Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt Đầu

Tiểu thuyết gốc · 1467 chữ

Rầm rầm, vù vù, ào ào, hơi “trời mưa to thế này không bắt được con cá nào, trời cũng tối rồi ta nên về thôi”..

Lão vừa lên bờ ông lão đánh cá nghe thấy âm thanh lạ “, vì tò mò lão đánh cá quyết định đi theo hướng âm thanh phát ra, đi một hồi âm thanh càng rõ rệt “oa oa oa” lão nghe thấy tiếng khóc trẻ con liền vội chạy đến, đến nơi lão thấy một đứa trẻ đang nằm trong nôi. Lão bế đứa bé lên thấy đứa bé có vẻ ốm yếu và nhãn cầu bị đục, ông lão với vẻ mặt buồn khổ vừa lắc đầu vừa thở dài thầm nghĩ “ chắc vì đứa trẻ vừa sinh ra đã bị mù còn ốm yếu nên bị người nhà vứt bỏ”, sau đó lão tỏ ra vẻ mặt cười khổ “ nếu như cứ mặt kệ nó như vậy sớm muộn gì nó cũng chết thôi”.

Suy nghĩ một hồi lâu lão cười khổ nói “ thôi thì ta cũng một thân một mình từ nay về sau ngươi sẽ là cháu trai ta” sau đó ông lão tỏ vẻ mặt hiền từ nhìn vào đứa bé nói “ tên của ta là Cổ Kinh, vậy tên của con là Cổ Thiên (Thiên trong thiên địa) hi vọng con có thể được thiên địa bảo vệ sống cuộc sống hạnh phúc” giờ thì về nhà cùng gia gia hahaha.

Sau ngày đó Cổ Thiên một ngày một lớn phút chốc đã 7 năm trôi qua.

Trong căn nhà mục nát có một đứa trẻ từ từ bước vào nói “ gia gia dậy uống thuốc đi” ông lão mệt mỏi mở mắt ngồi dậy trước mắt ông là Cổ Thiên trên người còn đầy những vết thương, ông lão hốt hoảng hỏi “ Thiên nhi sao trên người cháu toàn là vết thương ai bắt nạt cháu à” lúc này Cổ Thiên hốt hoảng gảy đầu đáp cười khổ đáp “không có gì đâu gia gai con chỉ bị vấp ngã thôi, con mù lòa vấp ngã cũng là chuyện thường thôi hi hi”.

Lúc này ông lão thở dài nói “cháu không bị bắt nạt là ông yên tâm rồi, từ nay về sau nhớ đi đứng cho cẩn thận”, lúc này Cổ Thiên thở phù nhẹ nhõm nói “ ông đang bệnh hôm nay ông không cần phải ra sông đánh cá con tìm được việc làm rồi , ông cứ nghỉ ngơi đi con đi đây chiều nay ông chúa ta sẽ có thịt ăn” ông lão nghĩ “ nó bị mù thì tìm được công việc gì nhỉ”, nhìn thấy Cổ Thiên đã đi xa Cổ Kinh Nhíu mày nói "được rồi các ngươi đến rồi thì ra đi".

Trên phố tấp nập nhộn nhịp, lũ trẻ trên phố “ các ngươi nhìn kìa đó không phải là Cổ Thiên sao, hắn lại làm bao cát cho người ta đánh để kiếm tiền nữa à”. Ngạc nhiên thật rõ ràng hôm qua ta thấy hắn bị Từ thiếu gia đánh cho nôn cả máu hôm nay vẫn còn làm được hắn đúng là trâu bò. Các ngươi nhìn kìa Từ thiếu gia lại đến tìm Cổ Thiên kìa lần này hắn thảm rồi.

Cổ Thiên đã nghe từ xa đã nghe thấy tiếng cười và tiếng bước chân của hắn ngày một rõ.

Cổ Thiên tức giận nói “ Từ Phong ngươi đến đây làm gì"

Từ Phong cười phá lên vừa nói “ Ta là khách hàng của ngươi đấy, ngươi đuổi khách ư”

Cổ Thiên vừa khiêu khích vừa nói “ được thôi một cú đấm 1 hào “

Từ phong “ ở đây ta có 10 hào”

Cổ Thiên cầm lấy tiền cho vào túi và nói “ ngươi tới đi ”, lúc này nét mặt Từ Phong vô cùng thích thú hắn vung quyền liên tiếp đánh vào Cổ Thiên quyền thứ nhất quyền thứ hai quyền thứ 3, lúc này Cổ thiên gục xuống nôn ra cả máu.

