Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết thúc vòng thứ nhất

Tiểu thuyết gốc · 2104 chữ

... Sau khi đám ba người Lục An, huynh đệ Dương gia rời khỏi quảng trường. Vòng đầu tiên của cuộc khảo thí vẫn tiếp tục, nhưng hầu hết là không có gì đặc sắc.

Bất quá vẫn tồn tại một số cái tên nổi bật, hầu hết là các học đồ xuất thân từ các thế gia như Diệp Linh Lan.

240 học đồ tham dự khảo thí đã hoàn thành vòng đầu tiên, chỉ còn một người. Đó là Ân Tích - Ân gia đại công tử.

"Số báo danh 241, Ân Tích, xin mời!"

Toàn trường nghe tới cái tên này ai nấy đều hít một hơi khí lạnh, hiển nhiên cậu ta là kẻ có thực lực thâm bất khả trắc. Tuy tu vi dừng lại ở mức Huyền Mạch cảnh đỉnh phong, nhưng phải biết cảnh giới và chiến lực hoàn toàn khác nhau.

Ân Tích cũng như Tần Ngọc, đều coi thường quy củ, chỉ thấy cậu ta xuất hiện với một thân trường bào đen tuyền, họa tiết vàng ánh kim lộ, thêm vào cặp mắt có con ngươi nằm dọc toát ra khí thế không thua kém những bậc vương giả bao nhiêu.

Trông cậu ta cứ như một con dã lang vậy, uy mãnh và cực kỳ hung hiểm.

Bước lên võ đài, gió tung bay lay nhẹ trường bào cậu ta phất phới, thần thái vô cùng điềm tĩnh. Tới trước mặt khôi lỗi, Ân Tích hạ thấp trọng tâm, tay thành hình trảo, vận chuyển nguyên khí tụ vào bàn tay.

Khí tức của cậu ta vẫn không ngừng đề thăng, đến khi cảnh giới nâng lên tới Huyền Mạch cảnh đại viên mãn thì dừng lại.

"Này, không phải chuyện đùa a! Ta đang xem cái gì vậy?"

"Chỉ là vận chuyển nguyên khí mà lại có thể đề thăng cảnh giới!?"

"Gặp quỷ... gặp quỷ a!"

Toàn quảng trường bàn tán xôn xao, đến cả Dương Linh và Nguyên Hạo Tuyền ở trên khán đài cao đang quan sát cũng không giấu nổi kinh ngạc.

"Trong học viện không ngờ còn có một tiểu tử thú vị như này!"

Nguyên Hạo Tuyền tấm tắc. Còn Dương Linh im lặng, trong lòng sinh ra một tia kiêng kỵ nhất định. Nàng ta nhận thấy một nhân vật cỡ này, chỉ cần cho hắn năm năm rèn luyện, sợ là sẽ trực tiếp tiến vào Tam Trọng Chân Nguyên Cảnh. E rằng tìm khắp Thiên Công Quốc cũng sẽ chẳng có mấy thiếu niên đọ lại, có chăng Tần Ngọc đủ sức đánh một trận bất phân thắng bại.

"Có vẻ như nội viện lại sắp có thêm một yêu nghiệt a!" - Nguyên Hạo Tuyền nói.

Trảo thủ của Ân Tích sau khi đã tụ đủ nguyên khí thì dần được bao trọn bởi một lớp tử quang, rất đậm đặc như thể hóa thành thực chất. Để so sánh thì rất giống một móng vuốt của loài sói.

Ân Tích nhảy lên cao sau đó lăng không một trảo từ trên đỉnh đầu khôi lỗi bổ xuống. Khi tử trảo chạm tới khôi lỗi, độ sắc bén của tử trảo đã tạo ra những tia lửa văng ra bốn phía.

Két... Két...

Đó là tiếng kim loại bị cào nát, thanh âm rùng mình chói tai lan rộng khắp quảng trường. Từng người chứng kiến cảnh tượng đó, không rét mà run. Lực lượng khủng bố đó làm trực tiếp triệt tiêu tất cả những âm thanh xì xào, để lại khoảng lặng ngột ngạt nơi đó.

Sau đòn vừa rồi, trên thân khôi lỗi lộ ra năm đường cắt rất sâu vào trong. Theo đó Ân Tích cũng thở ra một hơi, thủ thế mà điều tiết nguyên khí.

Nữ giám thị từ từ bước đến, trên mặt vẫn đang có một chút sững sờ. Nàng tiến lại gần con khôi lỗi, bắt đầu dùng thần thức kiểm tra. Sau một hồi nàng nói:

"Mức chấn động đạt mười một phần trên mười hai, ngươi có thể lui!"

Ân Tích cúi người, ôm quyền lui xuống, thần thái vẫn là một mặt bất biến.

