Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạ độc

Phiên bản Dịch · 1740 chữ

Vương thất Tân quốc họ Thẩm?

Thẩm Đường nhịn xuống xúc động muốn hộc máu, miễn cưỡng kéo khoé miệng: “Mặc dù nói ra có lẽ ngươi không tin, nhưng ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”

Kỳ Thiện nói: “Tại hạ suy nghĩ nhiều?”

Thẩm Đường gật đầu thật mạnh: “Đúng, ngươi suy nghĩ nhiều.”

“Thẩm” của nàng và vương thất Tân quốc không dính một xu quan hệ!

Thật sự thật sự chỉ là trùng hợp!

Còn nữa—

“Nguyên Lương không cảm thấy hoang đường ư? Nếu thân phận ta đúng như ngươi đoán, sao lại rơi vào hoàn cảnh này…”

Nếu Thẩm Đường không phải người trong cuộc, nàng thật sự sẽ tin— theo logic khả năng Kỳ Thiện nói đến khá cao, nhưng có một vấn đề lớn đặt ra trước mắt, thân thể này đáng ra phải là một tiểu ca nhi, mà Thẩm Đường vững tin thân thể mình không mọc ra “cục nhọt” lạ lẫm nào.

Nàng! Là! Muội! Tử! Hàng! Thật! Giá! Thật!

“Chưa nói đến, quan sai áp giải đi sung quân cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho ta, tộc nhân Cung thị đi cùng cũng sẽ không đối xử với ta như không khí…” Cho nên thân thể này không thể nào là Cung Sính trong miệng hắn, càng không có khả năng là con riêng của quốc chủ Tân quốc và Cung thị.

Cho dù là thật, Thẩm Đường sao có thể thừa nhận?

Vương cơ, vương tử vong quốc đâu có đường sống?

Kỳ Thiện nghe vậy thì trầm tư.

Chỉ là ngoài mặt bình tĩnh không biểu hiện ra, Thẩm Đường khó mà nhìn rõ sự thật trong nội tâm hắn— rốt cuộc là bị nàng thuyết phục, hay vẫn giữ suy nghĩ ban đầu của hắn.

“Tại hạ minh bạch.”

Thẩm Đường: “…”

Đại huynh đệ, ngươi lại minh bạch cái gì?

Bây giờ nàng có gan mổ đầu Kỳ Thiện ra.

“Đi, rót đầy trà vào tất cả túi nước, tiểu gia đang cần gấp.”

“Còn có gia…”

“Ở đây cũng có…”

Bên ngoài quán trà vang lên tiếng la của binh lính.

Vì con đường áp giải vắng vẻ, thêm thời tiết quá nóng, túi nước đã sớm rỗng. Bọn hắn cười cợt đập túi nước vào mặt lão bản, lão bản nhẫn nhịn, bưng gương mặt sưng đỏ, lộ ra một nụ cười khó coi, khom lưng cúi đầu nhặt túi nước ôm trong ngực, hèn mọn nói: “Dạ dạ dạ, đi ngay đây—”

Ánh mắt lo lắng vẫn rơi vào người thê tử.

Có một binh lính thấy hắn rề rà, đạp một cước vào mông hắn, thúc giục nói: “Sủa cái gì? Còn không đi mau!”

Lão bản loạng choạng, kém chút cắm đầu xuống đất, binh lính giữ chặt lão bản nương đang tức giận đến phát run không dám giãy giụa.

Đôi phu thê giận mà không dám nói cũng không dám phản kháng còn phải biểu hiện lấy lòng đám binh lính, tiếng cười phách lối cùng với tiếng sợ hãi nức nở của lão bản nương truyền vào trong tai mỗi khách uống trà. Mọi người giận dữ, giận mà không dám nói, ngay cả miệng Thẩm Đường cũng thầm niệm “nhẫn nhất thì hải khoát thiên (!)”.

(!) Nhẫn nhịn một lúc trời cao biển rộng.

Niệm đến lần thứ ba thì ngừng.

“##, ## hải khoát thiên!”

