Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

A Ngốc

Tiểu thuyết gốc · 2092 chữ

Hàng chục triệu năm trước tồn tại một lục địa lớn tồn tại trên dị giới này, khủng long bò sát cũng các loại động vật có vú chung sống với nhau. Cho đến một ngày kia, lục địa to lớn đó đã tách ra làm hai phần, gọi là bắc và nam lục địa.

Biến cố này đã dẫn tới một số loài sinh vật bò sát bị tuyệt chủng, và cũng là khoảng thời gian mà các loài động vật có vú vươn lên phát triển mạnh mẽ, một trong số đó chính là con người.

Thuở xa xưa, con người cùng một số loài sinh vật đặc biệt đã tìm ra một loại năng lượng kì lạ có tên là linh khí. Linh khí không những giúp cho các loài sinh vật kéo dài tuổi thọ, mà còn là một công cụ hiệu quả để các loài sinh vật đấu tranh với nhau. Họ tìm tòi, sáng tạo ra những cách thứ để lưu trữ linh khí bên trong cơ thể cũng như là sử dụng linh khí bên trong cơ thể của bản thân sao cho hiệu quả nhất, và họ ghi lại những phương pháp, cách thứ đó lại, từ đó những cuốn công pháp ra đời.

Tuy nhiên, không phải cá thể nào trong những loài sinh vật đặc biệt kia cũng có thể hấp thụ được linh khí.

-----------------

Cảnh quốc là một quốc gia rộng lớn nằm ở phía nam của bắc lục địa. Tương truyền năm xưa khi Sở quốc diệt vong, một người họ Lý có tổ tiên là người nước Việt phía nam lục địa đã đứng lên khởi nghĩa. Ông ta mượn thế lực của các tông môn tu tiên lớn, cộng với tiền tài của những thương nhân nước Việt ở nam lục địa mà khởi nghĩa đại thành, lập nên nước Cảnh. Cảm thấy Cảnh quốc quá rộng lớn để trị vì, trước khi chết, vị họ Lý nọ lại chia đất Cảnh ra làm nhiều phần, phong vương cho các thuộc hạ thân cận rồi để họ đến đó cai quản giúp mình. Bản thân đế tộc họ Lý thì nắm giữ một vùng đất phía bắc, hằng năm các tiểu quốc nhỏ được phong vương sẽ đến vùng đất đó cống nạp, và yết kiến đế.

Quyết định sai lầm này của ông ra đã dẫn tới hậu quả nghiêm trọng, rất nhiều năm sau, các tiểu quốc năm trong khu vực liên tục sảy ra mâu thuẫn, thôn tính, đánh chiếm lẫn nhau. Bản thân hoàng tộc họ Lý phía bắc lại sảy ra hỗn loạn, tranh giành quyền lực địa vị nên không thể nhúng tay can thiệp vào..

---------------------

Cả trấn nhỏ này không ai là không biết đến A Ngốc, một đứa bé ước chừng bốn, năm tuổi. Cái tên A Ngốc là mọi người xung quanh đặt cho cậu ta, vì đích thực là một đứa trẻ khá ngốc nghếch, khuôn mặt lúc nào cũng ngờ nghệch.

A Ngốc không có bố mẹ hay người thân thích, không biết từ khi nào cậu ta xuất hiện trong trấn nhỏ này, cũng không biết bằng cách nào cậu ta có thể tự sinh tồn được khi không có vòng tay của người lớn. Ngày qua ngày, với bộ quần áo rách rưới, khuôn mặt lem luốc, A Ngốc lại một mình đi lang thang khắp nơi quanh trấn, trên tay của cậu ta lúc nào cũng cầm thêm mấy món đồ kì lạ.

Nhiều người nói, họ thi thoảng còn bắt gặp cậu ta ở trong Bạch Khê thành, cách thôn để tận chục dặm đường, hay là thấy A Ngốc xuất hiện trong khu rừng sâu lúc họ đang đi hái củi. Những điều này đối với một đứa trẻ như A Ngốc là một điều gì đó không thể. Mới đầu, những đứa trẻ trong cái trấn nhỏ kia một phần vì thấy A Ngốc ngốc nghếch, một phần vì mấy thì đồ kì lạ trên tay của cậu ta nên hay tiếp cận A Ngốc để bắt chuyện, mục đích cuối cùng của đám trẻ này cũng chỉ là tìm cách lấy mấy món đồ kì lạ đó của A Ngốc. Nhưng khi tin đồn kia dần dần lan truyền ra khắp trấn, khiến phụ mẫu của những đứa trẻ này cấm không cho con mình tiếp xúc qua lại với A Ngốc nữa.

