Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân Thế Hiểm Nguy

Tiểu thuyết gốc · 2410 chữ

Thành trấn lớn tiếp theo mà nhóm người Tiểu Dương đến còn lớn hơn cả thành Bạch Điểu lúc trước. Nơi đây gọi là Đại La Thành. Cái tên này biểu thị cho sự to lớn, phồn vinh của nó.

Theo như Đường Chấn giới thiệu thì thành Đại La là một trong hai mươi thành lớn nhất toàn bộ lục địa.

Thành trì lớn nhất hiện nay là Vạn Thế Thành cũng là đại bản doanh của Nhân Giáo. Thế lực mạnh nhất hiện tại.

Tiểu Dương lần đầu nghe về Nhân Giáo cho nên rất hứng thú. Cậu cũng muốn một lần đến thành trì lớn nhất đó xem nó rốt cuộc rộng lớn đến mức nào.

Đã thành thói quen, vào thành trì lớn Tiểu Dương sẽ đi xem xét một vòng xem có đặc sản gì hay không. Ngoài ra thì nhất định phải đến Tiệm Pháp Khí để xem những thứ hay ho mới lạ.

Vấn đề là Đại La Thành có đến hàng chục Tiệm Pháp Khí lớn nhỏ của đủ các bên khác nhau. Mỗi tiệm dù nhỏ nhất cũng có một vài bảo vật.

Tất nhiên những thứ này không thể tùy tiện cho người khác xem được. Muốn xem bạn cũng phải chứng tỏ bản thân có khả năng mua nó.

Tiểu Dương thì ngoài Tiểu Bạch ra thì chẳng có lấy một thứ gì đáng giá. Phù Đồ Uyển thì Tiểu Dương cũng chỉ biết trận pháp để vào chứ thực tế cậu cũng không biết hình thù nó thực sự là mảnh đất đó hay là cái gì khác.

Vậy nên cậu chẳng thể xem những thứ gọi là bảo vật kia được mà chỉ có thể nhìn ngó mấy thứ nhỏ nhặt được treo sẵn ở bên ngoài cho mọi người đều thấy.

"Tiểu công tử, những thứ gọi là bảo vật này thực ra cũng chẳng là gì đâu. Nếu tiểu công tử thích cái gì thì tiểu nhân sẽ báo về cho nữ chủ nhân."

"Lão tổ bà có Phù Đồ Uyển thì tất nhiên cũng sẽ có những thứ khác tuyệt diệu như thế. Nhưng chúng ở đẳng cấp quá cao. Ta đâu có dùng được."

"Vậy cũng không nên xem ở những nơi thế này. Để tiểu nhân dẫn tiểu công tử đi."

Nói rồi Đường Chấn dẫn theo Tiểu Dương đến một nơi gọi là Đại La Thương Hội.

Thương Hội này lấy tên của thành là do năm xưa nó được thành lập cùng với thành này. Nơi đây là nơi buôn bán mọi mặt hàng cao cấp nhất của thành Đại La và nó được trực tiếp quản lý bởi gia tộc thành chủ đã nhiều thế hệ rồi.

"Tiểu công tử. Nơi đây có một chỗ gọi là Đấu Giá Trường. Sẽ có rất nhiều thứ có giá trị được đem đến đấu giá."

"Cái gì gọi là đấu giá?"

"Đấu giá tức là một mặt hàng đưa ra. Ai trả giá cao nhất thì người đó mua được. Chủ hàng sẽ nhận được 8 phần tiền bán. Còn Đấu Giá Trường sẽ nhận được 2 phần tiền chia."

Tiểu Dương sống trong rừng lâu năm. Không hiểu về những hoạt động bên ngoài cũng là thường tình. Mà Đường Chấn dạy cho cậu những kiến thức này sẽ giúp cậu hòa nhập nhanh hơn với xã hội nguy hiểm bên ngoài.

