Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần học đóng đinh quan tài

Phiên bản Dịch · 1643 chữ

“Tại sao chỉ có một người gác đêm?”

Thủ lĩnh quan sai đi tuần một vòng trở về, phát hiện thiếu một thuộc hạ gác đêm.

“Hắn à, có nữ phạm nhân tìm hắn, lúc này đang sung sướng đây mà.”

Thuộc hạ chỉ tay về phía con dốc nhỏ, nháy mắt ra hiệu cho thượng cấp.

Sự việc tương tự ở trên đường sung quân không hiếm.

Phạm nhân muốn bớt khổ, hoặc thượng cấp chỉ đích danh chiếu cố, hoặc có người quen đưa tiền thu xếp, nếu hai người này đều không có, chỉ có thể dùng thân thể làm vốn hối lộ quan sai.

Cung thị bị tịch thu nhà sung quân, đồng liêu môn sinh trước đây còn khó đảm bảo cho mình, làm gì có tinh thần trông nom?

Nữ phạm nhân chỉ còn một con đường có thể đi.

Nếu không làm sao nói đây là việc tốt.

Thủ lĩnh quan sai đương nhiên biết quy tắc ngầm.

“Hắn đi bao lâu rồi?”

“Được một lúc.”

“Hừ! Tự ý rời vị trí!”

“Nhưng mà, lấy tốc độ của tiểu tử kia thì nhanh kết thúc thôi, hắn làm nhanh, không tốn bao nhiêu thời gian.”

Nghe nói như thế, thủ lĩnh quan sai động khoé môi, tựa hồ muốn cười lại cưỡng ép nhịn xuống, khuôn mặt ra vẻ nghiêm túc.

“Đợi hắn quay lại nói cho hắn biết— gác đêm thêm một canh giờ!”

Kết quả chờ một hồi mà không thấy ai quay về.

Chẳng lẽ tiểu tử kia lấy được phương thuốc dân gian hữu hiệu nào, chữa khỏi bệnh kín?

Quan sai ngồi không yên, nhìn từng phạm nhân ngủ sâu như heo chết, không sợ bọn họ thừa cơ chạy trốn, lặng lẽ đứng dậy, lần theo phương hướng của hai người Thẩm Đường.

Nghe ngóng động tĩnh, nếu bọn họ sắp sửa kết thúc, mình vừa lúc đi lên thay thế.

Mãi đến khi tới gần dốc nhỏ, hắn mơ hồ sinh ra dự cảm bất thường.

Động tĩnh ở đây quá bất thường!

Đã không có tiếng thở dốc làm nóng tai, cũng không có tiếng va chạm phấn khởi, chỉ có tiếng côn trùng kêu hoà tấu với tiếng gió đêm thổi vào cỏ dại.

“Lão Chu? Lão Chu ngươi ở đâu—”

Hắn đè xuống phần bất an, bước về phía trước đẩy ra bụi cỏ dại, gọi tên đồng liêu.

Rất nhanh âm thanh im bặt.

Hắn cúi đầu nhìn thứ mình vừa dẫm phải—

Một cánh tay!

Mượn bóng đêm mờ mờ, hắn miễn cưỡng nhận ra cái cổ vặn vẹo quỷ dị của nam thi đúng là của lão Chu trong miệng hắn!

“Chết, người chết!”

m thanh sợ hãi của hắn đánh động thủ lĩnh quan sai.

Người đã chết hẳn, nhưng thi thể ấm áp như người sống, cũng không lạnh lắm, có thể thấy là chết chưa bao lâu.

Thủ lĩnh quan sai lại kiểm tra cái cổ bị bẻ gãy cùng với cổ tay, xem vết tích là bị người trong nháy mắt bóp gãy, lực tay của người này, cực kì khủng bố. Tuy nhiên, thi thể có vết tích vận hành vũ đảm nhưng một dấu vết phản kháng cũng không có đã bị cướp đi tính mạng, thực lực của hung thủ ở trên mạt lưu công sĩ.

“Nữ phạm nhân đâu? Tìm được thi thể nàng không?”

Thấy thi thể bị cướp sạch, thủ lĩnh quan sai nghĩ tới cái gì.

Thuộc hạ trả lời: “Không thấy, không tìm được nàng, chỉ có lão Chu.”

Thủ lĩnh quan sai: “…”

Người đã chết, không thấy nữ phạm nhân?

Có người cướp tù?

Sinh ra suy đoán này, sắc mặt hắn đen lại.

“Ngươi trở về, trông kỹ những phạm nhân kia! Nếu có người khả nghi thì trực tiếp giết!”

“Dạ!”

Thủ lĩnh quan sai lần theo vết tích Thẩm Đường lưu lại một đường truy đuổi, không bao lâu liền nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ chạy trong đêm tối.

Hắn không chút do dự giương cung cài tên.

Mũi tên rời dây cung, bắn về phía lưng của Thẩm Đường.

Một tiễn này giết nữ phạm nhân là việc không thể nghi ngờ.

Ai ngờ sau lưng nữ phạm nhân như mọc mắt, đúng lúc mũi tên chuẩn bị bắn trúng, nàng lăn sang bên phải, mạo hiểm tránh thoát.

“Không ngờ còn có một con cá lọt lưới!”

Hắn khống chế ngựa vượt qua đỉnh đầu Thẩm Đường, nắm chặt dây cương, móng ngựa đứng yên, ngăn chặn đường đi của nàng, hắn lạnh lùng cả giận nói: “Mượn nam sinh nữ tướng, lẫn vào nữ phạm nhân mượn cơ hội thoát đi, Cung tặc đánh một bàn tính thật hay!”

Nam phạm nhân Cung thị bị tịch thu nhà, bất kể tuổi tác đều bị phế đan phủ.

