là Linh Thảo cấp 1, Linh Thảo có công hiệu thấp nhất để phù hợp với những người bắt đầu tiến vào Khai Mạch như con. Công hiệu thấp cho nên phải dùng số lượng rất lớn bù vào"

Nói đến đây thì Tiểu Dương cũng đã phần nào hiểu được kỳ vọng lớn lao của mẹ đối với mình. Chỉ với sức mạnh của hai người mà phải chống lại cả một thế lực. Dù chưa rõ là gia tộc của cha Tiểu Dương mạnh mẽ đến đâu thì chênh lệch này cũng cực kỳ lớn.

Tiểu Dương bây giờ có được câu trả lời cho vấn đề thắc mắc bấy lâu nay. Tiếp theo đây cậu chỉ cần tập trung cho mục tiêu của hai mẹ con là được. Trước hết chính là hoàn thành việc Khai Mạch.

Tiểu Dương đã ăn Linh Thảo cộng với thịt Linh Thú trong suốt hơn một năm. Số lượng có thể nói là đến hàng ngàn. Hôm nay sau khi mẹ cậu kiểm tra thêm lần nữa thì ba trong số bốn mạch mà Tiểu Dương giống cha mình đã mở. Chỉ còn một mạch cuối cùng mà thôi.

Mạch này cũng chỉ là vấn đề thời gian. Cho nên cả hai mẹ con đều không vội. Thêm một chút thời gian nó nhất định sẽ mở ra.

Cấp bậc của Linh Thảo và Linh Thú được tu luyện giả chia cấp từ 1 đến 10 tương đương với 10 cảnh giới của nhân loại. Chú chó lông xù của Tiểu Dương theo lý mà nói thì đang là cấp 1. Còn theo mẹ Tiểu Dương thì nó chắc chắn mạnh hơn cấp 1. Ngay cả sự xuất hiện của nó cũng đã kỳ lạ rồi.

Linh Thú còn nhỏ như vậy nhất định là có mẹ theo cùng vậy mà chú chó nhỏ này lại đến một mình. Hơn nữa nó còn chẳng thấy sợ hãi một tu luyện giả mạnh như mẹ Tiểu Dương.

Nhìn biểu hiện của hai con Linh Thú lúc nãy mà xem. Chúng sợ đến mức bỏ chạy không dám quay đầu lại. Bỏ mặc cả Linh Thảo đang tranh giành.

Nói đến cây Linh Thảo lúc nãy. Cây này gọi là Huyết Lan Hoa. Nó là Linh Thảo cấp 3. Đối với Tiểu Dương hiện tại thì chưa thể sử dụng được. Còn mẹ Tiểu Dương thì nó lại quá yếu cho nên chỉ có thể để nó tạm ở đấy đợi đến lúc Tiểu Dương mạnh lên, nhất định sẽ có lúc dùng đến.

Qua ngày hôm sau quyết tâm của Tiểu Dương tăng lên rất nhiều. Thanh Linh Thảo khó nuốt hôm nay được ăn một cách ngon lành cứ như là món thịt thơm ngon vậy.

Rèn luyện thân thể của Tiểu Dương hiện tại vẫn chỉ là những thứ cơ bản như vác gỗ, xách nước, chẻ củi. Thỉnh thoảng thì có leo núi một chút.

"Tiểu Bạch. Chúng ta đi thôi".

Tiểu Bạch đây là tên của chú cho lông xù kia. Một người một chó bắt đầu bài luyện tập leo núi hôm nay. Càng lên cao việc hít thở sẽ càng khó khăn, mà hít thở chính là cách thô sơ nhất để hấp thu Thiên Khí.

Rèn luyện việc hít thở bình thường ở độ cao lớn chính là bài tập cơ bản cho những người bắt đầu con đường tu luyện. Đó cũng là lý do mà câu nói lên núi tu luyện xuất hiện trong dân gian từ ngàn xưa.

