Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trước thềm thi đấu

Tiểu thuyết gốc · 2110 chữ

Ngay sau khi vòng một kết thúc, ban giáo khảo đã tiến hành kiểm kê và soạn ra một danh sách dán lên bảng gỗ ở sảnh ký túc xá, và gửi giấy báo về gia đình những học đồ không ở trong ký túc.

Tần Ngọc, Ân Tích, Dương Tiêu, Lục An, Dương Bạch, Diệp Linh Lan và 144 người khác đã vừa vặn thông qua.

...

Lục An thức dậy từ rất sớm vì cơ thể thập phần tê nhức. Cậu ta đã ngồi trên giường vận chuyển nguyên khí nửa canh giờ, vận chuyển tới cực hạn hòng làm dịu cơ thể, đã cảm thấy khá hơn đôi chút.

Càng nghĩ Lục An càng thấy tức, cũng chỉ vì bộ công pháp kì lạ mà vị đại nhân kia truyền thụ cho cậu ta quá mức lố bịch. Cũng không nghĩ ra là tại sao lão ta lại có thể cho cậu một công pháp gần như không thể áp dụng vào thực chiến như vậy.

Nhưng đồng thời Lục An cũng thầm nghĩ có lẽ nào cậu đã thi triển sai cách. Rất nhiều điều không tường minh chạy bên trong thức hải của Lục An khiến cậu tâm phiền ý muộn.

Sau khi điều tức, Lục An rời khỏi tư phòng.

Xuống tới sảnh, cậu chạm mặt Chu Bối Bối. Thấy Lục An, Chu Bối Bối cười toe toét mà chạy về phía cậu. Thân hình cậu ta hơi mập mạp, chạy có chút khó khăn.

“Lục An ca! Chào buổi sáng!”

“Bối Bối! Thật hiếm khi thấy ngươi dậy sớm vậy, hơn nữa ngoại viện cho phép nghỉ tới ngày mai, ta cũng không nghĩ ra ngươi có lý do gì để ở đây a!”

Chu Bối Bối nhíu mày, cậu ta khó chịu nói:

“Ta là đệ đệ ngươi, dậy sớm một chút để đi xem ca ca thi đấu đó nha!”

“A! Thì ra là ý tốt của ngươi!”

Lục An thực không ngờ tiểu tử này lại tốt đến  có thể hy sinh thứ mà hắn cho là thoải mái nhất để xem cậu thi đấu. Lục An thầm nghĩ nếu đã vậy, sau này phải chiếu cố tiểu tử này nhiều hơn.

“Ồ, thành tích vượt ngoài mong đợi! Ta cứ nghĩ ca ca sẽ không lọt được vào trước hai mươi, cũng thật không ngờ bài danh thứ tư.”

“Vận khí, vận khí a!”

...

Sau khi tán gẫu được hai ba câu, hai người rời khỏi ký túc, cùng lúc đó ở khu ký túc nữ Tô Kỳ Anh cũng bước ra, thần thái thoải mái, khí sắc rất tốt, hẳn là đêm qua nàng ngủ rất ngon giấc.

Trên quảng trường ngày hôm nay, ngoài những học đồ ra thì cũng có rất nhiều gương mặt khác xuất hiện. Hầu hết là những bậc phụ huynh của những thiên chi kiêu tử. Nổi bật nhất trên khán đài là tỷ đệ Trúc gia - Trúc Lam Vy và Trúc Giang Quân, hai người họ là cựu học đồ của học viện, cảnh giới ở mức Tam Trọng Chân Nguyên cảnh sơ kỳ, vừa đột phá cách đâu không lâu. Họ cũng là dòng dõi hoàng thất, quan hệ đặc biệt tốt với Tần Ngọc.

Trúc Giang Quân tiện tay nhấc ly trà, sảng khoái nhấp một ngụm, nói:

“Lần này, học viện lại có không ít kẻ thú vị a!”

“Nàng ta cũng có mặt ở đây, có lẽ Diệp Linh Lan cũng đã thành công qua ải, cũng có chút ý tứ! Tuy nhiên cũng chỉ với chút thực lực, dù có tiến vào vòng cuối cùng cũng sẽ bị đào thải a!”

Liếc mắt sang phía đối diện bên kia khán đài, Trúc Lam Vy khẽ nhíu mày. Nơi đó, một nữ nhân khoác trên mình bộ y phục màu lục thẫm, toát lên vẻ thanh lịch nhưng không kém phần quyền uy, đang thản nhiên nhâm trà. Bên hông nàng ta là một thanh trường kiếm màu xanh ngọc, tỏa ra hàn khí như có thể đóng băng cả không gian. Đó chính là Diệp Thanh Tuyết, gia chủ Diệp gia, cô mẫu của Diệp Linh Lan. Giữa Trúc gia và Diệp gia vốn có những mâu thuẫn ngầm, sự xuất hiện của Diệp Thanh Tuyết khiến không khí trên khán đài trở nên căng thẳng hơn.