Vào một buổi chiều tà, những cơn gió se lạnh lúc cuối thu thổi tới báo hiệu mùa đông sắp đến gần. A Ngốc ngồi ở đầu một con hẻm nhỏ tiếp giáp với đường lớn của trấn, đã là buổi chiều người đi lại trong trấn cũng không còn quá tấp nập, chỉ còn lưa thưa vài gánh hàng rong của mấy vị đại nương trong trấn đang thu dọn để trở vể nhà.

Trên tay hắn ta cầm một món đồ chơi kì lạ, thoạt nhìn giống một con chim gỗ, nhưng ở mỏ của con chim gỗ này lại gắn thêm hai chiếc cánh nhỏ. Tùy theo động tác chơi đùa của A Ngốc mà thi thoảng hai chiếc cánh nhỏ đó lại xoay tròn như là chong chóng vậy.

- Thứ ngươi đang cầm trên tay kia là gì vậy ?

Giọng nói trong trẻo vang lên xóa tan bầu không khí ảm đạm xung quanh.

Chẳng biết từ lúc nào, một tiểu nữ hài thân hình nhỏ nhắn đã đứng ngay trước mặt của A Ngốc, bộ dạng vô cùng hiếu kì nhìn món đồ vật kì lạ trong tay của hắn.

Tiểu nữ hài này khoảng tầm bảy tám tuổi, búi tóc hai bên, thoạt nhìn vô cùng xinh xắn, da trắng, mũi cao, đôi mắt to sáng long lanh toát sự thông minh hoạt bát. Bộ váy áo màu lam nhạt thêu họa tiết hoa văn tinh xảo trên người cho thấy nàng ta có xuất thân không hề thấp. Cả người nàng toát lên một luồng khí tức bất phàm đến kì lại, khiến người ta có chút tôn kính, đôi khi lại khiến một số người sợ hãi.

A Ngốc thoáng chốc giật mình, sau đó lại là một biểu cảm ngây người tại chỗ. Hắn chưa bao giờ tiếp xúc với một tiểu nữ hài, hơn nữa đây là một tiểu nữ hài vô cùng xinh xắn, lúc này hắn chỉ biết nhìn đôi mắt long lanh kia của nàng mà không hề có lấy chút phản ứng nào..

Thấy được tình cảnh này, tiểu nữ hài thu liễm lại ánh mắt chuyển qua nhìn A Ngốc, thấy được bộ dạng của hắn nhìn mình như vậy liền bất giác mà che miệng bật cười khúc khích.

Nhớ được là bản thân còn thiếu điều gì, tiểu nữ hài hơi đảo mắt, đoạn nói:

- Ta tên Tuyết Mai, ngươi tên là gì ? Sao lại ngồi ở đây ?

A Ngốc lúc này mới định hình lại ý thức, ngây ngốc không biết nói gì thêm một giây lát rồi mới đáp:

- A Ngốc tên là A Ngốc...

- A Ngốc sao ?

Tiểu nữ hài tên Tuyết Mai lẩm bẩm trong miệng, lại một lần nữa tiếng cười khúc khích vang lên.

- Cái tên này đúng là giành cho ngươi thật, nhìn bộ dạng của ngươi quả thật rất chi ngốc nghếch.

- A Ngốc không có biết nữa..... Là....Là mấy đại thúc....đại thẩm....đặt cho A Ngốc.

A Ngốc gãi gãi đầu ngờ nghệch trả lời, lúc này mới nghĩ đến câu hỏi vừa nãy của Tuyết Mai, liền đưa cái thứ đồ vật hắn đang cầm trên tay ra trước mặt nói tiếp:

- Cái này gọi là máy bay.

- Máy bay sao ? Nó là thứ gì vậy ? Ta chưa từng nghe qua về nó bao giờ cả.

Vặn hai chiếc cánh nhỏ trước mũi của đồ vật kì lại được gọi là máy bay kia mấy chục vòng, A Ngốc sau đó liền đứng phắt dậy mà phi cái máy bay gỗ ấy lên không.

Chiếc máy bay nọ bằng một cách thần kì nào đó liền bay vút lên không theo hình xiên, lượn một vòng lớn rồi mới từ từ quay lại chỗ của A Ngốc để hạ cánh xuống. Mọi thứ diễn ra trước mắt của Tuyết Mai khiến cô bé này vô cùng kinh ngạc, mới đầu tiểu hài nữ này cũng chỉ nghĩ rằng đây là một món đồ chơi hình con chim được tạo hình độc đáo, ai ngờ thứ này còn có thể bay được một cách thần kì như thế kia.