Kỳ Thiện nghe rõ Thẩm Đường chửi bậy: “…”

Không ngờ nhìn Thẩm Đường tư văn quý khí, phỉ khí vẫn rất nặng, lời nói thô tục cùng chợ búa lưu manh, mãng phu cũng dám nói ra. Thấy Thẩm Đường đứng lên, hắn nói: “Thẩm tiểu lang quân định đi bênh vực kẻ yếu?”

Thẩm Đường: “Ta lại không ngốc.”

Ra mặt thay người cũng phải có sách lược, ra tay chính diện phi thực tế, nhưng không nói là không thể chơi âm chiêu. Thẩm Đường vén tay áo lên, điều chỉnh biểu lộ đơn thuần vô hại, nhanh nhẹn đi giúp lão bản.

Lão bản thụ sủng nhược kinh, vội vàng cự tuyệt.

“Tiểu lang quân không được…”

Thẩm Đường: “Có gì mà không được? Gần trăm cái túi nước, đổ tới bao giờ? Ta thấy quán trà chỉ có phu thê hai người các ngươi, sợ ngươi bận rộn không kịp lại bị làm khó, làm xong nhanh đuổi bọn hắn đi, coi như tấm lòng thành của ta…”

Lão bản nghe xong hốc mắt đỏ lên.

Rưng rưng nói: “Đa, đa tạ…”

Đôi phu thê bị làm khó, chỉ có bọn họ mới hiểu được cảm giác bất lực và tuyệt vọng, bọn họ cũng biết khách uống trà không có nghĩa vụ hỗ trợ. Có người nào không biết binh lính Canh quốc phách lối? Tàn sát cướp bóc, giết người tìm vui, việc ác bất tận, ai cũng sợ chết.

Trong lúc này cũng có binh lính đến kiểm tra, ánh mắt mấy lần đảo qua Thẩm Đường ở trong góc cắm đầu làm việc. Bởi vì tuổi không lớn lắm, làm việc nhanh nhẹn, bóng lưng nhỏ gầy, bị lầm tưởng là tiểu tư của quán trà. Quan sát một lúc, cảm thấy không có vấn đề gì thì đi ra.

Hai người hợp lực bận rộn hai khắc đồng hồ, cho đến khi cái trán bốc mồ hôi nóng mới đổ xong tất cả túi nước, giao nộp lên.

Kỳ Thiện tò mò: “Ngươi đã làm gì?”

Thẩm Đường hớp một ngụm trà, trên lông mi viết bốn chữ “tâm trạng vui vẻ”: “Chờ một lát, Nguyên Lương sẽ biết.”

Kỳ Thiện nhíu mày, nghĩ ra: “Đầu độc?”

“Đoán chuẩn thật.”

“Ngươi đầu độc kiểu gì?”

Vừa dứt câu, Kỳ Thiện nghĩ tới cái gì.

Lại hỏi: “Ngôn linh?”

Thẩm Đường cười đáp: “Đúng.”

Kỳ Thiện hít sâu một hơi: “Là câu nào?”

Ngôn linh đó là “phá hoại” hay là “lật đổ”?

Thẩm Đường bảo trì thần bí, chậm rãi ngâm: “Thanh trúc xà nhi khẩu, hoàng phong vĩ thượng châm (!).”

(!) Trích trong:

Thanh trúc xà nhi khẩu

Hoàng phong vĩ thượng châm

Lương ban khai khả độc

Tối độc phụ nhân tâm.

Dịch nghĩa:

Miệng rắn lục

Đuôi ong bắp cày

Cả hai đều cực độc

Nhưng độc nhất là lòng dạ đàn bà.

Kỳ Thiện nhíu mày: “Là câu ngôn linh này?”

Giống như câu “chu nguyên hô hô, cận đồ như di”, cũng chưa thấy ai dùng, hoặc có lẽ bị phán định là ngôn linh không có giá trị nghiên cứu. Chỉ nhìn mặt chữ mà lý giải, độc ở đây là độc rắn và độc của ong bắp cày.

“Ừm, ta sợ không độc chết người, nên thêm một vị thuốc vào. Nguyên Lương không ngại thì đoán một chút, là vị thuốc nào đây?”

Kỳ Thiện có một đôi mắt không bao giờ quên.

Vị thuốc trong miệng Thẩm Đường, chắc chắn được hắn ghi chép trong quyển trục ngôn linh, được gọi là thuốc chỉ có…

Hắn không nghĩ nữa: “Hạt mã tiền (!)?”