Cũng ngồi từ trên đài cao một vị trí nổi bật nhìn xuống, một người phụ nữ niên kỷ không quá ba mươi. Nàng khoác trên mình huyền sắc trường sam, điểm xuyết kim tuyến văn hoa tinh tế chạy dọc viền y, toát lên vẻ đẹp sang trọng và quý phái. Nàng ta là Nguyệt Huyền Nhi, phu nhân Ân gia, mẫu thân của Ân Tích.

Nàng đẹp, một vẻ đẹp sắc sảo, kiêu sa đến mức khiến người ta phải nín thở. Huyền sắc trường sam ôm lấy thân hình yêu kiều, tôn lên những đường cong hoàn mỹ. Kim tuyến văn hoa lấp lánh như những vì sao điểm xuyết trên nền trời đêm huyền bí, càng làm nổi bật làn da trắng muốt như tuyết, mịn màng như ngọc. Đôi mắt phượng dài, hẹp, ánh nhìn sắc bén như lưỡi dao, ẩn chứa sự thông minh, sắc sảo và cả một chút lạnh lùng khó đoán. Nụ cười trên môi nàng tuy kiều diễm, mê hoặc lòng người nhưng lại không chạm đến đáy mắt. Đó là nụ cười của một đóa hoa hồng đen đầy gai góc, đẹp đến mức chết người nhưng cũng đầy nguy hiểm. Rõ ràng là một tuyệt sắc giai nhân, nhưng khí chất tỏa ra từ Nguyệt Huyền Nhi lại khiến người ta không dám dễ dàng tiếp cận. Nàng quay qua bên, hỏi người thị nữ:

“Ngươi cảm thấy Tích nhi bài danh đứng thứ nhất nắm chắc mấy phần?”

“Nô tì cho rằng nắm chắc chín phần mười!”

Huyền Nhi cười hài lòng, quay lại tiếp quan quan sát.

Cách đó không xa, một lão giả râu tóc bạc phơ nhưng ánh mắt vẫn tinh anh như chim ưng, toát lên vẻ uy nghiêm khiến người ta không dám nhìn thẳng. Ông ta khoác trên mình bộ trường bào đơn giản màu lam, tay chống trượng gỗ đen bóng, trên đầu trượng là một viên ngọc bích phát ra ánh sáng nhu hòa. Đó chính là Dương Chấn Thiên, gia chủ Dương gia, một trong những nhân vật quyền lực nhất Thiên Công Quốc. Ánh mắt ông ta đang dán chặt vào võ đài, nơi mà hai người cháu  của ông, Dương Tiêu và Dương Bạch đang chuẩn bị bước vào vòng thi đấu tiếp theo.

Ở một góc khác, một người đàn ông trung niên to lớn, cơ thể cuồn cuộn cơ bắp, mang trên mình bộ giáp bạc lấp lánh. Khuôn mặt ông ta vuông vức, đôi mắt sâu thẳm như hai hố đen, toát lên vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng. Đó là Tần Vũ, hoàng thân quốc vương, cha của Tần Ngọc. Ông ta đến đây không chỉ để xem con trai thi đấu, mà còn để quan sát những thiên tài trẻ tuổi khác. Biết đâu trong số họ sẽ xuất hiện những nhân tài kiệt xuất, có thể trở thành trụ cột cho Thiên Công Quốc trong tương lai.

...

Canh bảy đã điểm, người đàn ông cao lớn cầm chiếc dùi lớn đánh mạnh vào chiêng đồng.

Một người dần lại gần Lục An từ phía sau, người đó đi đến đâu, đám nam sinh cũng ngơ ngác nhìn theo, si ngốc đỏ mặt, một vài nam sinh còn kích động trực tiếp chảy máu mũi, nuốt nước bọt xuống yết hầu khô khốc. Người đó bất thình lình vỗ mạnh vào lưng cậu làm cậu giật mình, quay lại quát:

“Là ai?”

Trước khi quay lại, cậu cũng chỉ cho rằng đó là Chu Bối Bối hoặc Dương Tiêu gì đó vì vậy cậu ta đã thủ sẵn quyền trảo, hung hăng mà chuẩn bị tung cho đối phương một chưởng. Dù sao thì hai người họ cũng đã từng rất nhiều lần đùa kiểu này rồi.

“A! Dương Linh tỷ, sao tỷ còn ở đây?”

Nàng ta theo phản xạ, lùi lại một chút, đồng thời lấy tay che mặt.

Lục An sững sờ, lòng bàn tay của cậu ta thiếu chút là va chạm với mặt Dương Linh. Cậu ta thở ra một hơi, thu tay lại, lại tỏ vẻ bối rối. Nếu vừa rồi vung tay mạnh hơn nữa, cậu ta đã đắc tội với nàng rồi.

“Chẳng phải tỷ nên ở trên kia đảm nhận vị trí phát ngôn viên ư?”

