Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chửi

Tiểu thuyết gốc · 1882 chữ

"Em không thèm đoán" Diêm Cơ rời khỏi tay Diêm Chúa, tiếng lại bàn tiếp tục ăn trái cây.

" Nè, không hứng thú chút nào sao?" Diêm Chúa thấy vợ lơ mình thì bắt đầu tiu nghỉu, hắn làm việc không nhàm chán đến vậy chứ.

" Trước sau gì anh cũng nói với em thì đoán làm gì cho mệt xác" nói xong, Diêm Cơ không quên thè lưỡi trêu tức  Diêm Chúa. Mặc dù trong lòng đang cháy bùng lên ngọn lửa động dục, song ông không quên làm việc chính.

"Nè thằng nhóc" ông gọi Thiên.

"Tôi sao?" Thiên chỉ mình.

"Ừ"

"Nè, đừng tưởng lớn hơn kẻ khác vài tuổi thì muốn gọi sao cũng được, mày tưởng mày lớn hơn chút xíu , giàu hơn chút xíu thì có thể gọi bà già 83 tuổi là đĩ già, trẻ con 3 tuổi là vi khuẩn à. Tao cấm mày gọi tao là thằng nhóc"

*Thằng khốn, dám hỗn láo với cả Diêm Chúa" trâu ngựa nghe Thiên chửi Diêm Chúa thì quát.

"Diêm Chúa cái quần đùi, đường tưởng tôi không biết, Diêm Chúa ít ra cũng lưng hùm vai gấu, tráng nhô mắt lòi, mặt xanh nanh vàng, ai như cái tên mặt trắng này, nhìn như thằng nghiện ke thiếu m....." Thiên không nói được nữa, vì lúc này hắn đang bị ép vào tường, hai tay ôm lấy cổ, bên này, tay Diêm Chúa đưa lên như đang nắm không khí. "Tao cảnh cáo mày, từ nay không được dùng cách mô tả của nhân giới để mô tả về tao. Nếu không, tao không cần biết mày là ai, hậu trường của mày là thằng nào, tao đều sẽ bóp nát mày như bóp quả cam"

" Xin..n...xin..ọc...xin Diêm ... Chúa tha...mạng" Thiên vừa hớp không khí, vừa nói chuyện một cách khó khăn, thật ra thứ hắn hớp không phải không khí mà là âm khí, linh hồn thì không cần hít thở, nhưng hít âm khí lại là cách đuy trì sự hiện hữu của linh hồn. Thiên lần này thật sự tin tên trước mặt là Diêm Chúa rồi, cứ nhìn bộ dạng khép nép của đầu  trâu mặt ngựa khi tên ria mép này ra tay với linh hồn là đủ hiểu. Hai tên đó sẵn sàng liều mạng để tiêu diệt kẻ đến cướp linh hồn, trong khi đó lại tỏ ra không quan tâm khi tên này ra tay với linh hồn đủ hiểu tên này có vị thế rất lớn, không Diêm Chúa thì cũng Phán Quan.

Diêm Chúa khẽ buôn tay làm Thiên rơi xuống đất" Gọi ta là sếp "

"Vâ....vâng" Thiên vừa thở vừa trả lời.

Diêm chúa tiến lại, nâng cằm Thiên lên"nhìn ngươi cũng còn trẻ, da thịt trắng trẻo, chết thế này thì phí quá. Có muốn lên không?"

" Tôi không muốn làm bê đê đâu xếp à!" Thiên lập tức trả lời.

Đầu Diêm Chúa lập tức hiện lên ba dấu hỏi to đùng. Định mệnh! Không lẽ thằng này có vấn đề về xử lý thông tin" ta hỏi ngươi có muốn lên lại dương gian không, ai bảo ngươi đi làm bê đê"

"Thưa sếp, tôi thật sự muốn sống lại.... nhưng không vì vậy mà bán rẻ trinh tiết của bản thân đâu sếp à. Tôi biết ngài thích chơi 3D, nhưng mà tôi là trai thẳng, hơn nữa chơi 3D là chuyện hệ trọng, đã chơi là chơi lâu dài, lỡ chơi là khó bỏ lắm..."

