Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chữ ký văn tâm

Phiên bản Dịch · 1589 chữ

Thanh niên hướng dẫn Thẩm Đường đưa bàn tay phải ra, lòng bàn tay hướng về phía trước.

Thẩm Đường không hiểu, chần chờ chốc lát rồi dựng tay phải lên, nghiêng đầu hỏi hắn.

“Như này?”

Thần sắc thanh niên hờ hững nhìn nàng, ánh mắt một lời khó nói hết, dường như đang hỏi “ngươi thấy như thế nào”.

Thế là Thẩm Đường rút tay phải về như bị điện giật.

“Ngưng khí tụ vào lòng bàn tay.”

Thanh niên thấy Thẩm Đường mê man, không thể không lên tiếng chỉ điểm. Hắn cho là mình nói đầy đủ rõ ràng, thế nhưng Thẩm Đường ngay cả “khí” là cái gì cũng không biết.

Nhìn Thẩm Đường mãi không có động tĩnh, hắn không thể làm gì khác hơn là nói: “Thời điểm ngươi sử dụng ngôn linh, ngươi có cảm giác được có thứ gì đó từ đan phủ xuôi theo kinh mạch chảy ra hay không? Đó chính là ‘khí’, bây giờ ngươi thử điều nó ra khỏi đan phủ, nhưng tụ trong lòng bàn tay, đã rõ chưa?”

Loại đồ chơi như ngôn linh không phải lúc nào cũng thành công, nó liên quan đến vấn đề trình độ.

Vị tiểu lang quân trước mắt có thể lấy văn tâm cưỡng ép chống lại tam đẳng trâm kiêu, ngôn linh lại có hiệu quả mạnh mẽ, không nên không hiểu gì mới đúng.

Thanh niên nói đủ rõ ràng, Thẩm Đường cẩn thận nhớ lại cảm giác huyền diệu kỳ quái lúc trước.

Khí, đan phủ, ngôn linh, văn tâm…

Một lúc sau nàng mơ hồ bắt được thứ gì đó, dẫn vật kia chậm rãi di chuyển tới lòng bàn tay.

Cuối cùng—

Một khối không khí vô sắc hình thành, từ hạt đậu nhỏ mở rộng đến lớn như nắm tay, lơ lửng giữa lòng bàn tay khoảng một tấc.

Thẩm Đường nghiêng đầu nhìn về phía thanh niên, hỏi hắn: “Tiên sinh, đây chính là ‘khí’? Đúng là thần kỳ… Văn tâm của ta là mấy phẩm?”

Từ khi luồng khí này xuất hiện, thanh niên cụp mắt xuống quan sát, hơn nửa gương mặt chìm trong bóng tối, thần sắc không rõ ràng, nhưng Thẩm Đường chắc chắn ánh mắt hắn rơi vào lòng bàn tay nàng. Nàng cảm giác bầu không khí không thích hợp, lại lên tiếng hỏi.

Thanh niên lúc này mới hoàn hồn, phản ứng lại: “Ngươi lại tinh luyện ngưng thực khối ‘khí’ này, giống ta là được.”

Vừa nói, thanh niên giơ tay phải ra trong nháy mắt hiện lên một vòng khí xoáy màu xanh nhạt, thoạt nhìn giống như sương mù, nhưng qua hai hơi thở thì biến thành màu xanh đậm cô đặc. Cuối cùng dưới ánh mắt chăm chú của Thẩm Đường hoá thành một chữ ký (!) to bằng nắm tay hài tử, màu xanh đậm có tạo hình kỳ lạ.

(!) Chữ ký văn tâm là một con dấu.

Thấy Thẩm Đường hiếu kỳ, thanh niên chủ động đưa chữ ký ra.

Tạo hình chữ ký tinh xảo, cạnh bên khắc chữ triện “lục phẩm trung hạ”, dưới đáy khắc chữ viết giống thế “Kỳ thị Nguyên Lương”.