(!) Vị thuốc mã tiền là phần hạt của quả mã tiền, có độc tính gây tê liệt hô hấp dẫn tới tử vong.

“Đoán đúng rồi.”

Đáng tiếc không có thưởng.

Hạt mã tiền lạ lẫm, nhưng khi nói đến “khiên cơ dược (!)” lừng lẫy thì dễ hiểu.

(!) Một loại thuốc độc nổi tiếng trong lịch sử chuyên dùng để ban cho hoàng thất, thành phần chính là hạt mã tiền, khi chết có hiện tượng co cơ nên gọi là khiên cơ.

Kỳ Thiện: “…”

Ánh mắt nhìn Thẩm Đường ngày càng phức tạp—

Đạo chư hầu của vị Thẩm tiểu lang quân này, không chỉ liên quan đến “nông sự”, tạo ra đất đai màu mỡ, mà còn làm dược liệu từ không sinh có?

Thẩm Đường thấy biểu cảm hắn cổ quái, cho rằng hắn không đồng ý.

“Nguyên Lương khinh thường hành động này?”

Quân tử lỗi lạc, có lẽ không quen thủ đoạn hạ độc.

Kỳ Thiện lắc đầu: “Không phải, không quan trọng dùng thủ đoạn gì mưu sát những người này, quan trọng là… kết quả.”

Ngày trước hắn đi du lịch, qua không ít quận huyện bại trận, ở những địa phương đó nữ nhân bị ép mang thai ngoài ý muốn hoặc nhiễm bệnh nặng rất nhiều, từng nhà đều có tang sự, xác chất đống khắp nơi. Nhìn hành vi vừa rồi của đám binh lính, bàn tay bọn hắn có thể sạch sẽ sao?

Nếu chết cũng là đáng chết.

Chỉ là—

“Ngươi thêm nhiều như vậy, tưởng người khác không nếm ra?” Thử hương vị thấy không đúng sẽ phun ra.

Thẩm Đường cười nói: “Nước trắng thì có thể, nhưng thứ bọn hắn uống là nước trà, hương vị nếu khác thường, cũng chỉ cho là do trời nóng.”

Kỳ Thiện: “…”

Hai người đang nói chuyện phiếm, hơn trăm binh lính đã chuẩn bị rời đi. Bọn hắn chiếm lợi của lão bản rất nhiều mà chỉ ném ra ba đồng tiền, còn ném vào mặt. Rốt cuộc lão bản vẫn phải nén giận, bưng khuôn mặt tươi cười, ngoài miệng cảm ơn phần thưởng.

Không thấy bóng dáng đội ngũ đâu nữa, Thẩm Đường đứng dậy duỗi lưng một cái: “Nguyên Lương, đi xem tiết mục hay thôi nào.”

Thẩm Đường gọi ra Motor, quay người cưỡi trên lưng con la.

Kỳ Thiện vẫn đi bộ như trước.

Hai người không nhanh không chậm theo đuôi, Thẩm Đường chợt nói: “Nguyên Lương, đầu độc ám sát binh lính Canh quốc, đây là đại tội.”

“Đã biết tội mà ngươi vẫn làm?”

Thẩm Đường hờ hững: “Rận nhiều lắm rồi nên không lo! Ta là đào phạm cách cái chết chỉ có nửa bước, sống lâu hơn một ngày đã là kiếm lời, trên thân thêm một tội thì sợ gì? Còn Nguyên Lương, ngươi đi theo, không sợ rước họa vào thân?”

Kỳ Thiện nhướng mi, đạm mạc nói: “Tại hạ cũng đã nói, ta không phải người lương thiện.”

Tên ấy à, thiếu cái gì bổ sung cái đó.

Nếu là thịnh thế—

Nhìn Thẩm tiểu lang quân cưỡi con la cười vui vẻ, Kỳ Thiện thầm than— e rằng đạo chư hầu đó có lợi nhất cho thiên hạ.

Đáng tiếc, sinh không gặp thời.

Bạn đang đọc Lui ra, để trẫm đến! (Bản Dịch) của Du Bạo Hương Cô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngantranh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.