Diêm Cơ bên này vừa rót ra một ly máu Dưỡng Hồn Ngư, mới uống được một ngụm suýt thì phun ra ngoài. Ngưu Đầu Mã Diện thì buồn cười mà không dám cười, phải cố nhịn, thỉnh thoảng hai vai lại rung nhẹ. Riêng Diêm Chúa là nhân vật chính của quả bi hài kịch này thì lại khó lòng kìm chế được, mặc hắn đổi từ trắng sang đỏ, một cây trảm mã đao dài 1,5m không biết từ lúc nào kê trên cổ Thiên, Diêm Chúa hắn tại vị hơn 900 năm, không ngờ hôm nay bị nói thành một tên biến thái cuồng đam mỹ, cục tức này hắn nuốt không trôi." Câm mồm! Tao mặc kệ mày muốn sống hay không, hôm nay mày kí vào tờ giấy này, hoặc tao cho mày tan biến khỏi đi siêu sinh" Diêm Chúa nói xong, một lá đơn xuất hiện trước mặt Thiên. Nhìn lưỡi đao phẳng lạnh đang kê lên cổ mà Thiên thầm nuốt nước bọt, trong lòng lo sợ tự hỏi liệu thứ mình cầm trên tay có phải khế ước bán thân hay không? Vừa nhìn vào tờ đơn, con tim bé bỏng xinh xinh của Thiên như chết lặng, bên trên là hàng chữ to tổ bố "KHẾ ƯỚC BÁN THÂN" thôi xong, thế là một đời quan minh lỗi lạc của hắn từ đây sẽ bị thông cho nát cúc. Tuy nhiên khi đọc dần xuống thì nó chỉ giống như một thỏa thuận, trong đó ngoài họ và tên, ngày tháng viết đơn thì chỉ có một thỏa thuận là sẽ để Thiên sống lại,  cho hắn làm sứ giả âm ty, đồng thời hắn phải làm những công việc được giao bởi hội đồng Phong Đô thành. Dưới sự âu yếm của lưỡi đao dễ thương, thân thiện đang kề vào cổ, Thiên nhanh chóng kí vào tờ khế ước. Lúc này Diêm Chúa mới hài lòng gật đầu, dùng một viên ngọc trắng lớn bằng đầu ngón tay thu linh hồn hắn vào rồi bỏ vào hộp gỗ " Hộ vệ đâu! Đi mời Tu Lệ đến đây."

Tên vệ sĩ áo đen  vội vã chạy đi, lúc sau dẫn theo một cô gái quay lại." Tu Lệ, tham kiến Diêm Chủ" cô gái này là Tu Lệ, cô gái phục vụ mà Thiên gặp trên tàu.

" Ấy, đừng có quỳ, con mà quỳ thì cô con cho ta nằm đất mất. " Thấy Lệ quỳ, Diêm Chúa vội đỡ nàng dậy.

"Con ngồi đi" Diêm Chúa đưa tay mời Lệ ngồi xuống." Hôm nay, dượng gọi con đến là có chuyện muốn nhờ"

" Con tới ăn nhờ ở đậu nhà dượng  đã gây không ít phiền phức, nay dượng có chuyện nhờ, nếu làm được con đương nhiên không từ chối " Lệ nhẹ nói.

"Không giấu gì con, lần này dượng muốn con trùng sinh, giúp đỡ cho một người, lúc trước hắn từng là bạn cũ của dượng. Con làm được chứ?" Diêm Chúa nói từ từ.

" Trùng sinh  đến đâu ạ, nếu là Á Thần giới thì con không đi đâu." Lệ vội nói.

"Ồ, đương nhiên không , lần này con sẽ đến Nhân Giới, thân phận mới của con là Tô Lệ, là con gái của bí thư thành ủy thành phố Hồ Chí Minh (Việt Nam- Nhân Giới), còn về thông tin của người đó, sau khi đến nhân giới con có thể tìm Hắc Vô Thường để hỏi. Sao? con có đồng ý không?" Đối với đứa cháu này hắn vẫn luôn đau đầu, nếu không phải vợ hắn muốn giữ lại thì còn lâu hắn mới bao che cho nó, ai đời trước ngày cưới một tuần lại trốn nhà đi bụi, đã vậy còn tới nương nhờ hắn, đây không phải là đem đến cho hắn hoạ ngầm à? May lần này có cơ hội, có thể nhân cơ hội này tống nó đến nhân giới. Dù chuyện có lộ hắn cũng có thể dùng miệng lưỡi xóa hết trách nhiệm.