Tối nào Đấu Giá Trường cũng có đấu giá những món đồ tạm gọi là có chất lượng tốt. Còn mỗi tháng thì sẽ có những món cấp cao hơn được đem ra. Còn mỗi tháng cuối năm thì sẽ bán những món đỉnh cấp nhất mà họ có.

Hôm nay chỉ là một buổi đấu giá hàng tháng mà thôi. Cũng không gọi là đặc sắc gì. Dù sao thì cũng là may mắn cho Tiểu Dương khi được nhìn thấy những thứ cao cấp hơn bình thường.

Phí vào cửa tất nhiên cũng sẽ cao hơn buổi đấu giá hàng ngày nhiều. Dù sao một năm cũng chỉ có 12 tháng mà thôi.

Mấy phí tổn này chẳng đáng là gì với một người như Đường Chấn. Ông còn định sẽ tìm một thứ gì đó phù hợp với Tiểu Dương cơ. Ngoài vé vào cửa thì nhóm Tiểu Dương còn phải đóng thêm tiền cho Tiểu Bạch. Còn phải cam kết nếu Tiểu Bạch gây ra thiệt hại gì thì họ sẽ phải bồi thường tất cả.

Tiểu Bạch mắt ở trên cao nên chẳng thèm chấp nhặt với thủ tục rườm rà của nhân loại. Nếu nó thích nó có thể phá hủy hoàn toàn nơi này mà chẳng ai làm gì được.

Nhóm tiểu Dương đóng cả tiền để có vị trí ngồi tách biệt với những người khác. Những người đã làm nhu vậy tất cả đều là những người có địa vị.

Nhân viên của Đấu Giá Trường phản ứng nhanh nhạy lập tức nghĩ rằng Tiểu Dương là một vị công tử của thế lực nào đó ra ngoài chơi, muốn tiêu chút tiền. Thái độ đón tiếp cũng trở nên niềm nở hơn hẳn.

Chỗ ngồi riêng là những ô được xây dựng trên lầu hai của khu vực đấu giá. Còn ghế ngồi bình thường thì xếp hình quạt đối diện với bục đấu giá ở lầu một.

Vị trí ghế càng xa thì giá vé càng thấp. Hay cả những ô trên lầu hai cũng có giá cả khác nhau. Ba ô phía đối diện bục đấu giá là giá cao nhất.

Đường Chấn chẳng muốn phí tiền vào những thứ phù phiếm đó nên không chọn ba ô này. Dù vậy thì các loại phí tổn khi chưa mua được gì đã mất đến 2 nghìn Khí Châu.

Con số này là đủ để mua một thứ được gọi là bảo vật ở những cửa tiệm nhỏ bên ngoài.

Sau khi các khách mua đều ổn định chỗ ngồi thì người đấu giá bắt đầu từ phía sau màn bước lên bục đấu giá.

"Kính chào các vị khách quan, lão đây là người chủ trì cuộc đấu giá hàng tháng này. Sau đây xin được giới thiệu một số món ngày hôm nay."

Một quy tắc của đấu giá là người mua không hỏi thông tin của người bán. Người bán cũng không biết thông tin của người mua. Tất cả đều giao dịch qua Trường Đấu Giá. Mỗi một khách vào sẽ được cấp 1 số để định danh khi ra giá. Số của nhóm Tiểu Dương hôm nay là 24.

Số đầu là chỉ lầu 2. Số thứ hai là chỉ ô số 4. Tương tự ghế dưới lầu 1 cũng được đánh số như vậy.

Số khách vào hôm nay là 45 khách. Trong đó có 5 lầu hai và 40 lầu một. Còn số người thực tế thì luôn luôn lớn hơn phải vài lần. Vì như nhóm Tiểu Dương đi vào 2 người 1 chó nhưng chỉ có 1 định danh mà thôi.

Lão nhân đứng trên bục đấu giá lần lượt giới thiệu từng món từng món được đưa lên. Giá trung bình của những món ban đầu này thường sẽ là khoảng vài vạn Khí Châu.