Sau khi hắn lui xuống dưới, trực tiếp rời khỏi học viện. Tiếng chiêng đồng vang to một tiếng.

Thấy vậy, Dương Linh giọng khẽ run, tuyên bố:

"Vòng đầu tiên của cuộc khảo thí kết thúc tại đây! Ngày mai, đúng canh bảy giờ thìn, bắt đầu vòng tiếp theo. Các học đồ nghe rõ, GIẢI TÁN!"

Toàn trường giải tán, ai về nhà nấy. Trong biển người vẫn đang ồn ào bàn tán về màn trình diễn quá mức vượt trội của Ân Tích. Cũng từ sự kiện đó mà đám học đồ dù đã ra về nhưng vẫn tụ tập lại tại các hàng quán hoặc nhà ăn của ký túc xá và bàn luận, phần lớn là về hai nhân vật Tần Ngọc và Ân Tích, nghe loáng thoáng về Diệp Linh Lan và cả Dương Tiêu nữa, bàn luận vẫn diễn ra tới tận tối muộn vẫn chưa có dấu hiệu muốn hạ nhiệt.

Lục An, Chu Bối Bối và Tô Kỳ Anh đang dùng bữa tối cũng lắng tai nghe về những cuộc trò chuyện này.

Chu Bối Bối nói:

"Lục ca ca, Tô tỷ tỷ, chúng ta đã ngồi nghe cả buổi rồi cũng không thấy ai nhắc tới ca ca a! Chẳng lẽ Lục ca ca của ta lại mờ nhạt tới vậy?"

Tô Kỳ Anh góp lời:

"Không sao đâu An An, màn trình diễn của ngươi thực là không tệ, có trách thì trách năm nay lại có những thành phần yêu nghiệt tới vậy!"

Lục An cười trừ, đáp:

"Tô muội không cần an ủi ta, sức của ta sao ta lại không biết, ta vẫn còn quá kém cỏi a!"

"An An không cần khiêm tốn, ta sao lại không biết? Dù ở trong học viện này không lâu nhưng những giai thoại ta nghe không thiếu a, dù là trong cuộc khảo thí hai năm trước, Dương Linh bất quá cũng chỉ là Huyền Mạch cảnh hậu kỳ, ấy vậy bài danh đã đứng trước năm. Nàng ta năm đó nếu không bị tính kế thì bài danh nắm chắc thứ nhất, chỉ là tâm tính thiện lương, bị người hãm hại."

Lục An chỉ thở dài, nói:

"Sông Trường Giang sóng sau đè sóng trước, nếu thế hệ sau còn đi thụt lùi thì há chẳng phải những kiến thức mà người trước để lại đều quá uổng công ư?"

...

Đêm hôm đó, Lục An cảm thấy rất khó ngủ. Những lúc như vậy, cậu thường ra phía sau học viện, ở đó có một khu đất trống. Nơi này vốn là để dành cho trẻ con vui chơi vào ban ngày và cậu ta thường tới đây vào ban đêm để tập luyện những bộ công pháp mà cậu ta đã học được.

Đêm nay cũng vậy, chỉ là cậu cũng thấy nó thật vô ích, dù sao thì mấy công pháp trong thư các cũng chỉ như món võ mèo cào khi đối đầu với những Tần Ngọc, Ân Tích. Biết vậy nhưng cũng không thể nhụt chí.

Cậu ta cứ như vậy, thi triển những công pháp, góp nhặt toàn bộ sở học mà cậu học được trong suốt ba năm, luyện đi luyện lại.

Hai canh giờ sau, cậu ta thấm mệt và ngồi phịch xuống đất, sau đó nằm thẳng xuống nền đất lạnh lẽo.

[Thật khó chịu a, thứ công pháp mèo cào đó là sao vậy? Chẳng lẽ nhân loại đã cùng đường, rồi còn cái gì mà sóng sau đè sóng trước, tiểu tử ngươi thật là biết bốc phét a!]

Một lần nữa thanh âm xa lạ đó vang vọng trong thức hải của Lục An, cậu ngồi phắt dậy, thốt ra thành tiếng:

"Lại là ngươi? Ngươi rốt cuộc là ai?"

[Hừ, thứ rác rưởi như ngươi mà cũng dám hỏi thân phận ta?]

"A, ta thật không dám, xin hỏi vị đại nhân này là ai?"

[Rác rưởi cũng biết lễ phép rồi nha! Nhưng về phần ta là ai, ta không tiết lộ, chỉ là nhìn thấy công pháp rác rưởi không nhịn được đàm tiếu một hai câu thôi]

Lục An càng lúc càng tò mò, nhưng người ta không nói, hỏi thêm cũng vô dụng.

[Chính vì không nhịn được, nên ta sẽ ban cho ngươi một cơ duyên a!]

