Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tất Cả Đều Là Luyện Khí Kỳ

Tiểu thuyết gốc · 2295 chữ

Tuyết đã rơi nặng hạt, phủ kín trấn nhỏ. Thoạt nhìn từ phía xa xa, một con ngựa già kéo một chiếc xe ngựa đã cũ băng qua gió tuyết thẳng hướng cửa trấn mà đi ra. Người phu xe này là một trung niên nam tử khuông mặt hiền hậu, vẻ mặt của ông ta lúc này không hề che dấu được nét tươi cười, dường như gặp được chuyện vui lớn.

Trong xe là hai hài tử một nam một nữ, độ tuổi của nữ có vẻ lớn hơn nam một chút, hai hài tử này không ai khác chính là A Ngốc và Tuyết Mai đang ngồi quây lại tại chiếc bếp lò nhỏ đặt chính giữa xe ngựa. Hiện tại A Ngốc đã thay đổi trang phục, hắn mặc một chiếc áo bông của nữ nhi màu đỏ hồng, chân đi đôi hài lót bông màu tím nhạt có thêu hoa văn, chắc hẳn đều là quần áo của Tuyết Mai chuẩn bị cho hắn. Nữ hài Tuyết Mai vẫn như vậy, trang phục váy áo mát mẻ, dù sao qua lời của nàng nói với A Ngốc thì nàng cũng là một tu tiên giả, một chút thời tiết giá lạnh này đối với nàng không có chút ảnh hưởng gì cả.

Vài ngày trước qua lần đến nơi ở của A Ngốc để xem cây hỏa thương mà hắn làm, Tuyết Mai đã mấy lần giải thích cho hắn hiểu thế mới gọi là tu tiên nhân thì cuối cùng A Ngốc cũng đã mơ hồ hình dung được. Nhưng mà để người bạn ngốc này của nàng có định nghĩa được chi tiết hơn, Tuyết Mai liền nảy ra một ý dẫn hắn đi xem mấy tu tiên nhân khác.

Nơi nàng dẫn hắn đi chính là một tiểu hội chợ của tu tiên giả nằm phía bắc của Bạch Diện thành mấy trăm dặm, nơi đây hằng năm sẽ mở một lần vào ngày lập đông, tính tới thời điểm hiện tại là chỉ còn hơn nửa tháng thời gian.

Tuyết Mai là một tiểu cô nương thông minh hoạt bát, để đến được hội chợ kia nàng liền thuê ngay một chiếc xe ngựa của vị đại thúc đầu trấn nhỏ, cả hai hài tử hiện tại đề chẳng có một đồng nào trong túi, và thế là một viên linh thạch trong cái túi mà A Ngốc lấy được liền trở thành chi phí để chi trả cho người phu xe. Điều này cũng giải thích tại sao người phu xe lại vui mừng đến như vậy.

Xe Ngựa đã đi được ba ngày đường, trong ba ngày ngắn này Tuyết Mai đều cặn kẽ mà giảng giải cho A Ngốc về một số thông tin quan trọng liên quan đến tu tiên. Nội dung chính cũng là xoay quanh một số vấn đề trọng yếu:

Nguyên tu tiên giả cũng chia làm rất nhiều cảnh giới, mỗi cảnh giới giống như cột mốc để người tu tiên hướng tới, vượt qua hòng đạt được cảnh giới cao thâm hơn. Trong tầm yếu biết của Tuyết Mai thì các cảnh giới nàng biết bao gồm: Ngưng Khí- Luyện Khí Kỳ- Trúc Cơ kỳ - Kết Đan Kỳ - Nguyên Anh Kỳ - Hóa Thần - Luyện Hư - Hợp Thể - Khai Quang - Đại Thừa - Điểm Nhãn - Pháp thân .

Tuyết Mai hiện tại tu vi đang là Luyện khí kì cấp năm.

Tu tiên là quá trình ngưng kết, tích tụ linh khí bên trong một nơi gọi là đan điền của cơ thể, Ngưng khí là cột mốc đầu để có thể và cũng là quan trọng nhất để một người có hay không thể bước vào con đường tu tiên. Ngưng khí chính là quá trình hình thành đan điền của cơ thể, người muốn tu tiên đầu tiên phải gột rửa thật sạch thân thể, giữ một tâm hồn không hỉ không nộ. Sau đó dùng một loại công pháp gọi là Ngưng khí công để tập luyện, công pháp này hướng dẫn cách để có thể đưa những luồng linh khí thuần khiết nhất vào bên trong cơ thể như nào. Khi linh khí đã tràn vào bên trong cơ thể của người tu luyện, nó sẽ chạy dọc khắc toàn thân để tìm một nơi thích hợp cư ngụ, nơi thích hợp đó chính là nơi gọi là đan điền. Đa phần thì đan điền thường nằm ở phía trên phần bụng dưới của người tu tiên, nhưng có một số trường hợp đặc biệt thì đan điền sẽ nằm ở vị trí khác của cơ thể người tu hành.