Thứ nhất, phòng ngừa phạm nhân có năng lực chạy trốn, thứ hai, phòng ngừa bọn hắn sau này trả thù.

Phạm nhân trước mắt đơn độc một mình, không có người tiếp ứng, hẳn là “Thẩm Đường” lấy nhan sắc làm mồi nhử, dụ người ra, thừa dịp hắn buông lỏng tinh thần, đánh lén giết người.

Mạt lưu công sĩ buông lỏng, cũng không thể để một nữ lưu giết trong nháy mắt, lại xem vết thương, kết luận người này nhất định có văn tâm hoặc vũ đảm.

Một kẻ lẫn vào đội ngũ nữ phạm nhân lâu như thế mà không bị phát hiện là nam, không cần đoán, nhất định là phạm nhân Cung thị hợp lực bao che, bảo vệ “hắn”.

Tổng kết lại có thể thấy, người này ở Cung gia có địa vị và trọng lượng vô cùng quan trọng. Trọng yếu như vậy mà để cá lọt lưới chạy, hắn làm sao quay về giao nộp?

Trong chớp mắt, não bổ nghĩ ra suy đoán hợp lý thông suốt.

Thẩm Đường bò dậy từ nền đất.

Xì một tiếng khinh miệt, nhổ ra đất cát trong miệng.

Vừa đúng lúc nghe được lời của thủ lĩnh quan sai.

Cái gì gọi là nàng mượn nam sinh nữ tướng?

Còn gọi nàng là “Cung tặc”?

Không được khi dễ nàng không có ký ức, tuỳ tiện cho nàng thiết lập!

“A, vậy ngươi muốn thế nào?”

Thẩm Đường nói xong, vô ý động thương thế trên mặt, nhói đau làm nàng hít vào một ngụm khí lạnh— vừa nãy tránh quá nhanh, gương mặt bị đất đá cọ xát đau nhức, nóng hôi hổi, không cần dùng tay sờ vẫn biết đổ máu— ánh mắt từ đầu đến cuối tập trung vào kẻ địch.

“Trở về cùng ta, giữ lại mạng chó cho ngươi!”

Thẩm Đường bị lời này chọc cười: “Giữ mạng chó của ta? Ta thấy ngươi đang thả rắm chó!”

Dáng dấp thì xấu, nghĩ hay thật!

“Nếu không đồng ý, như vậy—”

Thủ lĩnh quan sai không nổi giận, chỉ ngưng thần tụ khí, đáy mắt thoáng qua một tia sát ý: “Thương đao kiếm kích, cung nỗ qua mâu (!)— giết!”

*(!) 8 chữ, chỉ tám loại binh khí. *

Thẩm Đường: “…A?”

Có nghĩa gì?

Tự nhiên niệm cái quái gì?

Vấn đề vừa nhảy ra não hải, một giây sau liền nhìn thấy trường cung trong tay thủ lĩnh quan sai hoá thành thập tự trường kích.

Trường kích dài gần một trượng, mũi nhọn lạnh lẽo hướng thẳng về nơi yếu hại của nàng, một chút cũng không giảng võ đức.

Thẩm Đường bị biến cố này làm giật mình, nghiêng đầu ngửa ra sau, động tác mau lẹ, tránh thoát một kích trí mạng.

Vũ khí này, một tấc dài một tấc mạnh.

Trường kích cổ quái gần một trượng trong tay thủ lĩnh quan sai, hình ảnh mũi nhọn múa dày đặc, giọt nước không lọt, hoặc đâm ngang, hoặc đâm thẳng, như cánh tay chỉ điểm, mà Thẩm Đường thì tay không tấc sắt.

Tình hình này, đừng nói là nhanh chân đào mệnh, đây là làm bia người sống, mệt mỏi cũng có thể mệt chết.

Đọc hai câu liền có thể biến ra vũ khí như thế này thì đem khoa học đóng đinh vào quan tài—

Có lẽ nàng biết con ngựa dưới thân từ đâu mà đến.

Thế giới này còn có thể phản khoa học thêm nữa không?

Phốc!

Mũi nhọn trường kích sượt qua cánh tay trái của nàng, đâm thẳng vào mặt đất, làm da đầu nàng tê dại. Vừa nãy nếu phản ứng chậm nửa điểm, một kích đâm thẳng này có thể xuyên thủng trái tim nàng!

“Thương đao kiếm kích, cung nỗ…”

Mạng sống treo trên sợi tóc, nàng một bên né tránh một bên còn nước còn tát, xem có thể biến ra vũ khí hay không— tuy thế giới này nữ tính không cách nào luyện ra vũ đảm văn tâm, tại sao nàng không thể là ngoại lệ? Xem ở người xuyên không, đụng tới mở màn địa ngục, cơ bản nên cho nàng nha?

Lời còn chưa dứt liền bị trường kích đâm tới đánh gãy.

Thủ lĩnh quan sai cười cợt nói: “Sâu kiến các ngươi, không biết tự lượng sức mình!”

Thẩm Đường: “…”

Trong trí nhớ, ngoại trừ biên tập thì không có ai có thể làm cho nàng biệt khuất! Khi trường kích một lần nữa đâm tới, nàng trong lửa giận tay không bắt mũi nhọn kéo một cái.

“Đủ chưa!”

Lửa giận vô hình trong lồng ngực cuộn trào, thiêu đốt, khuấy động một đoạn văn tự vừa xuất hiện.

Trực giác nói cho nàng, đoạn văn tự này có lẽ là mấu chốt phá cục. Nội dung là thế này—

[Từ mẫu thủ trung kiếm…]

Bạn đang đọc Lui ra, để trẫm đến! (Bản Dịch) của Du Bạo Hương Cô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngantranh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.