Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cự Lộc Lão Nhân

Tiểu thuyết gốc · 2194 chữ

Giữa những ngày đông lạnh giá của Trung Giới Lâm thì căn nhà nhỏ của hai mẹ con Tiểu Dương vẫn giữ được sự ấm áp nhờ có sự ngăn cách của trận pháp.

Mà Linh Thú thì lại rất nhạy cảm với những vùng đặc thù thế này. Cho nên để không gây sự chu ý của chúng thì huyễn trận bên ngoài đã được tăng cường thêm.

Điều này thì lại càng làm cho con người dễ bị lạc vào huyễn trận này nếu bước vào hơn. May mà thời điểm này có rất ít người đi sâu vào Trung Giới Lâm.

Chỉ là có những tình huống mà rất khó để có thể tính trước được. Ví dụ như hôm nay, trên không trung của vùng Trung Giới Lâm mà hai mẹ con đang sinh sống.

Có một cảng tượng hết sức kỳ thú. Trên trời cao có một con Giác Lộc nhìn đã khá già đang bước từng bước trên những tầng mây. Trên lưng của nó là một lão nhân tuổi tác đã rất cao. Râu tóc đều đã bạc trắng cả, da dẻ hiện rõ dấu ấn của thời gian khi đã nhăn nheo cả lại.

Chỉ có đôi mắt vẫn cứ sâu thăm thẳm như bầu trời đêm. Nhãn qua vẫn vô cùng tinh tường mà nhìn xuống dưới.

"Thật không ngờ ở cái nơi hoang vu này lại có huyễn trận tinh xảo như thế. Nào chúng ta xuống xem là vị cao nhân nào đây."

Với tuổi tác của lão nhân này thì có lẽ chẳng có cao thủ đương thời nào ông ấy không biết. Một phần là tò mò, cũng một phần là thử thách bản thân xem có thể vượt qua được huyễn trận kia hay không.

Con Giác Lộc vẫn từ tốn bước từng bước từ trên cao xuống. Mỗi bước của nó có thể nhận thấy rõ khí lực màu nâu như màu lông của nó tạo thành từng bậc thang ở trên không trung cho nó bước xuống.

Nhìn thì rất ung dung đủng đỉnh nhưng chỉ vài cái chớp mắt nó đã bước vào phạm vi của huyễn trận rồi.

Ngay lập tức mẹ Tiểu Dương cảm nhận được sự xâm nhập từ bên ngoài vào. Còn vị lão nhân kia thì cũng cảm nhận được người ở bên trong. Đôi mắt của ông lập tức sáng lên chứ không thâm sâu nữa.

Chỉ có Tiểu Dương là vẫn chưa cảm nhận được gì do cảnh giới của cậu vẫn còn quá thấp so với hai người kia.

Cậu chỉ phản ứng lại khi nghe thấy một giọng nói xa lạ.

"Tiểu Minh. Là con đấy à?"

Mẹ Tiểu Dương chính là người được nhắc đến. Bà có phần xấu hổ mà trả lời.

"Là con. Sao cụ tìm được nơi này vậy."

Tiểu Dương lúc này khá là bàng hoàng mà nhẩm trong đầu.

"Mẹ còn gọi là cụ thì mình phải gọi là lão tổ tông rồi."

"Ta chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi. Vừa xuống đến nơi là ta nhận ra ngay. Đây là Minh Không Trận mà năm đó ta dạy cho con."

"Thật ra thì con cũng đang định đi tìm người đó. Thật sự là duyên số."

Lúc này thì cự lộc lão nhân mới để ý đến sự tồn tại của Tiểu Dương.

"Đứa trẻ này là con của con với tên nhóc kia à. Đây cũng là lý do mà con không trở về sao?"

"Đúng thế. Vì che giấu sự tồn tại của đứa trẻ này mà con mới không trở về."

Chỉ một bước chân. Ngay lập tức cự lộc lão nhân vụt đến bên cạnh Tiểu Dương rồi cầm lấy tay cậu trong sự ngỡ ngàng của Tiểu Dương.

Cậu không ngờ một cụ già chắc chắn ngoài trăm tuổi lại nhanh đến mức thế.

"Quả nhiên là con của hai đứa. Thừa hưởng mọi thứ từ hai nhà. Hơn nữa Khí Hải này..."

Nói đến đây thì cự lộc lão nhân rùng mình một cái. Quả thật đây chính là định mệnh.

"Cháu ngoan. Con đã có công pháp chưa?"

Cự lộc lão nhân hỏi Tiểu Dương một câu hỏi mà không ai ngờ đến.

"Thưa lão tổ tông. Chưa có ạ!"

