Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi ức đau thương

Tiểu thuyết gốc · 1388 chữ

Cái đồ án hình tròn màu đỏ nhập vào da hắn trở thành một hình xăm với đầy những ký tự lạ lẫm, từng bó cơ trong người hắn bắt đầu căng lên, mỗi lúc một trương phồng, lớp da bênh ngoài rách toạc ra từng mảng, bong tróc rơi xuống, hắn vẫn nằm đó, gương mặt giờ chỉ còn lại những bó cơ và hai tròng mắt, máu theo những vết thương hở bắt đầu chảy ra, ướt át vô cùng. Những nơi da tróc, một lớp biểu bì đang hình thành với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, sâu trong cơ thể những sợi tơ máu từ khối thịt đang hoà nhập với từng thớ cơ, tất thịt, chỉ trong chưa đầy năm phút, một lớp da mới đã thay cho lớp da cũ vốn lắm mụn của hắn, lớp da mới này cũng trắng hơn nhiều, khuôn mặt trước kia vốn chỉ hơi dễ nhìn thì giờ cũng đã đẹp trai hơn, đẹp hơn trước thôi không đẹp quá đâu. Các bó cơ cũng bắt đầu xẹp xuống, tuy nhiên dễ nhận thấy cơ bắp rắn chắc, cứng cáp hơn trước nhiều.

" Cải bì xong rồi đưa nó ra ngoài đi" Hắc Vô Thường ra hiệu cho đám bác sĩ. Chiếc giường đặt xác Thiên nhanh chóng được đưa đến căng phòng khác sạch sẽ hơn.

Đợi đám bác sĩ đi hết, lúc này y mới tựa vào tường, giật mạnh khẩu trang, nôn ra một ngụm máu, bờ môi tái mét, mặt mũi xanh hơn đít nhái, lưng y tựa vào vách, miệng làu bàu"khốn kiếp... cũng chỉ là một cái kén thịt....qua hơn ngàn năm vẫn mạnh vậy..... chỉ một ấn pháp kết nối......không ngờ rút đi của ta một đại cảnh giới."

-----

Chiếc máy bay hạ cánh xuống sân bay Tân Sơn Nhất lúc 9h30, từ trong máy bay, hành khách túa ra, lẫn trong đám hành khách vừa xuống có một bóng hình thướt tha uyển chuyển, Tu Lệ...à không, giờ phải gọi nàng là Tô Lệ mới đúng, với thị lực mạnh gấp 5 lần nhân loại, nàng nhanh chóng tìm được Tô Sách và đám vệ sĩ mà tiến thẳng tới. Tô Sách từ khi thấy máy bay đáp xuống thì ông đã nhìn về phía vị trí đón khách để không bỏ sót vị khách quý mà bên Trung Ương đã nói, khi bóng dáng thướt tha của Tô Lệ xuất hiện lờ mờ trong mắt ông, ông như chết lặng tại chỗ, một dòng ký ức cũ mà ông cố chôn sâu trong bốn năm này bỗng chốc hiện về. Trong dòng ký ức đó... Ngày 5 tháng 8 năm 2000. Cánh cửa phòng phụ sản mở ra"chúc mừng anh, là một bé gái khỏe mạnh", khi đó Tô Sách còn trẻ, niềm vui khi được làm bố phủ lấp lý trí của ông, ông chạy ùa vào báo tin vui vợ mình là Trần Nhược Mai lúc này vừa qua đợt vược cạn, ông còn vui mừng nói sẽ đặt tên con mình là Tô Lệ....lại một dòng ký ức khác , khi Tô Lệ vừa lên 5 tuổi, cả nhà ba người dắt tay nhau đi dạo trong công viên, sau khi sinh Lệ, bà Mai vì thể chất yếu nên không thể tiếp tục mang thai, Sách mặc dù muốn có đứa con trai nối dõi, nhưng vì thương vợ và con nên cũng thôi, tất cả tình yêu thương dành hết cho vợ và cô công chúa nhỏ. Rồi thời gian trôi qua, cô công chúa Tô Lệ ngày nào ngày một lớn, nhờ trí thông minh tuyệt vời của mình, cô được đặc cách tốt nghiệp phổ thông ở tuổi 15, được nhà nước đầu tư cho ra nước ngoài du học... Ông Sách từ 45 tuổi sự nghiệp cũng bắt đầu thăng tiến mạnh, liên tục được trung ương cất nhắt, vì vậy cũng ít về nhà hẳn....tháng 6 năm 2015. Sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông, Lệ rời xa gia đình, lên máy bay, theo bảo mẫu đi Paris, lúc này ông đã 46 tuổi...... Tháng 11 năm 2015, thủ đô Paris của Pháp bị tổ chức khủng bố tự xưng IS đánh bom, Tô Lệ và bảo mẫu tử nạng trong lần đó.... Khi đưa xác con về quốc thổ, ông nhìn xác con gái mình trong túi vải mà lặng câm, chân rung đứng không vững, ngã quỵ xuống mặt đất, vệ sĩ thân tín của ông lúc ấy thấy vậy toan gọi vợ ông nhưng bị ông ngăn lại. Bà Mai sức khỏe vốn không tốt, nếu biết con gái đi chưa tròn một năm đã xảy ra chuyện, không biết hậu quả sẽ ra sao, ông vừa mất đứa con gái, không thể mất luôn người vợ của mình được. Cứ thế, lễ tang của con gái phó bí thư thành ủy diễn ra trong thầm lặng, ông còn nhắt vệ sĩ của mình không được nói chuyện của Lệ cho bà Mai biết. Về phần bà Mai , mỗi tháng ông đều giả danh con gái mình để nhắn tin với bà, ông còn cho người chỉnh ghép lại các bức ảnh gửi cho bà Mai để bà không nghi ngờ. Trong lòng ông từ lâu đã quán định rằng sẽ đem theo bí mật này xuống tận mồ. Nhiều lúc nhắn tin với vợ, nghe bà hỏi thăm sức khỏe của con gái mà lòng ông quặn đau, những lần đi thăm mộ con gái, kể lại mẹ của nó yêu thương nó thế nào mà  ông không kìm được nước mắt.