"Ồ! Vậy đại nhân định cho ta thứ gì?"

[Vốn muốn cho ngươi thứ tốt hơn, nhưng tu vi rác rưởi của ngươi thì chỉ nên dùng thứ rác rưởi thôi!]

Lục An xị mặt, cậu ta nhận thấy tu vi bản thân đúng là rác rưởi, nhưng việc liên tục bị người lạ chửi mắng quả thực rất khó chịu, nhăn nhó đáp lại:

"Vậy là đại nhân chỉ muốn phỉ báng ta? Nếu vậy thì xin ngươi hãy giữ trật tự a!"

[Ai nha, nhóc con đừng dỗi, nam nhi đại trượng phu mà mới chửi một hai câu đã muốn về nhà mách mẹ, thật không đáng mặt nam nhi a!]

Vị đại nhân biết bản thân quá lời, rút lại bộ dáng cao ngạo, nói:

[Thật sự mà nói, chỉ với những công pháp này mà đòi đánh lại lũ nhõi con kia thì có vẻ lên trời còn dễ hơn, thôi được! Ta sẽ dạy ngươi một bộ công pháp phù hợp với tu vi hiện tại của ngươi, thế nào chịu không?]

Lục An thu lại vẻ nhăn nhó, thay vào đó là một khuôn mặt lưu manh, cười cợt nói:

"Phải không? Ta biết đại nhân rốt cục cũng cho ta thứ tốt, nào, nói xem là gì a?"

[Tiểu tử ngươi thật biết giả vờ a! Khụ khụ...]

Tuy không trực tiếp đối mặt, Lục An cũng đã tưởng tượng bộ dáng tức giận của vị đại nhân kia. Cậu ta cũng không nói gì thêm, chỉ tủm tỉm cười.

[Thật là tức chết ta! Thôi được, quay lại chính sự, bộ công pháp ta sắp truyền thụ có tên là "Hành Vân Lưu Thủy", hãy nghe cho kỹ!]

...

Sau một hồi nghe về công pháp, Lục An cũng đã hiểu sơ qua. Về cơ bản thì bộ công pháp này được chia làm hai tiểu bộ, đầu tiên là thân pháp tiểu bộ - Hành Vân, là một loạt các hướng di chuyển về mười sáu hướng, mỗi bước đi đều ẩn dấu quy tắc nhất định mà cậu ta chưa hiểu ra, chỉ biết là bước đi này sẽ diễn sinh ra bước đi tiếp theo tùy vào hoàn cảnh chiến đấu. Phía sau là chưởng pháp tiểu bộ - Lưu Thủy gồm mười sáu đòn đánh không theo quy tắc, phải phối hợp với Hành Vân thân pháp mà kích phát chưởng lực, mỗi một bước đi từ Hành Vân, cậu có thể sử dụng một trong mười sáu đòn Lưu Thủy tùy vào hoàn cảnh chiến đấu.

Cậu vẫn chưa hiểu thấu, lên tiếng:

"Đại nhân, còn nhiều chỗ ngu dốt, mong đại nhân chỉ điểm!"

[Thiên tư ngu dốt thì nói nhiều cũng vậy, chỉ có tự mình lĩnh ngộ mới có thể hiểu được!]

"Đại nhân... đại nhân? Ngài còn ở đó không?"

Không còn ai đáp lại lời gọi, cậu lẩm bẩm:

"Lão già khọm, tưởng mình là ai chứ?"

Không còn ai chỉ điểm, cậu cũng chỉ đành tự mày mò. Cậu nhẩm lại một lần công pháp sau đó thực hiện những bước di chuyển, đồng thời đánh ra chưởng pháp.

Bước đầu tiên, thứ hai... rồi đến bước thứ mười sáu.

Sau đó bắt đầu lại từ đầu, càng thi triển, cậu càng thấy công pháp này rất không bình thường. Đầu tiên, nó tiêu hao quá nhiều nguyên khí, dù cậu có điều động bao nhiêu nguyên khí vào tứ chi thì hầu như không đủ. Thứ hai, cậu nhận ra công pháp này hầu như không có điểm cuối, càng di chuyển thì càng diễn sinh ra các bước đi mới và chưởng pháp tương ứng.

Thấy vậy cậu nghiến răng, thầm mắng:

"Gì chứ, công pháp gân gà, tiêu hao quá lớn, sức sát thương hạn chế. Gân gà, đúng là gân gà a!"

Đến khoảng nửa canh giờ sau, y phục Lục An đã ướt đẫm mồ hôi, cơ thể đã đau nhức, kiệt quệ. Cậu đành quay lại ký túc xá, sau đó lật tức chìm vào giấc ngủ say.

Bạn đang đọc Lục An chu du khắp Lục Giới sáng tác bởi Kinoto
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kinoto
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.