Để có thể ngưng khí được thành công, việc đầu tiên là cần xác định xem người muốn tu tiên có linh căn không, và đó là loại linh căn gì. Linh căn chi làm rất nhiều loại, nhưng phổ biến nhất vẫn là năm loại chính tương ứng với ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ. Không cần phải nói, người không có linh căn chắc chắn sẽ không thể tu tiên, không thể ngưng được khí bên trong cơ thể. Đặc biệt người có hai loại linh căn tương khắc trong ngũ hành tồn tại bên trong cơ thể thì đặc biệt càng không thể tu tiên, họ mỗi khi tiếp xúc với những nơi có linh khí đậm đặc một chút, hoặc là ở gần những tu tiên giả thì chắc chắn sẽ thất khướu chảy máu mà chết ( ví dụ như có hai linh căn kim và mộc ). Những người thuộc trường hợp còn lại thì đều có thể tu tiên, quá trình cũng những cảnh giới mà họ đạt được sau này sẽ phụ thuộc rất lớn vào linh căn.

Tuyết Mai tự hào mà khoe với A Ngốc:

- Ta có một vị sư phụ tên là Nguyệt Nương, dung mạo vô cùng xinh đẹp dạy dỗ. Sư phụ tỷ tỷ nói linh căn của ta thuộc dạng vô cùng đặc biệt, quá trình tu luyện sẽ hết sức nhanh chóng, nếu so ta với những tu sĩ cùng bậc hay trên lệch vài cấp lúc đấu pháp, chắc chắn là ta sẽ giành phần hơn. Sư phụ tỷ tỷ còn cho ta rất nhiều bảo vật, ta đều để ở trong cái túi gấm trữ vật.

Mấy ngày đường nữa lại trôi qua, theo thường lệ xe ngựa cứ đi hết một ngày sẽ dừng lại ở một quán trọ hoặc khách điếm ven đường để nghỉ ngơi. Càng về sau của quãng đường, khu vực dân cư ngày càng thưa thớt, thay vào đó là rừng cây rậm dạp, khe núi hoang sơ. Đến ngày hôm nay, ngươi phu xe phải vất vả lắm tìm được một khách điếm nhỏ để ba người dừng chân ở lại.

Bước vào khách điếm, người phu xe trung niên liền tiền vào đặt phòng rồi, gọi một bàn thức ăn đầy cho hai đứa nhỏ, sau đó lại cầm phần của mình ra ngoài chiếc xe ngựa. Nơi này vắng vẻ, chiếc xe ngựa là cần câu cơm của ông ta, ông ta không thể nào không đề phòng bất trắc. Đi một ngày đường đã vất vả, hai hài tử mang chiếc bụng đói meo của mình ngồi xuống, không ai bảo ai liền gắp thức ăn trên bàn bỏ vào miệng ăn lia lịa.

Đang lúc bọn chúng còn đang mải mê ăn uống, thì đột nhiên từ phía ngoài cửa của khách điếm xuất hiện một trận gió nhẹ mang theo vài chiếc lá thổi vào bên trong. Tiếp theo đó, liền hai thân ảnh nam tử đứng trên cùng một cây phi kiếm mà bay vào rồi hạ xuống đứng ngay trước mắt của chủ khách điếm. Nam tử đứng trước nhất là một người tầm khoảng hơn ba mươi ba lắm tuổi, râu quai nón mặt vuông, nam tử đứng phía sau là một thanh niên trẻ tuổi gầy gòm, mắt híp lại có vài phần gian trá.

Nam tử râu quai nón mở miệng hướng về phía chủ khách điếm, bộ dạng tươi cười giống như lâu ngày mới gặp lại người quen:

- Ông chủ Lâu dạo này làm ăn vẫn ổn chứ hả ? Năm nay hình như khách điếm này mở sớm hơn một tháng so với năm trước ha !

Chủ khách điếm là một trung niên béo mập, lúc này nhìn về phía nam tử râu quai nón, có chút nheo mắt lại ngẩn ra suy nghĩ điều gì đó. Sau một thoáng thời gian, dường như đã nhớ được ra điều gì liền tươi cười đáp lại:

- Ái Chà, thì ra là hai vị Lục tu sĩ và Cao tu sĩ, hơn một năm không gặp tu vi hai người ắt hẳn đã tăng tiến không ít rồi chứ hả.

Hai người cứ như vậy chuyện trò một hồi, gã nam tử cao gầy đằng sau cũng không để ý đến cuộc trò truyện đó, liếc mắt nhìn ra xung quanh. Chợt ánh mắt dừng lại phía chiếc bàn của hai đứa trẻ đang ngồi. Ánh mắt của hắn vừa chạm tới ví trí đó liền bắt gặp ngay một ánh mắt khác cũng đang nghìn hắn dò xét, đôi mắt đẹp long này là là của Tuyết Mai, nàng nuốt nốt miếng thức ăn đang nhai trong miệng nheo mắt đánh giá nam tử cao gầy này.

