Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tô Ly biến mất

Phiên bản Dịch · 1495 chữ

Nhận lấy lá thư tôi chậm rãi mở ra, phát hiện nội dung bên trong là một bức tranh, rất giống ảnh chụp được photo ra, nhưng chất lượng giấy này thường không được dùng để photo.

Bức tranh bên trên có lẽ là do người vẽ, bên trong vẽ một cánh đồng lúa mì xanh mượt, giữa đồng lúa có một bóng người màu trắng, nhìn không rõ tay chân.

Có thể nhận nó đang xoay về phía sau, thấp thoáng lộ ra nửa gương mặt, nụ cười trên môi cực kỳ quỷ dị.

- Bức tranh này biết cử động.

Tô Ly nói:

- Lúc tôi mở ra cả gương mặt của nó đều lộ rõ, nụ cười rất đáng sợ, giống như ác ma giết người, sau khi giết người xong nở nụ cười kinh dị.

- Cô chắc chắn?

Tôi không tin, cẩn thận chà xát giấy thư, loại giấy này không phải giấy hai lớp, không thể tùy ý cử động tay sẽ thay đổi hình dạng khác.

- Chắc chắn.

Tôi cầm tờ giấy đi vào phòng, cầm máy ảnh chụp nó một tấm.

Chỉ chốc lát sau, ảnh trượt ra, nhưng thân hình màu trắng trong ảnh không hề thay đổi, chỉ có những cây lúa mạch trên cánh đồng, ngã mình về phía khác theo hướng gió.

Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là tôi cảm thấy đồng lúa mạch này rất quen mắt!

- Tôi cảm thấy cái này có liên quan đến anh.

Tô Ly còn nói:

- Nhưng tôi không biết vì sao hắn lại nhét tờ giấy này vào phòng tôi.

Lòng tôi trầm xuống, rút di động gọi cho mẹ.

Sau khi biết mọi chuyện ở nhà vẫn ổn, năm nay cũng không định trồng lúa mạch, tôi mới thở phào một cái.

Hiện tại vẫn chưa mua được vé về quê, tôi nhìn Tô Ly, thái độ của cô ấy rất kiên quyết, cô ấy có thể giúp tôi mua vé, nhưng tôi phải đồng ý với cô ấy chuyện kia.

Bên huyện Trầm Châu vẫn có việc, tôi muốn về cũng phải giải quyết xong chuyện này, nếu vẫn không thể đàm phán, vậy không nói gì.

Tắt điện thoại, tôi và Tô Ly xuống tầng ăn qua bữa sáng, sau đó đi đến tòa trung tâm thương mại.

Hôm nay trung tâm yên tĩnh lạ thường, bên trong chẳng một bóng người.

Bên ngoài trung tâm tầm một mét, có một dải băng cảnh giới quấn quanh, rất nhiều người đi đường phía xa đều lựa chọn đi đường vòng.

Dù sao, đây cũng không phải nơi để hóng hớt ‘viết bài’.

Không vào được trung tâm, ngay cả lối xuống gara đều bị dây ruy băng quấn quanh.

Vào không được chúng tôi đành phải về khách sạn trước. cũng không có bụng dạ nào ăn trưa. Tôi ngồi trong khách sạn mở livestream, tán gẫu với các fan chuyện xảy ra tối qua.

Lúc nói đến tôi lên taxi, Đại Bưu đột nhiên nói một câu:

“Cậu ghê đấy, gã bảo vệ kia rõ ràng có vấn đề!”

Anh ta vừa nói vậy tôi hơi khựng lại, vội vàng lấy tấm ảnh trong túi ra nhìn kỹ.

Thân hình trong tấm ảnh hình như hơi giống gã bảo vệ!

“Liệu có phải hắn chuẩn bị đi vứt thi thể, phát hiện cậu đang ở dưới gara, vì thế đem thi thể dấu đi, giả vờ là bảo vệ đi đến tiếp lời cậu?”

Cây hồng thắc mắc.

“không phải không có khả năng.”

Hoa hồng trả lời.

Nhìn dòng chat của các fan, tôi rơi vào trầm tư, gã bảo vệ thoạt nhìn rất đáng nghi, nhưng mục đích của hắn là gì? vì sao phải làm vậy?

Với lại, sau khi sự việc bị cảnh sát phát hiện và bại lộ, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là chạy trốn sao? vì sao hắn lại lái xe đến cục cảnh sát đón tôi?

Chẳng lẽ tâm lý hắn biến thái, thích khiêu khích cảnh sát?

Lúc tôi đang suy nghĩ miên man , một số máy lạ gọi đến kéo suy nghĩ của tôi về, đồng thời cũng cắt ngang buổi livestream của tôi.

- Vương Cảnh hả? tôi là Đường cảnh quan tối qua, hiện tại cần cậu tới cục cảnh sát một chuyến.

- Sao….sao thế ạ?

Tôi có chút bất an, lần đầu tiên bị cảnh sát gọi thông báo phải đi đến cục cảnh sát, nhất định không có chuyện gì tốt.

