Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tên Ăn Mày

Tiểu thuyết gốc · 1167 chữ

Ta từng nghe nói gia gia nói ở phía tây có một tòa trì vô cùng rộng lớn chắc là nơi đó có các tông môn lớn, không nên suy nghĩ nhiều nữa thôi cứ quyết định đi về phía tây vậy, nghe gia gia từng nói khi qua giờ ngọ cứ đi theo hướng nóng nhất là hướng mặt trời lặng thì đó là hướng tây “ vậy ta đành đợi qua giờ ngọ rồi lên đường vậy”.

Qua giờ ngọ hắn cứ thế mà đi, đi được nữa ngày “ hình như trời lạnh rồi chắc là đã tối rồi nhỉ thôi đành ngủ tạm đây 1 đêm mai lại lên đường”, hắn nhặt những cành củi khô gần đó nhóm 1 đốm lửa sưởi ấm, hắn lấy trong túi ra một vài con cá khô nướng lên và ăn, mùi cá khô nướng làm hai hàng nước mắt chảy xuống, hắn nhớ đến những đêm tối ngồi trong lòng gia gia được gia gia nướng cá cho ăn, đêm đến khi ngủ hắn cứ khóc thút thít miệng thì lẩm bẩm“ gia gia người đã đi đâu sao người bỏ Thiên nhi lại một mình Thiên nhi nhớ người” hắn cứ như vậy suốt đêm cho đến khi trời sáng.

Nắng ấm lên tiếng chim ríu rít cảm nhận được nắng ấm hắn tỉnh giấc “ trời đã sáng rồi sao” ta phải tiếp tục lên đường, đi được một lúc “ ây da thứ gì vừa va vào ta”, Cổ Thiên đưa tay lên sờ “thì ra là một cái cây, nhưng mà sao trên đường có một cái cây chắn ngang nhỉ, thôi kệ ta tiếp tục lên đường” càng ngày hắn va phải nhiều cây hơn không chỉ va vào cây mà hắn còn bị mắc dây leo lúc này Cổ Thiên cảm thấy rất khó chịu hắn cười khổ “ hài chắc là ta đi lạc vào rừng rồi, phải mau chóng tìm đường ra thôi”.

Hắn càng tìm đường ra lại càng đi sâu vào rừng “ trời cũng tối rồi nhỉ, quyết định nghỉ ngơi ở đây lấy sức, ta phải ra khỏi đây”, Cổ Thiên mở hành lý lấy một ít cá khô ăn “ cá khô không còn nhiều nữa nếu ngày mai không tìm được đường ra thì nguy to”. Ngày hôm sau hắn quyết tâm tìm đường ra nhưng kết quả vẫn vậy là thức ăn cũng đã hết, trên người cổ thiên đầy thương tích do va phải cây và bị té do bị dây leo quấn “ đói quá ta sẽ chết ở đây ư, không được ta còn phải tìm gia gia ta không thể chết” hắn hái đám cỏ dưới đất cho vào vào miệng “ ta phải sống ta không thể chết”, cứ như vậy Cổ Thiên đi được 3 ngày sao đó Cổ Thiên hoàn toàn kiệt sức và ngã xuống.

Này này các ngươi lại đây xem có tên ăn đang nằm ở nè có phải hắn đã chết rồi không , một tên trong nhóm nói “ các ngươi tránh ra để ta xem” tên này vẫn còn thở hắn vẫn chưa chết”, vậy chúng ta nên làm gì với hắn đây hay là đem hắn về “ cũng được nhìn hắn cũng khá tội”.

Cổ Thiên cảm thấy trên người không còn đau đớn nữa hắn từ từ ngồi dậy “ đây là đâu, không lẻ ta đã chết rồi ư”.

