Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đẹp thì có tác dụng gì

Phiên bản Dịch · 1955 chữ

Sau giờ học, Vệ Uyên vừa trở về tiểu viện liền thấy Trương Sinh.

Sau khi hành lễ, Trương Sinh hỏi vài câu về bài vở rồi mỉm cười nói:

"Hôm nay sư tổ đặc biệt xuất quan, muốn gặp con một lần. Lần này con đã làm rạng danh Thiên Thanh Điện chúng ta, sư tổ rất vui, lát nữa xem xem có lấy được bảo bối gì tốt từ tay lão nhân gia không!"

Nghe Trương Sinh nói vậy, Vệ Uyên cũng rất mong đợi, vậy nên liền rửa mặt sạch sẽ, chỉnh trang lại y phục. Trương Sinh thả ra một thanh phi kiếm. Phi kiếm lập tức từ kích thước lòng bàn tay biến thành dài hai trượng, Trương Sinh dẫn theo Vệ Uyên đạp lên phi kiếm, bay thẳng lên trời.

Lần đầu tiên đạp phi kiếm mà bay, Vệ Uyên vừa hưng phấn vừa kinh sợ, nhìn xuống tiểu viện và sơn cốc phía dưới nhanh chóng thu nhỏ lại, Vệ Uyên cảm thấy đôi chân có chút nhức mỏi vô lực, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể chúi đầu rơi xuống.

Trương Sinh nhẹ nhàng vỗ vào lưng Vệ Uyên, Vệ Uyên lập tức cảm thấy toàn thân như ngâm trong nước nóng, thoải mái không thể tả. Hơn nữa phi kiếm dường như hòa làm một với cậu, cậu là phi kiếm, phi kiếm là cậu, không còn lo lắng sẽ đột nhiên rơi xuống nữa.

Trương Sinh bay không nhanh, xung quanh thỉnh thoảng có người bay qua, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Vệ Uyên đứng trên phi kiếm, càng bay càng cao, thẳng hướng đến đỉnh núi lơ lửng giữa không trung, một lát sau cuối cùng hạ xuống một quảng trường bằng ngọc bích dưới chân núi.

Trương Sinh thu phi kiếm lại, dẫn Vệ Uyên bước lên đường đá quanh co, xuyên qua rừng qua suối, cuối cùng đứng trước một tòa đại điện. Điểm nổi bật nhất của đại điện này là hai cột ngọc màu đỏ, bên trong cột vậy mà liên tục bốc lên ánh lửa, Vệ Uyên đứng cách xa mà cũng cảm nhận được hơi nóng ập vào mặt. May mà quanh người Trương Sinh xuất hiện những tia mưa xanh, bảo vệ Vệ Uyên trong đó, mới làm cho cậu dễ chịu hơn chút.

Lúc này cửa điện không có gió mà tự mở, bên trong truyền ra một giọng nói hùng hậu:

"Vào đi!"

Trong lòng Vệ Uyên vừa mong đợi vừa thấp thỏm, hai ngày qua ngoài giờ học, cậu cũng nghe thấy không ít lời đồn về Thiên Thanh Điện. Gần đây, Huyền Nguyệt Chân Quân hiếm khi ra tay, mỗi lần ra tay đều là đại sự kinh thiên động địa. Trong số các Chân Nhân dưới trướng, sự tích nhiều nhất là Phần Hải Chân Nhân, chiến tích hiển hách nhất, đạo pháp Phẫn Thiên Chử Hải gần như không ai có thể ngăn cản. Cứ nghĩ đến việc gặp nhân vật huyền thoại bậc này, Vệ Uyên không khỏi kích động.

Trương Sinh dẫn Vệ Uyên đi thẳng qua đại điện, bước vào hậu viện, sau đó Vệ Uyên nhìn thấy một lão giả đang mặc đạo bào đứng bên bờ ao cho cá ăn. Nhưng trong ao cá không phải là nước, mà là địa hỏa đang cháy hừng hực. Những con cá kia bơi trong dung nham địa hỏa, vô cùng sinh động.

Lão đạo chậm rãi quay người lại, ánh mắt rơi vào trên người Vệ Uyên. Vệ Uyên chỉ cảm thấy một luồng nhiệt lưu nóng bỏng đổ xuống từ trên đỉnh đầu, trong chớp mắt chạy khắp cơ thể, suýt chút nữa thiêu đốt cậu từ trong ra ngoài!