Tiểu Bạch hôm nay chỉ đi theo sau chứ không còn làm thú cưỡi cho Tiểu Dương như hàng ngày. Cứ thế một người một chó leo lên một mỏm núi khá cao rồi dừng lại luyện tập hít thở theo phương pháp mà mẹ Tiểu Dương hướng dẫn.

Quá trình như vậy cứ lập đi lặp lại cho đến khi mẹ Tiểu Dương xác nhận được toàn bộ bốn mạch giống cha của Tiểu Dương hoàn toàn khai thông.

Tuyệt đại đa số người tu luyện đều dừng lại ở chính bước đầu tiên này không chỉ vì nó quá khó khăn mà còn là vì một lý do nữa.

Tám đại mạch trong cơ thể có một điểm cuối cùng đều tiếp xúc với một nơi gọi là Khí Hải. Khí Hải chính là nơi chưa đựng lượng Thiên Khí mà tu luyện giả lưu trữ trong người.

Mà mỗi một người lại có số lượng điểm cuối này khai mở là khác nhau. Người không có điểm nào khai mở gọi là Tuyệt Mạch. Tức là chỉ có thể dừng ở mức Khai Mạch. Bởi vì Thiên Khí không thể vào trong Khí Hải được.

Những người này chỉ khác người thường ở chỗ Khí Mạch khai thông làm cho sức khỏe tốt hơn, tuổi thọ cũng cao hơn người thường một chút. Hầu hết vua chúa quan lại các quốc gia đều đã hoàn thành Khai Mạch.

Người có từ một đến bốn điểm cuối khai mở gọi là Phổ Thông Khí Mạch. Những người này có thể tu luyện tiếp tục do Khí Hải đã có thể tiếp thu Thiên Khí. Thành tựu của họ tất nhiên cao hay thấp dựa vào số lượng từ một đến bốn kia.

Người có từ năm đến sáu điểm cuối khai mở gọi là là Khí Mạch Thông Nhuận. Những người này đều sẽ có thành tựu. Đặc biệt những người có sáu điểm có thể trở thành những người chuyên đi Khai Mạch cho người khác. Công việc này được rất nhiều thế lực lớn nhỏ chào đón.

Người có bảy điểm khai mở gọi là Khí Mạch Thiên Khải. Cái tên này có ý là những người này được trời bảo hộ. Bởi vì số lượng cực kỳ ít. Những người này chắc chắn có được thành tựu hơn hẳn những tu luyện giả khác.

Người có bát mạch đều thông gọi là Khí Mạch Tuyệt Luân. Họ là những người đi đến tận cùng của con đường tu luyện hiện tại của nhân loại. Cũng là những người nổi danh khắp toàn bộ thế giới. Số lượng có thể chỉ mặt điểm danh trong từng thế hệ.

Tiểu Dương hiện tại có thể coi là có triển vọng khi bốn mạch giống cha của cậu đều thông triệt để. Không có một chút thiếu sót nào.

Còn lại bốn mạch giống mẹ, mẹ Tiểu Dương sẽ dùng phương pháp thứ hai để khai mở. Làm như vậy sẽ tốn ít thời gian hơn rất nhiều so với việc ăn Linh Thảo kia. Tính cả về mặt tài nguyên cũng là ít tốn kém hơn.

Linh Thảo cấp 1 không tính là quý hiếm tuy nhiên cũng không phải là loại mọc đầy đường tiện tay là hái được. Số lượng Linh Thảo mà Tiểu Dương đã ăn nếu so với một người mới của thế lực hay môn phái nhỏ thì đúng là nhà giàu nhất vùng so với nhà nghèo.

Thế mới thấy mẹ Tiểu Dương đã đặt nhiều kỳ vọng cũng như công sức con trai mình thế nào. Vườn Linh Thảo sau nhà chính là một gia tài mà ngay cả một thế lực cỡ bang hội cũng phải thèm muốn. Các gia đình tu luyện nhỏ từ ba đời trở xuống thì mơ còn không được.

Bạn đang đọc Lưỡng Cực Song Tinh sáng tác bởi Revulsion
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Revulsion
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.