Nhóm người thấy Cổ Thiên đã tỉnh dậy liền đi lại nói “ ngươi cảm thấy trong người sao rồi”

Cổ Thiên cảm thấy bất an hỏi “ nơi đây là đâu, các ngươi là ai sao ta lại ở đây”

Trong nhóm có một cô bé cười khúc khích nói “ ngươi không cần phải căng thẳng vậy đâu, bọn ta thấy ngươi nằm bất tỉnh ở bìa rừng nên đem ngươi về”

Cổ Thiên đáp “ cảm ơn mọi người đã cứu ta”

Lúc này bụng Cổ Thiên liên tục đánh trống, hắn tỏ ra xấu hổ gục mặt xuống, cô bé nhìn thấy Cổ Thiên xấu hổ không nhịn được cười mà cười phá lên “ ngươi xấu hổ gì chứ ai đói bụng cũng vậy mà, ở đây ta còn ít khoai ngươi ăn đi”

Cổ Thiên ngượng ngùng nhận lấy củ khoai ăn lấy ăn để. Cô bé nói “ ngươi ăn từ từ thôi coi chừng bị nghẹn, mà ngươi tên gì, sao ngươi lại ở trong rừng”

Cổ thiên đáp “ Ta tên là Cổ Thiên, ta đến từ thôn Dương Châu ta muốn đến phía tây tìm tông môn nào đó để tu luyện, cho ta hỏi đây là nơi nào nhỉ, mà các ngươi làm gì ở đây”

Trong đám có 1 đứa nhóc tầm 13 tuổi bước ra nói “ nơi đây là Cửu Châu, bọn ta là ăn mày ở đây, ta tên là Diệp Lâm, cô nhóc mà ngươi vừa nói chuyện là A Tiêu người đứng kế ta là Tiểu Minh”

A Tiêu hỏi “ Cổ Thiên hình như mắt ngươi không thể nhìn thấy phải không”

Cổ Thiên đáp “ ta bị mù từ nhỏ”

A Tiêu tò mò hỏi tiếp “ ngươi bị mù mà vẫn có thể đi từ Dương Châu đến đây đúng thật là phi thường, nhưng đây là Cửu Châu không phải nơi ngươi muốn đến rồi”. Diệp Lâm lúc này cảm thấy Cổ Thiên khá đáng thương “ thôi được tạm thời ngươi cứ ở đây lúc nào khỏe hẳn hãy rời đi, nhưng mà nói trước ngày mai ngươi cũng phải đi làm với bọn ta, ta không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi đâu, nhìn ngươi như tùy tiện vậy chắc sẽ xin được nhiều tiền, giờ thì nghỉ ngơi đi”.

Sáng hôm sau “ nè Cổ Thiên dậy đi đến giờ phải đi làm rồi, sáng chợ đông người dễ xin được tiền lắm”

Cổ Thiên uể oải từ từ ngồi dậy “ được rồi ta dậy rồi đây”

Rời khỏi nơi ở được 1 lúc thì đến chợ, Diệp Lâm chia cho mỗi người xin một nơi “ A Tiêu ngươi qua phía kia, Tiểu Minh ngươi xin bên chợ linh thạch, Cổ Thiên ngươi qua bên trái đi khoảng trăm bước chân là đến thanh lâu nơi đó thường sẽ có nhiều người có tiền chắc cũng sẽ kiếm được kha khá.

Cổ Thiên đáp ” được rồi vậy ta đi đây”

Đi theo lời chỉ dẫn của Diệp Lâm Cổ Thiên đã đến nơi “ theo lời Diệp Lâm nói chỉ cần đứng đây cầm bát là sẽ được tiền nhỉ ” xin được một lúc từ đâu một lực rất mạnh đánh vào người Cổ Thiên, hắn đau đớn ngã xuống rồi từ từ đứng lên, lúc này Cổ Thiên mặt xám xịt lại nghiến răng nói “ ngươi là ai sao tự nhiên lại đánh ta".

Bạn đang đọc Luân Hồi Bàn Cổ sáng tác bởi Chu_Du_Lang_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chu_Du_Lang_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.