Ngay lúc đó, trong thức hải của Vệ Uyên xuất hiện một con cóc ngọc, há to miệng hút một cái, vậy mà nuốt sạch nhiệt lưu vào thân thể. Thân thể cóc ngọc lập tức biến thành màu đỏ, nhưng trong mắt cóc ngọc lại lóe lên vài tia khí đen, màu đỏ dần phai đi, thân thể dần dần trở lại màu trắng ngọc, cuối cùng chỉ để lại một vệt đỏ trên lưng.

Chỉ trong chớp mắt, trên đầu Vệ Uyên đã bốc lên hơi trắng, toàn thân mồ hôi đầm đìa, trong miệng khô khốc, nhưng cơ thể lại nhẹ nhàng hơn nhiều, cũng trở nên thông suốt hơn.

Lão đạo vô cùng kinh ngạc, nói:

"Lão đạo dùng thiên hỏa tẩy luyện căn cơ cho con, không ngờ lại bị con một hơi nuốt lấy?"

Dị tượng khi nãy trong thức hải của Vệ Uyên, lão đạo và Trương Sinh đều nhìn thấy rõ ràng. Trương Sinh cũng chưa từng thấy biến hóa như vậy, nhất thời không hiểu ra sao. Lão đạo liền bước đến trước mặt Vệ Uyên, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới. Ánh mắt ông sắc bén như kiếm, nhìn thấu từ trong ra ngoài Vệ Uyên.

Vệ Uyên ngẩng đầu, lúc này mới nhìn rõ diện mạo lão đạo. Đạo nhân thân hình không cao, thậm chí có phần gầy gò, dung mạo cũng bình thường, chỉ có ở đuôi lông mày có một vệt đỏ. Ngoài ra, ông trông giống như một lão nhân sơn dã bình thường, chẳng chút liên quan gì đến danh tiếng lẫy lừng của Phần Hải Chân Nhân.

Nhìn một hồi, trên mặt lão đạo dần nở nụ cười, nói:

"Căn cơ chưa chính thức hình thành, nhưng bức tranh quán tưởng đã có thần vận, đứa trẻ này không tệ! Đồ nhi à, tìm được nó, mấy năm qua của con cũng không tính là hoang phí."

Trương Sinh nói:

"Khoan đã, ý ngài là gì?"

Phần Hải Chân Nhân đáp:

"Sau này muốn làm rạng rỡ truyền thống Thiên Thanh Điện, phải nhờ vào đồ tôn này của của ta!"

Trương Sinh ngạc nhiên:

"Có đồ tôn rồi thì con không quan trọng nữa đúng không?"

Ánh mắt của Phần Hải Chân Nhân vẫn dừng trên người Vệ Uyên, trên mặt cười rạng rỡ như hoa nở:

"Sóng sau xô sóng trước, sóng trước... con chính là sóng trước, đây là xu thế tất yếu! Đồ nhi à, nghĩ thoáng ra chút là được!"

Sắc mặt Trương Sinh rất không vui:

"Ngài chẳng lẽ không phải là sóng trước?"

Phần Hải Chân Nhân vuốt râu nói:

"Không sao, đợi khi sóng sau nhỏ này trưởng thành còn phải mấy chục năm nữa! Khoảng thời gian này không dài, sư phụ ngươi chờ được!"

Nói rồi, Phần Hải Chân Nhân ôm lấy Vệ Uyên, nói:

"Đến đây, ngoan! Để sư tổ ôm một cái!"

Chỉ là Phần Hải Chân Nhân không cao, Vệ Uyên lại cao lớn, cái ôm này có chút miễn cưỡng.

Lông mày Trương Sinh dựng ngược, bực bội nói:

"Ngài thiên vị cũng không cần rõ ràng như vậy chứ? Tiểu tử này có gì mạnh hơn con?"

Phần Hải Chân Nhân không thèm quay đầu lại:

"Đẹp hơn con!"

"Ặc..."

Trương Sinh suýt nghẹn, tóc dài dựng cả lên, trong mắt ẩn hiện kiếm khí màu xanh, tức giận nói:

"Đây chỉ là vỏ ngoài, vỏ ngoài thôi! Lấy vỏ ngoài của nó so với của con, có gì đáng để nói! So với bản thân con thì sao?"

Phần Hải Chân Nhân vẫn đang ngắm nhìn Vệ Uyên, nói:

"Được thôi, vi sư sẽ không nói đến diện mạo, tránh cho con tự ti. Đứa trẻ này quét sạch Võ trắc, đánh cho mọi môn phiệt đều không ngẩng đầu lên nổi, nghìn năm qua vẫn là lần đầu tiên. Điều này không chỉ đơn giản làm rạng danh ta, làm rạng danh Huyền Nguyệt Tổ Sư. Ý nghĩa trong đó, con chẳng lẽ không hiểu sao?"