Khí Châu tất nhiên cũng có cấp bậc cao thấp nhưng để tiện lợi thì bây giờ toàn bộ đều sử dụng Khí Châu Phổ Thông.

Khí Châu Tinh Xảo chỉ được đem ra khi có những thứ có giá trị quá cao. Phải đổi bằng số lượng cực lớn Khí Châu Phổ Thông. Giá trị quy đổi là 1 Tinh Xảo bằng 100 Phổ Thông. Loại cao cấp nhất là Thánh Châu do các Thánh Cảnh làm ra thì có giá trị cực lớn. 1 Thánh Châu bằng đến 1 vạn Phổ Thông.

Tiểu Dương hứng thú với tất cả những thứ mới lạ nhưng cậu chưa ra giá bất cứ thứ gì. Bởi vì cậu không cần đến chúng. Mua thì cũng chẳng biết để làm gì.

Việc không phung phí đã là điểu khác của Tiểu Dương với những công tử ăn chơi của các thế lực rồi. Điều này Đường Chấn rất hài lòng với tiểu công tử của mình.

Vật phẩm tiếp theo là hạt giống của một Linh Thảo chưa xác định. Chỉ có thể biết là nó tối thiểu ở cấp 5.

Linh Thảo cấp 5 đã là tương đối quý hiếm. Nhưng cũng chưa phải hàng thượng phẩm. Cho nên gía của nó cũng không cao. Chỉ 2 nghìn Khí Châu.

Đây là hạt giống, đem về phải trồng. Mà trồng xong cũng phải đợi nó trưởng thành. Thời gian nhanh thì 1 năm 2 năm, lâu thì cả chục năm. Nên chẳng có ai muốn mua nó cả.

Đối với Tiểu Dương thì khác. Cậu có Phù Đồ Uyển. Cho nên số 24 ra giá đầu tiên.

"Số 24 2 nghìn."

Những vị còn lại ở lầu 2 thường sẽ có tầm mắt cao nên cũng chẳng mấy hứng thú với Linh Thảo cỡ này. Còn bên dưới thì ngại thời gian trồng và thu hoạch cho nên Tiểu Dương dễ dàng nhận được hạt giống với cái giá cơ bản ban đầu.

Món tiếp theo thì ngược lại với sự hờ hững lúc trước khi nó là một Pháp Khí Phòng Ngự. Bảo vệ thân thể là nhu cầu cấp thiết với bất cứ ai cho nên giá cả 1 vạn khí châu ban đầu nhanh chóng bị đẩy lên thành 5 rồi 6 vạn. Đến giá 7 vạn thì bị lầu 21 dành được. Bên này có vẻ như là bên có tài lực dồi dào nhất.

Những món tiếp theo cũng trong tình trạng căng thẳng như thế khi mà giá mua đều cao hơn giá ban đầu tối thiểu là 6 lần.

"Các vị, món đồ cuối cùng ngày hôm nay không có công năng gì đặc dị, nhưng tin chắc là các vị đều muốn sở hữu nó."

"Đây là Túi Càn Khôn trung cấp làm từ Pháp Khí Đường của Thiên Tộc. Nó không những không yêu cầu cảnh giới mà còn có không gian chứa đến 10 trượng mỗi chiều. Giá khởi điểm 10 vạn Khí Châu."

Túi Càn Khôn đúng như vị chủ trì đã nói. Ai cũng muốn có để sử dụng. Không gian của nó lớn như vậy sẽ chứa được rất nhiều thứ. Cho nên giá cả của nó mới cao đến như vậy.

"21 15 vạn."

"22 17 vạn."

"21 22 vạn."

Ngay lập tức hai ô 21 22 đã lao vào cuộc tranh dành quyết liệt. Tiểu Dương lần đầu tận mắt chứng kiến cảnh mà cậu vốn chỉ nghe qua lời kể này. Giờ chỉ có mỗi phần đánh nhau nữa thôi.

"Tiểu công tử có muốn thứ này không?"

"Ta có gì để cất giữ đâu. Thứ này không cần thiết."