"Tốt lắm. Cho dù con có luyện rồi ta cũng sẽ loại bỏ nó đi mà đưa cho con cái này"

Từ trong Túi Càn Khôn của mình. Cự lộc lão nhân rút ra một quyển sách bìa màu đen kịt bên trên chỉ có một chữ "Âm".

Mẹ Tiểu Dương nhìn thấy quyển sách cũng phải toát mồ hôi.

"Cụ nội. Thằng bé thực sự thích hợp luyện thứ này sao?"

"Không phải thích hợp mà Âm sinh ra để những người như thằng bé tu luyện. Ta năm xưa chỉ phù hợp có một nửa mà thôi."

Tiểu Dương cầm Âm trên tay rồi tò mò đọc thử trang đầu.

"Chỉ người có Hắc Tinh Khí Hải mới có thể tu luyện. Những người có Hắc Tinh Vân thì nên đợi đến Tùy Tâm Cảnh sẽ đạt được đến hiệu quả tuyệt đối."

"Âm đại diện cho sự hủy diệt, cái chết. Càng lên cao thì sức phá hủy càng lớn."

Tiểu Dương đọc đến đây thì tỏ rõ sự sợ hãi. Cự lộc lão nhân ngay lập tức hiểu ra ý tứ của Tiểu Dương lúc này.

"Con đừng hiểu lầm Âm với Tà. Lưỡng cực có Dương và Âm. Dương là sự sống, Âm là cái chết. Sự hủy diệt chính là khởi đầu của một vòng tuần hoàn mới. Như lá cây mùa thu rụng xuống sẽ thành dưỡng chất nuôi sống mầm cây trong mùa đông. Thế thì nó mới có thể nảy mầm trong mùa xuân."

"Thì ra là như vậy. Cũng tức là còn có một quyển Dương nữa đúng không ạ."

"Đúng thế. Ta tin rằng người luyện Dương của thế hệ này cũng đã xuất hiện rồi. Sau này chắc chắn cả hai sẽ gặp nhau."

"Nhưng trong đây ghi là nếu đợi đến Tùy Tâm Cảnh là tốt nhất. Nhưng không có công pháp thì làm sao qua được Chuyển Hình Cảnh ạ."

"Haha. Có ta ở đây không phải là được rồi sao. Mà vội quá quên mất. Con tên là gì?"

"Con tên Tiểu Dương. Mẹ con nói sau này mới cho con biết họ của mình."

"Cái họ đó không cần cũng được. Hay là con theo họ mẹ con cũng chính là họ của ta nhé."

"Vậy lão tổ tông tên là gì ạ."

"Ta tên là Lê Hoàn. Còn mẹ con tên gọi là Lê Huyền Minh."

Đây là lần đầu tiên Tiểu Dương biết tên đầy đủ của mẹ. Trước giờ bà chưa bao giờ nói cho Tiểu Dương biết trong suốt hơn 18 năm qua.

Sau đó cự lộc lão nhân dành thời gian ra kể với Tiểu Dương về gia tộc bên ngoại của cậu cũng như uy danh của bản thân mình.

Lê Tộc là một trong các bốn đại tộc lớn nhất của tu luyện giả. Bao gồm cả Thiên Tộc thần bí luôn ở trên trời kia.

Gia tộc của cha và mẹ Tiểu Dương cạnh tranh gay gắt với nhau suốt cả nghìn năm. Thù hận chồng chất nhiều đời cho nên rất khó để hai bên chấp nhận mối hôn sự của cha mẹ Tiểu Dương.

Còn cự lộc lão nhân có ngoại hiệu là Huyền Lão. Là Thái Thượng Trưởng Lão của Lê Tộc cũng là một trong những tu luyện giả lớn tuổi nhất hiện tại.

Hơn nữa ông còn là biệt hiệu khác mà mọi người biết đến nhiều hơn là Bách Hiểu Lão Nhân. Bởi vì sự hiểu biết của ông về mặt tu luyện là cực kỳ sâu rộng. Đã vậy vì chuyên đi ngao du sơn thủy cho nên ông cũng nắm gần như toàn bộ địa đồ của thế giới này.

Bắt đầu từ thời của ông thì Lê Tộc đã nắm giữ những bí mật trọng đại và trở thành nơi buôn bán thông tin cao cấp nhất trong các thế lực. Bản đồ của Lê Tộc cũng luôn là chính xác nhất và chi tiết nhất.

Ông cũng kể cho chắt của mình nghe về mẹ thời trẻ. Mẹ Tiểu Dương cũng từng là đệ nhất thiên kiêu của Lê Tộc. Vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi. Thế mà lại bị tên nhóc của bên kia mang đi mất.

Nói đến đây thì cự lộc lão nhân tỏ rõ sự không thích với cháu rể của mình. Ông chỉ tán thưởng duy nhất một chuyện là bố Tiểu Dương đã dùng bản thân mình để giúp mẹ Tiểu Dương trốn đi được.