"Nếu không có Thiên Địa Cuồng Đồ do con sáng tạo ra, nó quét sạch cái khỉ! Còn nữa, cái gì mà tránh cho con tự ti? Chỉ bàn riêng diện mạo, con kém hơn ai nào?"

Trương Sinh triệt để mất bình tĩnh.

Phần Hải Chân Nhân điềm nhiên nói:

"Dù có là con sadng tạo, nhưng con lại không dùng được!"

Mặt Trương Sinh đen như đáy nồi, hoàn toàn không nói nên lời. Miệng lưỡi của Phần Hải Chân Nhân, xưa nay luôn nổi danh cùng với thiên hỏa của ông.

Phần Hải Chân Nhân cuối cùng cũng chịu thả Vệ Uyên ra:

"Đứa trẻ này có khí vận thiên ngoại không thể coi thường, nhưng là tốt hay là xấu bây giờ còn khó nói. Vì vậy truyền thụ cho nó Ngọc Thiềm Vọng Nguyệt Đồ là đúng, biến khí vận thành căn cơ phụ thêm có lợi chứ không hại. Nhưng thiên ngoại khí vận dù sao cũng không thuộc về thế giới này của chúng ta, căn cơ chuyển hóa ra khó tránh khỏi phù phiếm, cần phải bỏ công sức bổ sung."

Phần Hải Chân Nhân vuốt râu suy tư, một lát sau vẻ mặt đau lòng, nói:

"Thế này đi, ở đây ta còn ba viên Trọng Lâu Định Hải Đan, có hiệu quả thần kỳ trong việc bổ sung căn cơ. Sau khi dùng hết, sau đó cứ cách ba ngày còn phải dùng một viên Bồi Nguyên Đan, người làm sư phụ như con nghĩ cách đi!"

Trương Sinh bực bội nói:

"Con không đẹp bằng nó, lại còn phải chuẩn bị đan dược cho nó?"

Phần Hải Chân Nhân trừng mắt nói:

"Thì sao? Năm xưa khi con còn nhỏ, ta có bạc đãi con không? Vì để đúc đạo cơ cho con, ta phải mặt dày đi vay mượn khắp nơi, vất vả lắm mới gom đủ tài liệu. Chỉ riêng tiên ngân nợ người ta, lão đạo ta đã trả suốt ba năm!"

Trương Sinh mềm lòng, thở dài nói:

"Được rồi, con sẽ đi nghĩ cách."

Phần Hải Chân Nhân hừ một tiếng:

"Thế còn tạm được. À, đúng rồi, Thiên Địa Cuồng Đồ đã giao vào trong cung rồi, nhưng chắc không ai dùng được, vậy nên phần thưởng cũng không nhiều."

Trương Sinh đáp:

"Đó vốn là con nhất thời kích động sáng tạo ra, chỉ định dùng cho Uyên Nhi. Tổ sư thì sao, vẫn chưa xuất quan à?"

"Ngày mấy đứa thi đấu, tổ sư lý luận với người khác, lấy một địch ba, bị thương nhẹ. Bằng không, đám môn phiệt kia sao có thể để mấy đứa đoạt hạng nhất?"

Trương Sinh kinh ngạc:

"Lấy một địch ba sao? Sao con chỉ cảm nhận được hai đối thủ?"

Phần Hải Chân Nhân hừ một tiếng, nói:

"Còn có Bảo Mãn Sơn của Bảo gia trốn bên ngoài lén tấn công, con đương nhiên không cảm nhận được."

Trương Sinh im lặng một lúc rồi trầm giọng nói:

"Hay lắm! Chuyện này con nhớ kỹ. Uyên Nhi, con cũng phải nhớ kỹ!"

Vệ Uyên dùng sức gật đầu.

Khuôn mặt già nua của Phần Hải Chân Nhân lại cười như hoa nở:

"Ôi, con làm gì đấy, đừng dạy hư đứa trẻ! Thiên Thanh Điện chúng ta không phải là người hay thù dai!"

Phần Hải Chân Nhân nhìn Vệ Uyên, càng nhìn càng thích, không nhịn được xoa đầu cậu nói:

"Nhóc con, Chân Quân báo thù, ba trăm năm cũng không muộn, chuyện này đợi sau này khi con đạo pháp đại thành rồi nói sau. Khi đó nếu gặp Bảo Mãn Sơn, cũng không nên làm quá, dù sao chúng ta cũng quen biết nhiều năm như vậy, đánh gãy vài cái chân là được rồi!"

Bạn đang đọc Long Tàng của Yên Vũ Giang Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dattranth
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.