“Ngươi gọi Kỳ Nguyên Lương?”

Nếu như đây là tên, như vậy lục phẩm trung hạ là phẩm giai văn tâm của hắn.

Thanh niên nói: “Kỳ mỗ tên Thiện, tự (!) Nguyên Lương.”

(!) Tên chữ hay biểu tự, tên tự, gọi tắt là tự, phép đặt tên cho người trưởng thành theo quan niệm Nho giáo.

Vừa nói vừa nhìn chằm chằm mắt Thẩm Đường.

Thấy đôi mắt sạch sẽ, cũng không có tí nào khinh thị văn tâm trung hạ, hơi hài lòng, thần sắc không còn xa cách.

Thẩm Đường theo bản năng nói: “Đúng là một cái tên rất hay.”

Đã “thiện” rồi còn “lương”, xem ra là người tốt.

Kỳ Thiện nghe xong thì yên lặng.

Thẩm Đường trả chữ ký lại.

“Ta biết đại khái nên làm thế nào.”

Học phương pháp Kỳ Thiện áp súc khối khí xoáy vào trong, luồng khí xoáy không màu dần cô đặc thành màu ngà sữa, lại từ màu ngà sữa cô đặc hóa thành một vật nhỏ trong suốt tinh xảo.

Lúc này Thẩm Đường thu ‘khí’, vội vàng xem chữ ở một bên.

Kết quả—

“Ơ, tại sao không có chữ?”

“Không có chữ?”

Nói như thế, nhưng ngữ khí Kỳ Thiện không bất ngờ giống như đã nghĩ đến từ trước.

Thẩm Đường đưa chữ ký của mình ra, nghi hoặc nói: “Mặt bên đúng là không có chữ, chỉ dưới đáy có chữ.”

Dưới đáy khắc bốn chữ triện rồng bay phượng múa lại hoang dã—

“Thẩm thị Ấu Lê.”

“Thẩm… Ấu… Lê? Ngươi quả thật không phải con cái Cung thị.”

Bởi vì chữ ký là trong suốt cho nên phân biệt có chút tốn sức, Kỳ Thiện hơi híp mắt, vừa nhìn chữ ở đáy vừa nói: “Nhưng mà, tiểu lang quân, ngươi lấy tên chữ quá thanh tú…”

Mới nghe còn tưởng khuê danh nữ tử.

Thẩm Đường: “…”

Nàng đã từ bỏ việc giải thích mình là muội tử.

Tất nhiên thế giới này ngầm thừa nhận có văn tâm chính là nam tử, nàng nhảy ra giải thích, mặc kệ người ngoài tin hay không đều không có lợi. Hiểu lầm thì hiểu lầm, đợi nàng làm rõ tại sao mình có văn tâm hoặc thực lực đủ cường đại rồi nói, miễn cho bị xem như dị đoan rồi cạo chết.

“Kỳ tiên sinh, ta gọi Thẩm Đường.”

“Đường lê diệp lạc yên chi sắc, kiều mạch hoa khai bạch tuyết hương (!).”

(!) Lá cây lê rụng tựa màu son phấn, hoa kiều mạch trắng như tuyết thơm.

Kỳ Thiện lộ ra một nụ cười nhẹ, nói: “Cũng là cái tên hay.”

Thẩm Đường: “…”

Mặc dù nàng muốn nói tên mình là “Thẩm Đường”, “Ấu Lê” là bút danh tuỳ tiện đặt, không có ý nghĩ đặc biệt gì.

Nhưng người ta muốn như vậy, ngậm một bụng tri thức, không thể tạt gáo nước lạnh, chỉ có thể khen ngợi. Nàng lúc này quan tâm nhất văn tâm của mình bao nhiêu phẩm.

“Kỳ tiên sinh, văn tâm của ta mấy phẩm?”

Ai ngờ Kỳ Thiện hỏi lại nàng: “Ngươi muốn mấy phẩm?”