Lục An nhìn kỹ lại, chỉ thấy nàng ta một thân lụa là, thoa son điểm phấn, trên người còn toát ra nhũ hương, tiết trời đang là giữa thu mà lại khiến cho con người ta cảm giác mùa xuân tới gần, khác hẳn với mọi ngày. Nàng lấy lại bình tĩnh, tức giận nhìn Lục An.

“Ngươi còn muốn đánh ta? Uổng công ta coi ngươi như hảo đệ đệ”

“Dương Linh tỷ, ngươi hiểu nhầm ý ta a...”

Lục An thấy trong mắt nàng ta một tia hờn dỗi, nước mắt cũng đã lưng tròng.

“Hiểu nhầm? Vậy ngươi giải thích làm sao?”

“Ta không biết đó là tỷ... vậy nên, thứ lỗi a!”

Huynh đệ Dương gia cũng từ chỗ đông người mà chạy lại. Thấy bộ dáng như sắp khóc của tỷ tỷ, thần thái lạnh băng, câu đầu tiên Dương Bạch nói:

“Lục An, ngươi khi dễ tỷ tỷ? Ngươi chán sống?”

Dương Tiêu thì lại bình tĩnh hơn, cậu ta đến sát bên Lục An, nhỏ nhẹ hỏi:

“Có chuyện gì?”

Lục An nhìn Dương Tiêu có chút trách móc, nhưng bối rối nhiều hơn.

“Dương Tiêu, tất cả là tại ngươi a! Lúc nào cũng đánh úp ta từ phía sau, phải tội ta trách lầm Dương Linh!”

Nghe vậy, Dương Bạch cũng bình tĩnh lại, còn Dương Tiêu cười phá lên.

Đúng là có chuyện như vậy, Dương Bạch cũng đã nhiều lần thấy chuyện ca ca của hắn hù dọa Lục An, có vẻ như tỷ tỷ hắn hôm nay cũng đã làm điều gì đó tương tự nên mới xảy sự việc giọt nước tràn ly như thế này.

Dương Tiêu vẫn cười không ngớt, như thể hàm của hắn sắp rụng ra vậy, vừa cười hắn vừa ấp úng nói:

“Tên tiểu tử này... phản thật rồi, hahaha, ngươi lại dám nuôi tâm tư đánh ta, có phải... có phải... người bị lừa đá cho hỏng đầu rồi, haha... hahaha!”

Nói xong hắn ta vẫn ôm bụng cười, thiếu chút nữa nằm bò ra đất.

Lục An cũng thêm phần bối rối.

“Ta không biết! Tất cả là do Dương Tiêu ngươi a, Dương Linh tỷ tỷ, ta thực sự không cố ý a!”

Dương Linh thấy tình cảnh này, cũng biết mình đã hiểu nhầm, nàng nhìn ba người, che miệng mà khúc khích cười theo.

Lục An trông vậy bất giác đỏ mặt... không biết do bối rối hay còn nguyên nhân nào, chỉ là cố quay qua chỗ khác, trong lòng thầm mắng Dương Tiêu, trù cậu ta hôm nay giẫm phải phân.

Dương Bạch thắc mắc:

“Lục An ca, thường ngày ngươi tính khí nhu hòa, sao nay lại hung hăng lạ thường?”

Dương Tiêu vẫn khúc khích, nói:

“Haha... tiểu tử này mỗi khi thiếu ngủ, tính cách sẽ trở nên cục cằn a! Tỷ tỷ đừng trách hắn”

“Ta cũng nghĩ Lục An không có ý đó, Lục An! Ngươi không cần để bụng.”

Lục An cũng vừa nhớ ra, cậu hỏi:

“Đúng rồi! Sao tỷ ở đây?”

“À, tại sư phụ ta làm việc tắc trách nên viện trưởng không để cho ông ta chủ trì nữa, ta cũng vì vậy mà ở đây!”

Lục An đã hiểu, cũng không còn gì lăn tăn.

Chả mấy chốc, trên đài cao xuất hiện một vị trưởng lão khác. Người này vừa lên làm trưởng lão cách đây không lâu, tên gọi Đường Minh Cơ, đứng kế bên trái là Đường Vân Sinh.

Nhìn thấy tên học đồ trên đài cao, ngay cạnh vị trí thượng tọa của Đường Minh Cơ. Dương Linh tỏ rõ sự khó chịu.

Lục An cũng biết về sự kiện năm xưa giữa hai người, tuyệt nhiên cũng không giấu nổi sự chán ghét trong ánh nhìn hướng về phía Đường Vân Sinh.

“Sinh nhi, phổ biến quy tắc vòng hai!”

“Rõ! Thưa thúc thúc”

...

Bạn đang đọc Lục An chu du khắp Lục Giới sáng tác bởi Kinoto

Truyện Lục An chu du khắp Lục Giới tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kinoto
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.