Cho đến hôm nay khi gặp lại gương mặt ấy, cái khuôn mặt quen thuộc nhưng lạ lẫm, quen vì đó là khuôn mặt của con gái ông, lạ là nó trông chững chạc hơn, thành thục hơn, trưởng thành hơn nhiều...

"Con..." Miệng ông vô thức bật thốt lên, rồi lại lắc đầu" Sao có thể...Lệ con mình nó chết rồi mà... làm sao lại còn sống được " ông nói vậy vì khi đem xác con về ông đã cho xét nghiệm kĩ vì mong đó không phải thật, tuy nhiên kết quả hiển thị lại là trùng khớp. Nay nói con ông sống lại, ông thật sự không tin.

Cô gái từ xa tiến lại, tay đưa lên vẫy gọi ông, miện hô lớn" Ba...con ở đây. "

Giọng nói van lên rồi lặp lại nhiều lần trong đầu ông, nó nhắt lại cảm giác lúc đầu ông nghe con mình gọi một tiếng Ba, âm thanh này sao quen thuộc đến thế. Lý trí liên tục nhắc nhở ông đó không phải con gái ông, rằng con gái ông đã chết, chết từ 4 năm về trước. Nhưng con tim ông phủ quyết theo một lý lẽ ngược lại, rằng con bé đã may mắn sống sót, rằng cái kết quả xét nghiệm ADN chỉ là một sự nhầm lẫn, sâu trong ông vẫn hi vọng con gái mình còn sống và trở về quốc thổ  tìm mình.

"Ôi...nặng quá, Ba ơi, giúp con" Lệ nhõng nhẽo.

"Các cậu mau tới xách đồ cho tiểu thư." Lần này lý trí ông thật sự sụp đổ, mặc kệ nó có thật là con gái ông hay không, chuyện đó để sau khi về thì điều tra sau.

Trên đường về "Lệ này, bốn năm nay con sống thế nào?" Ông nhẹ nhàn hỏi, trong giọng mang theo sự ấm áp.

" Dạ, sau vụ khủng bố, con may mắn sống sót, khi con tới đại sứ quán để liên lạc với gia đình thì không may đại sứ quán đã bị hư hỏng nặng, thời gian sau để sinh sống và học tập, con đi đánh đàn dương cầm ở một nhà hàng theo phong cách Tây Âu. Ngày học, tối đi làm không có thời gian đến đại sứ quán, điện thoại thì hỏng trong vụ khủng bố nên con không liên lạc về nhà được,..." Lệ đang đáp thì anh tài xế xen vào.

" Thôi anh, cháu vừa xuống máy bay, có gì để mình về nhà nói."

----------

Mọi người có thể pro truyện dùm mình đc ko. Cảm ơn.

Bạn đang đọc Lưỡi Hái sáng tác bởi huyết_lệ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huyết_lệ
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.