Mọi người xung quanh bàn tán xì xào các ngươi không thấy lạ sao rõ ràng hôm qua Cổ Thiên hắn rõ ràng chịu được mười quyền sao hôm nay hắn chỉ ba quyền hắn đã gục ngã, người hầu của Từ Phong thấy vẻ mặt kinh ngạc của người dân hắn đắc ý nói “Không chịu được 3 đòn của thiếu gia nhà ta là đương nhiên, hôm qua thiếu gia vừa mới đột phá luyện khí kỳ tầng 1 không còn là phàm nhân nữa rồi nên hắn không chịu được là đương nhiên”.

Cổ Thiên đau đớn cơ hắn từ từ đứng dậy nói “ còn 7 quyền nữa đến đi”, lúc này vẻ mặt của Từ Phong vô cùng khoái chí “ được được ta sẽ cho ngươi toại nguyện ” hắn liên tục vung những cú đấm kèm theo pháp thuật đánh vào người Cổ Thiên, đánh xong mười quyền hắn khoái chí cười và nói “ ngươi biết sự cách biệt giữa phàm nhân và tu hành giả rồi chứ cho dù thân thể người có trâu bò đi nữa nhưng cũng chỉ là phàm nhân vả lại còn là tên phàm nhân bị mù nửa, ngươi ấm ức lắm đúng không vậy thì trả thù ta đi một tên phế vật không thể tu pháp như ngươi đến cơ hội trả thù còn không có, số phận của ngươi là chỉ để làm bao cát cho người ta đánh thôi hahaha”.

Lúc này Cổ Thiên đã bất tỉnh, nhìn thấy Cổ Thiên nằm bất tỉnh người bê bết máu hắn mới chịu rời đi, trước khi đi hắn còn nói “ngươi tịnh dưỡng cho kĩ ngày mai ta lại đến hahaha”, những người xem thở dài “ hài ai bảo Cổ Thiên hắn ỷ vào mình có thân thể cứng cáp vì cứu một nữ nhân bị Từ thiếu gia nhìn trúng mà đắc tội với thiếu gia ngày tháng sau này của hắn khó sống rồi”.

Mọi người lần lượt rời đi chỉ còn mỗi Cổ Thiên nằm ở đó, một lát sau hắn tỉnh dậy toàn thân đau nhức cố gắng ngồi dậy, trong lòng hắn vô cùng ấm ức hắn nắm cung nắm đấm của mình lại đến nỗi máu chảy ra, hắn vừa khóc vừa chạy đến vách núi nhìn lên trời hét lớn “ không tu pháp được thì đã sao, bị mù thì đã sao, không tu pháp được thì ta sẽ tu võ ta sẽ dùng lực để chứng đạo, ta sẽ không cam chịu bị áp bức chịu sỉ nhục mãi đâu, ta thề một ngày nào đó ta sẽ đứng trên tất cả đến lúc đó ta sẽ để các ngươi biết không tu pháp được vẫn có thể trở thành cường giả”.

Như nghe được lời của hắn thiên địa xuất hiện dị tượng bầu trời tối sầm lại sấm chớp đùng đùng, đứng một hồi lâu hắn quay về.

Ở một nơi nào đó ( tiên giới) ngọc đế “ đã từ rất lâu rồi ta mới thấy thiên đạo nổi giận như vậy” không biết dưới phàm đã xảy ra chuyện gì rồi.

Trước khi về nhà hắn lấy số tiền hôm nay kiếm được ghé chợ mua một con gà, vừa về đến nhà hắn vui mừng gọi " gia gia cháu có mua thịt về nè hôm nay chúng ta sẽ được ăn thịt" gọi một hồi nhưng không nghe thấy tiếng trả lời của gia gia như thường lệ, hắn vội chạy chạy ra bờ sông nơi ông thường đánh cá gọi nhưng vẫn không có tiếng trả lời.

- Hắn buồn bả trở về nhà vừa về đến nhà nghe thấy tiếng động hắn vui mừng gọi " là gia gia phải không" nhưng tiếng đáp lại là giọng một người phụ nữ " Là tiểu Thiên đó à gia gia cháu rời đi từ sáng sớm rồi".

- Hắn thể hiện ra nét mặt buồn bã hỏi " thế Thẩm Di nương biết gia gia của con đi đâu không "

- Thẩm Di Nương đáp " không nhưng gia gia cháu có nhắn, từ nay về sau cháu phải tự chăm sóc tốt cho bản thân mình và cũng đừng tìm ông ấy sau này có duyên sẽ gặp lại"

- Hắn vô cùng buồn bã, tối hôm đó hắn suy nghĩ rất lâu và quyết định " nơi này không còn gì để ta lưu luyến nữa rồi ta không nên ở lại đây, ta phải tu luyện chỉ có mạnh hơn mới sớm tìm được ông ". Sáng hôm sau hắn quấn hành lý và quyết định rời đi.

Bạn đang đọc Luân Hồi Bàn Cổ sáng tác bởi Chu_Du_Lang_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chu_Du_Lang_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.