Lúc này ánh khi chiếc máy bay đã quay lại về tay của A Ngốc, Tuyết Mai liền dùng một cái ánh mắt nghi hoặc đánh giá hắn từ trên xuống dưới, miệng nhỏ mấp máy lẩm bẩm:

- Ngươi chẳng lẽ cũng là một tu tiên giả ? Không đúng, không đúng trên người ngươi chẳng có một chút khí tức nào, cả bảo vật kìa lạ kia cũng không hề chứa linh khí.

Tuy là nói nhỏ, xong khoảng cách của hai hài tử rấy gần nhau, A Ngốc vẫn nghe được lời của Tuyết Mai nói, hắn gãy gãy đầu trong giây lát, đoạn mở miệng ấp úng như có điều khó hiểu:

- A Ngốc không phải tên là Tu Tiên Giả, A Ngốc tên là A Ngốc, có lẽ ngươi nhận nhầm người rồi đó !

- Trời ơi ngốc quá, cái từ đó không phải là để chỉ tên của ngươi !

Cô bé sau khi thốt ra câu này xong, trên khuôn mặt xinh xắn liền tỏ ra một vẻ mặt dở khóc dở cười, đối với A Ngốc hắn chưa từng gặp qua cái biểu lộ cảm xúc như thế bao giờ cả, lúc này hắn đâm ra có chút bối rối, động tác gãi gãi đầu ngày một nhanh hơn:

- Tu....tu...tu tiên giả ? Đó đó là cái gì vậy ? A Ngốc thật sự không có biết !

Tiểu hài nữ lúc này chỉ biết đập tay lên chán mà than khổ với cái tên ngốc này, tu tiên giả như thế nào lại không biết chứ ? Ngay cả đến những người phàm tục nhất, cả đời còn chưa được gặp tu tiên giả bao giờ cũng có một lần đã từng nghe qua về họ. Tuyết Mai than thở một cái nhẹ, chiếc miệng nhỏ nhắt thổi ra một làn hơi trắng phảng phất như sương sớm:

- Hazzzz, ngươi đúng là một tên ngốc mà, ngay cả người tu tiên là gì không có hình dung ra được, thôi vậy nay bản cô nương sẽ khai sáng cho ngươi.... Tu tiên giả chính là ......

Đúng lúc nói đến phần quan trọng nhất, cô bé lại dừng lại, ánh mắt lại khẽ đảo qua lại, khóe miệng nở ra một nụ cười thần bí. Dường như tiểu nữ hài này đã nghĩ ra được cái gì đó tinh đó tinh quái rồi đây.

- Ế......ế ! Thật sự là ngươi muốn biết người tu tiên là gì sao ?

- Ưm, A Ngốc rất muốn biết.. !

Như đợi A Ngốc nói xong câu này, Tuyết Mai lộ ra một nét mặt tinh quái, mắt híp lại nhìn vào chiếc máy bay gỗ mà A Ngốc đang cầm trên tay rồi nói:

- Ngươi còn nhiều thứ thú vị giống như là cái vật được gọi là máy này không ?

- Cái này....cái này....nhà A Ngốc còn có nhiều món đồ khác, cũng chơi vui như chiếc máy bay này vậy.... Nếu ....nếu..... ngươi thích qua nhà của A Ngốc, A Ngốc sẽ lấy cho ngươi chơi cùng..

--------------------

Mấy ngày sau,

Những bông tuyết đầu tiên đã rơi, điểm nhẹ trên mái tranh của ngôi nhà nhỏ, ngôi nhà nằm trong con ngõ phía tây của trấn, nơi này chính là nơi ở của A Ngốc. Năm xưa nơi đây là nơi ở của một đôi vợ chồng thư sinh nghèo, sau mấy năm người chồng thi đậu công danh liền đưa vợ của mình lên kinh thành hưởng phúc, ngôi nhà nhỏ này cũng từ đó mà bỏ hoang luôn. Trong nhà chỉ có một cái chiếu rách nhỏ để A Ngốc ngủ, còn lại tất cả xung quanh chứa vô số những thứ đồ kì lạ. Thoạt nhìn, chỉ nhận ra một số thứ như mảnh sắt thép, đao kiếm han rỉ, vài bộ quần áo vải bố cũ kĩ.

Bạn đang đọc Lục Khí Thuật sáng tác bởi hoangdang151
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdang151
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.