"Ừm, nhân giới tuy có hơi long xà hỗn tạp, nhưng dùng để trốn mẹ con thì vẫn tốt, không phải lúc nào cũng có cơ hội, con đương nhiên là đi."

"Vậy con đến cầu dịch chuyển đi" Diêm Chúa dụ dỗ được cháu mình thì mừng rơn, phủi đít đuổi nó đi cho đỡ mệt xác...

Lát sau khi Lệ đã đi. Lúc này Diêm Chúa mới lấy lap top, gửi đi một tin nhắn với nội dung "Hắc Vô Thường, ta có việc cần ngươi làm"...

- Sài Gòn-

Cảng hàng không Tân Sơn Nhất hôm nay tiếp đón một nhân vật quan trọng. Tô Sách, bí thư thành ủy  thành  phố Hồ Chí Minh  từ 8h sáng đã đến đợi ở đây, cấp trên muốn hắn hộ tống một người vô cùng quan trọng, hơn nữa còn nhấn mạnh rằng người này sẽ làm lão bất ngờ...

---

Cũng trong lúc đó, tại một căng phòng nào đó, nằm ở một nơi nào đó. Cái xác của Thiên nằm úp thìa trên bàn mổ, xung quanh là một đám y bác sĩ, lưỡi dao mổ lạnh lẽo cứa từ khớp nối ở cổ với đầu dọc theo sương cột sống đến giữa lưng Thiên rồi dừng lại, lúc này một tên trong nhóm mới hỏi bác sĩ phụ trách phẫu thuật.

" Thưa bác sĩ, hình như ca mổ này chỉ cần rạch một vết dọc  theo xương sống ở phần giao tuyến của vai và cột sống tầm 10cm thôi, có cần rạch lớn vậy không?"

Tay bác sĩ lơ đãng trả lời" À, tôi rạch vậy để tạo cảm giác creepy pasta, với lại cậu ta cũng còn sống đâu mà sợ đau"

" Mấy người liệu mà làm ăn cho đàng hoàn, người này mà lỡ bị gì thì các người có 10 cái đầu cũng không đủ cho Diêm Vương chém" một thanh niên mặc bộ đồ tây màu đen bước vào, làn da hơi ngăm, đôi mắt lóe tinh quan, mái tóc để mái chẻ 4/6 dù đang mang khẩu trang, tay đeo bao tay y tế thì trông y vẫn giống mấy tên soái ca mới nổi bên Khựa, y là Hắc Vô Thường, hai tay y bưng một cái hộp gỗ đặt lên bàn. Tay bác sĩ thực hiện phẫu thuật mở hộp lấy ra một khối thịt hình bầu dục màu đỏ tươi, lớn bằng ngón chân cái. Dù nằm trong tay vị bác sĩ nhưng khối thịt vẫn co bóp giống như một quả tim sống. Vị bác sĩ dặt khối thịt vào ngay vị trí giao tuyến giữa vai và cột sống, lúc đầu khối thịt vẫn co bóp nhẹ, lúc sau nó co bóp mạnh rồi từ trong khối thịt những sợi nhỏ mọc tra như mạch máu, kết nối với từng mạch máu, từng dây thần kinh, từng mô thịt của thiên, cái xác của Thiên từ tái mét bắt đầu trở nên hồng hào, vết rạch trên lưng bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy bắt đầu liền lại, thấy vậy Hắc Vô Thường cầm viên ngọc chứa linh hồn của Thiên ném vào vết thương trước khi nó khép hẳn, đồng thời không biết khi nào trên tay Hắc Vô Thường có thêm một cây cọ , hắn chỉ đầu cọ về hướng vết thương, miện lẩm bẩm thần chú, đầu mũi cọ bắn ra một đốm sáng  vào vết thương hiện lên một vòng đồ án màu đỏ rồi nhập vào xác. Linh hồn được giải phong...cơ thể Thiên bắt đầu biến hóa...

Bạn đang đọc Lưỡi Hái sáng tác bởi huyết_lệ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huyết_lệ
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.