"Tiểu công tử quả là người tiết kiệm. Vậy chúng ta rời khỏi chỗ thị phi này thôi. Tranh nhau quyết liệt như này chắc sẽ có ẩu đả."

Nói rồi nhóm Tiểu Dương rời khỏi chỗ ngồi đến chỗ nhận đồ, trả Khí Châu rồi rời đi.

Họ đã muốn tránh thị phi nhưng mà thị phi lại tìm đến họ. Ngay khi nhóm Tiểu Dương ra khỏi Đấu Giá Trường đã bị một nhóm người đi theo.

Đường Chấn nhận ra cho nên mới nhanh chóng kéo Tiểu Dương phi hành đi thẳng về chỗ quán trọ mà họ đã thuê. Tuy nhiên bên kia cũng có người phi hành đi theo.

"Có chủ nhân ở đây. Ta không tiện ra tay. Ngươi giải quyết mấy con ruồi này đi."

Tiểu Bạch dùng Thần Cảm giao tiếp với Đường Chấn. Đường Chấn khẽ gật đầu biểu thị đã hiểu sau đó đưa Tiểu Dương vào quán trọ rồi vọt ra trở lai.

"Các vị. Chúng ta không quen biết tại sao các vị lại theo sau chúng ta."

Đường Chấn không muốn tùy tiện ra tay cho nên mới dùng lễ trước.

"Haha. Chúng ta chỉ nhắm vào người có tiền. Mà các ngươi chắc chắn có tiền. Đó chính là lý do."

Sau đó thì bốn người có khả năng phi hành của nhóm người kia lao vào Đường Chấn trong một con ngõ nhỏ nằm gần quán trọ.

Đường Chấn nhận ra đây là nhóm tu luyện giả làm nghề cướp giật. Họ theo dõi những người vào Đấu Giá Phường rồi tìm con mồi thích hợp.

Nhóm Tiểu Dương chỉ có 2 người 1 chó. Là đối tượng vô cùng thích hợp để chặn cướp. Thành Đại La rất lớn. Thủ vệ thành tới thì cũng đã muộn rồi.

Vấn đề ở đây là nhóm này quá tự tin về khả năng của mình mà quên mất việc tìm hiểu đối thủ. Đường Chấn lại khiến cho họ cảm nhận ra một ông già thủ vệ bình thường cho nên họ mới không ngần ngại mà ra tay ngay vào ban ngày ban mặt thế này.

Gần như ngay lập tức họ phải trả giá bởi sức mạnh áp đảo. Chỉ là không chỉ có mấy người đánh với Đường Chấn mà vẫn còn ba người lẻn vào chỗ Tiểu Dương.

Tiểu Dương thì rõ ràng là Luân Khí Cảnh. Chẳng khác nào người mới biết đi. Không phải là đối thủ của một người chứ chẳng cần đến ba người.

Vấn đề là vẫn còn Tiểu Bạch ở đó. Nó nằm canh ngoài cửa. Khi có người đi đến gần thì nó chỉ cần thả ra chút khí lực đã khiến cho đám người này bất tỉnh.

Tiểu Dương ngồi bên trong phòng nãy giờ chỉ tập trung xem chiến đấu bên ngoài mà không để ý Tiểu Bạch đã làm gì.

Đường Chấn quay về với không một vết bẩn trên người.

"Tiểu công tử thấy rồi đó. Bên ngoài có rất nhiều người xấu. Đôi khi chúng ta còn chẳng biết vì sao mình bị nhắm vào. Vì thế mà luôn phải cẩn thận."

"Đường lão nói đúng. Ta nhất định ghi nhớ."

Qua bài học này Tiểu Dương cũng nhận ra. Mình phải đủ mạnh thì mới có cơ hội sống sót ở xã hội bên ngoài. Linh Thú trong rừng cũng không nguy hiểm bằng con người.

Bạn đang đọc Lưỡng Cực Song Tinh sáng tác bởi Revulsion
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Revulsion
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.