Sau khi kể cho Tiểu Dương khá nhiều chuyện thì một lúc sau ông mới nói chuyện riêng với cháu gái cưng của mình.

"Tiểu Minh. Con biết tên nhóc kia giờ thế nào không?"

"Không biết. Con không dám dò hỏi vì sợ bị lộ."

"Tên nhóc đó sau khi bị bắt về thì bị phạt gia quy. Sau đó thì mất cơ hội tranh đấu chức trưởng lão. Bây giờ thì như đao phủ của bên đó vậy. Luôn được phái đi làm những nhiệm vụ nguy hiểm và chém giết. Tuy nhiên đây cũng là việc mà ta vừa lòng nhất ở nó. Dù khó khăn thế nào nó cũng chưa bao giờ hối hận vì đã bảo vệ con. 20 năm nó chưa từng vào Tổ Đường bên đó xám hối."

Nước mắt của mẹ Tiểu Dương chảy ra dàn dụa. Bà đã biết trước là cuộc sống của chồng sẽ rất đau khổ nhưng không ngờ lại đến mức thế. Từng là đệ nhất thiếu niên của một đại tộc mà giờ lại như chó săn cho người ta.

Để xua đi không khí u ám của cuộc trò truyện

Cự lộc lão nhân quyết định đổi chủ đề.

"Con trai con là người được chọn. Sau này nó sẽ phải gánh vác rất nhiều thứ. Giống như ông nội của con vậy. Nói đến nó ta lại thấy đau lòng."

"Vậy là con trai con cũng sẽ có kết cục như vậy sao?"

"Không ta tin là thằng bé sẽ khác. Bởi vì nó có một thứ mà không ai trong số chúng ta có."

"Hắc Tinh Vân cũng đâu phải lần đầu xuất hiện ạ. Âm không phải đã được truyền lại từ Thượng Cổ rồi sao ạ."

"Con không nhận ra thật sao? Con không thây điểm khác biệt ở thằng bé à?".

Mẹ Tiểu Dương thật sự không thể tìm ra điểm khác biệt nào. Ở bên con gần 19 năm bà rõ ràng đã từng ly từng tý cẩn thận theo dõi Tiểu Dương.

Ngoài Hắc Tinh Vân tương đối kỳ lạ ra thì Tiểu Dương không hề có gì khác. Có chăng là khả năng tăng tiến hơi nhanh một chút. Nhưng Tiểu Dương có bát mạch thông mà, tốc độ tu luyện có nhanh thì cũng là bình thường.

Nhìn cháu gái tỏ rõ vẻ khó hiểu. Cự lộc lão nhân chỉ còn cách phải tự mình nói ra.

"Ta nói thằng bé là người được chọn mà. Nguyên nhân tại sao lại hình thành Hắc Tinh Khí Hải. Nguyên nhân tại sao mà nó có thể đột phá được Luân Khí Cảnh khi không có công pháp. Đó là vì thực tế Âm phải đến Tùy Tâm Cảnh mới tu luyện được."

"Có nghĩa là con trai con có thể tự đột phá Chuyển Hình Cảnh sao ạ. Con chưa từng nghe nói đến điều này."

"Haha. Cái này thì chỉ có ta, cụ bà của con, tên kia và người đã mất rồi biết mà thôi. Ta đi ngao du khắp nơi cũng là để xem có thể tìm ra người đó được hay không."

"Thật không ngờ người mà ta đi tìm lại là chắt của mình. Ông trời quả nhiên đã có sắp đặt hết cả rồi."

Mẹ Tiểu Dương hồi bé hay được cụ kể cho nghe. Bà tự tin là có thể nhớ được hết mọi thứ quan trọng. Không thể nào có chuyện bà lại không biết được.

Thấy cháu gái vẫn còn đang bán tín bán nghi. Cự lộc lão nhân không vòng vo nữa.

"Đó là bởi vì chỉ những người luyện Âm và Dương khi đọc đến đoạn cuối thì mới biết thôi. Con trai con trên thế giới này chỉ có nó và người luyện Dương đời này là có thể đạt được đến cảnh giới đó. Bởi vì nó có Thiên Mạch."

Tiểu Dương dù rất tò mò nhưng không hề muốn nghe trộm người lớn nói chuyện cho nên đang cùng với Tiểu Bạch chơi cùng với con Giác Lộc. Con Giác Lộc rõ ràng là một Linh Thú cấp cao nhưng trước Tiểu Bạch nó không hề ở vị thế của kẻ bề trên.

*Giác Lộc là nai sừng tấm.

Bạn đang đọc Lưỡng Cực Song Tinh sáng tác bởi Revulsion
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Revulsion
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.