Tên nam tử cao gầy giống như là chột dạ vậy, hai con mắt híp của hắn liền lật tức chuyển qua chỗ khác, động tác rất là nhanh thoạt nhìn giống như là vô tình quét mắt phải chiếc bàn kia thôi.

Từ lúc hai người này bay bằng phi kiếm bước vào quán, Tuyết Mai đã cảm nhận được luồng khí tức của người tu tiên. Vị đại hán râu quái nón họ Lục kia là một tu sĩ luyện khí kì cấp 7, gã thanh niên gầy gòm họ Cao là một tu sĩ luyện khí cấp 5. Bởi vì người tu tiên phải có tu vi trên luyện khí kì cấp sáu mới có thể miễn cưỡng điều khiển được những pháp bảo di chuyển trên không, nên gã thanh niên họ Cao kia mới phải đi nhờ như vậy.

Sau một tuần trà, cuối cùng ông chủ khác điếm cùng họ Lục cũng hàn huyên xong, ông ta chỉ đường dẫn hai người tu sĩ này lên lâu hai để nhận phòng nghỉ ngơi. Có lẽ họ cũng đang trên đường để đi đến hội chợ sẽ mở vào thời gian sắp tới.

Đợi cho hai người kia đã lên lầu gác phía trên, Tuyết Mai mới nhẹ nhướn người mà lay lay A Ngốc vẫn đang hì hục gặm nốt chiếc đùi vịt nướng. A Ngốc hướng mắt lên nhìn cô bé, chợt thấy cô bé đưa ngón tay trỏ lên miệng kêu " Suỵt " ý bảo yên lặng, A Ngốc đang định hỏi chuyện thấy được như vậy cũng ngậm miệng lại.

Tuyết Mai nhìn xung quanh, chợt búng tay lấy một cái nhẹ, xung quanh hai người liền bao quanh bởi một khối hình cầu ánh sáng hồng mờ nhạt. Xong, nàng liền ghé sát tai của A Ngốc nhỏ:

- Túi linh thạch kia ngươi cấp kĩ hay chưa ?

A Ngốc gật gật đầu.

- Hai người nam tử vừa vào đây đều là tu tiên giả. Cảnh giới tu luyện còn hơn ta một vài bậc.

- Thật sao ?

A Ngốc ngạc nhiên hỏi, bất quá nhận ra giọng mình có chút to liền dùng tay bịt miệng lại, đoạn nói khẽ:

- Vậy làm tu tiên giả là có thể bay được hả ?

- Ưm, đúng là như vậy, nhưng cái này để lúc đến hội chợ, ta sẽ giải thích với ngươi sau. Hiện tại hai người này không phải người tốt lành gì, ngươi tuyệt đối không đc để lộ ra bản thân có nhiều linh thạch.

Tuyết Mai nghé sát vào tai hắn, thì thào nói, trong lời nói có chứ ngữ điệu vô cùng nghiêm trọng. Điều này khiến A Ngốc có phần tỏ ra sợ hãi liền gật đầu lia lịa, tiếp theo mò cái túi gấm trong ngực của mình lôi ra, không nghĩ ngợi cho đứng lên kéo cạp quần ra mà cho ngay chiếc túi vào trong hạ bộ.

- Như này chắc chắn sẽ rất kĩ, họ sẽ không phát hiện ra đâu !

Tràng cảnh như vậy làm tiểu cô nương có suýt chút nữa phì cười thành tiếng, bất quá nàng vẫn kìm lại được. Nàng híp đôi mắt ngọc lại nhìn A Ngốc với tâm trạng dở khóc dở cười, những hành động kì lạ có đôi phần kì quái của hắn khiến nàng chẳng thể nào kìm hạ tiếu ý được.

Lại một tiếng búng tay nhẹ, vòng sáng hình cầu nhàn nhạt bao quanh hai người lúc này chợt biến mất.

Đêm, từng trận gió nhẹ ở khu rừng già phía xa xa thổi tới mang lác đác vài bông tuyết nhỏ. Nơi này khí hậu có vẻ ấm áp hơn so với trấn nhỏ, ngày thi thoảng mới có vài đợi mưa tuyết nhè nhẹ. Thanh niên họ Cao đang đứng trước cửa sổ, mắt nhắm lại dưỡng thần. Vài bông tuyết nhỏ đã không biết từ khi nào bám trên khuôn mặt khô gây của hắn, phía dưới gần cổng khách điếm không xa là người phu xe cột chắc dây cương ngựa vào chiếc cột. Trong màn đêm u tối, trong túi quần của ông ta đang phát ra thứ ánh sáng xanh nước biểm nhàn nhạt......

Bạn đang đọc Lục Khí Thuật sáng tác bởi hoangdang151

Truyện Lục Khí Thuật tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdang151
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.