Mà sự thật thì đúng như tôi nghĩ.

Đến đồn cảnh sát, Đường cảnh quan lấy ra một tấm ảnh đặt lên bàn:

- Đây là tấm ảnh sáng nay cục cảnh sát nhận được từ một người giấu tên, giải thích đi.

Trong ảnh, tôi đứng trước thang máy điên cuồng ấn vào nút thang máy, góc phải phía dưới còn in ngày.

- Vừa vặn đã có kết quả khám nghiệm tử thi, xác nhận là sáng hôm qua tử vong, buổi chiều bị ném vào trong khe hở, nhìn từ những vết thương trên da bị ma sát với tường của cô ấy, vừa khớp với thời gian cậu xuất hiện trong thang máy.

- Đường cảnh quan đang nghi ngờ tôi sao?

Cây ngay không sợ chết đứng, nội tâm tôi một chút cũng không hoảng sợ.

- Nếu nghi ngờ cậu, đã sớm đến tận cửa bắt người rồi.

Đường cảnh quan đứng dậy rót cho tôi cốc nước. tôi nói lời cảm ơn ông ấy, ngồi nguyên vị tiếp tục nói:

- Hung thủ lúc ấy có lẽ cũng đang ở dưới gara với cậu, nhưng sự xuất hiện của cậu đã cắt ngang kế hoạch của hắn.

- Tôi có một nghi ngờ, vì sao tôi ấn thang máy không được, hung thủ thì lại được? với cả bình thường trong thang máy không phải đều có camera sao, vì sao ba năm trước không phát hiện ra?

Tôi không nói sự xuất hiện của bảo vệ ra.

- Tôi và cậu giống nhau, cũng rất khó hiểu hai điểm này, buổi sáng có nhân viên đi xem rồi, thang máy không bị hư, chỉ là không được nhạy, về phần camera, tất cả những camera ở tòa trung tâm này đều đã hỏng trước khi bị bỏ hoang rồi.

Đường cảnh quan trả lời.

- Điều tra ra thân phận của người chết chưa ạ?

Tôi lại hỏi, Đường cảnh quan ý vị thâm trường nhìn tôi, tôi giải thích:

- Tôi cảm thấy hung thủ giết người hẳn là có mục đích nào đó. mục đích này không phải vì thỏa mãn đam mê, cho nên tôi cho rằng người bị hắn giết, rất có thể là cô nhi thất lạc người thân.

Nghe thấy tôi nói vậy, Đường cảnh quan cười cười:

- Cậu đoán đúng rồi, người chết đúng là trẻ mồ côi.

Ông ta đứng dậy đi đến trước bảng trắng, kéo tấm vải đen phủ bên trên xuống.

Trên tấm bảng trắng vẽ rất nhiều mũi tên ký hiệu và chữ viết tắt, ảnh chụp người chết được dán bên trên:

- Sau khi phân thích một buổi sáng, chúng tôi phát hiện người bị hại đều có mái tóc dài thẳng đen nhánh, nguyên nhân tử vong đều là ngạt thở, trên người không có bất kỳ vết thương nào khác.

- Kỳ lạ vậy sao?

Tôi chậc lưỡi.

Một hung thủ giết người chỉ khiến người bị hại ngạt thở, sau đó ném vào khe tường, không có nguyên nhân cũng không có đam mê quái dị….. thật khiến người ta không thể hiểu nổi.

Cũng chính vì cách gây án đơn giản như vậy, lúc tra án mới thực sự khó khăn.

- Ba năm trước cũng thế, cho nên mới mãi chưa bắt được hung thủ. thật không ngờ ba năm trôi qua, lại biến thành như này.

Sắc mặt Đường cảnh quan phức tạp, ông ta xoay người nhìn tôi:

- Hôm nay gọi cậu đến đâu vốn là để hiểu rõ thêm về tình hình ngày hôm đó, xem ra hung thủ rất gian xảo, bạn của cậu hình như cũng có mái tóc đen dài, mặc dù tôi không biết động cơ và mục tiêu gây án của hung thủ là gì, nhưng vẫn phải nhắc bạn cậu cẩn thận một chút.

Tạm dừng lại, ông ta bổ sung một câu:

- Bài báo sáng nay mặc dù hình ảnh đã kịp thời xóa đi, nhưng tôi nghĩ, rất nhiều người có lẽ đều đã nhìn thấy.

- Tôi đã biết, cảm ơn Đường cảnh quan.

Tôi đứng lên.

- Được rồi, cậu về trước đi, có chuyện gì lập tức liên lạc.

Đường cảnh quan tiễn tôi ra khỏi đồn cánh sát, dưới ánh mắt của ông ta, tôi bắt xe rời đi, trở lại khách sạn phát hiện không thấy Tô Ly đâu, điện thoại cũng không liên lạc được.

Bạn đang đọc Livestream Kể Chuyện Ma Đô Thị của Mộc A PHIÊU
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.