Thẩm Đường: “Đây là ý gì???”

Kỳ Thiện chủ động nói chuyện khác.

“Khác với hai mươi đẳng vũ đảm, văn tâm chỉ có cửu phẩm. Nhất phẩm thượng thượng, nhị phẩm thượng trung, tam phẩm thượng hạ, theo thứ tự cho đến cửu phẩm hạ hạ. Vũ đảm có thể từ hậu thiên ma luyện để đột phá thăng cấp, võ giả thiên phú cao có thể đạt tới triệt hầu, còn văn tâm sinh ra bao nhiêu phẩm chính là bấy nhiêu phẩm. Ta đây là lục phẩm trung hạ, trên không lo thì dưới lo cái gì. Cho nên, ngươi mong muốn mình mấy phẩm?”

Thẩm Đường: “Cái này… còn có thể tự ta muốn?”

Kỳ Thiện nói: “Nếu là người khác, dĩ nhiên không được, nhưng ngươi gặp ta, ta có thể giúp ngươi việc này.”

Thẩm Đường lơ ngơ gật đầu.

Trực giác nói với nàng, trong lời nói của Kỳ Thiện có gì đó không ổn.

Nhưng người ta không giải thích nhiều, chỉ nhàn nhạt ám hiệu một câu: “Hài tử mang nghìn vàng trong phường thị náo nhiệt, không phải chuyện tốt.”

Thần kinh Thẩm Đường vô thức căng thẳng.

Văn tâm là thứ gì, sao nghiêm trọng như vậy?

Lấy phúc lợi người xuyên không còn có thể đưa đến hoạ sát thân.

Thẩm Đường kiềm chế tò mò hại chết mèo, không hỏi đến cùng, chỉ hỏi: “Mấy phẩm văn tâm đều có thể nguỵ trang?”

Bản thân Kỳ Thiện là văn tâm lục phẩm trung hạ, văn tâm lại không thể thay đổi, sinh ra bao nhiêu phẩm là bấy nhiêu phẩm, vậy hắn chắc chắn không có khả năng cải biến phẩm giai văn tâm, vậy chỉ còn cách ngụy trang.

Đã như thế—

Thẩm Đường dò la hỏi: “Cái này— nhất phẩm thượng thượng được chứ?”

Kỳ Thiện bị nàng hỏi mà bật cười.

“Văn tâm nhất phẩm thượng thượng là thánh nhân phẩm, chính là hư phẩm, chỉ có chư hầu cầm quốc tỷ trong tay nắm giữ, ngươi muốn tìm chết sao?”

Tròng mắt Thẩm Đường liếc chữ ký văn tâm.

“Vậy để an toàn, ngụy trang thành cửu phẩm hạ hạ.”

“Cửu phẩm hạ hạ? A, ngươi cũng thông minh đấy.”

Chờ mặt bên chữ ký hiện lên bốn chữ triện cửu phẩm hạ hạ, Thẩm Đường thưởng thức chữ ký trong suốt, không biết nên xử lý thế nào.

“Làm sao thu hồi thứ này?”

“Thu hồi làm gì? Đây là chứng minh thân phận, cho dù là văn tâm cửu phẩm hạ hạ cũng tốt hơn phàm nhân.”

Ở thời đại loạn lạc một người có thể đổi nhiều hơn hai quốc tịch, tính mạng của phàm nhân không bằng cỏ rác, huống chi Thẩm Đường còn là phạm nhân sung quân bỏ trốn.

Chữ xăm sau tai là dùng thủ đoạn đặc thù làm ra, trừ khi cắt bỏ lỗ tai, nếu không thì khó loại bỏ.

Nhưng có chữ ký văn tâm, lại che đậy tai, sai dịch cũng không dám kiểm tra, tương đương với bảo đảm an toàn.

Bạn đang đọc Lui ra, để trẫm đến! (Bản Dịch) của Du Bạo Hương Cô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngantranh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.