Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

không phải cô ta!

Phiên bản Dịch · 1583 chữ

Tôi gật đầu, không còn lòng dạ nào suy nghĩ về thân phận của người này.

Tôi đang nghĩ người phụ nữ vì sao phải nói dối, còn có thể nói dối như thật.

Chuyện này rõ ràng là Lưu Tú Vy muốn tôi giúp cô ta, vì sao lại không phối hợp, còn dọa tôi?

Và người trong cả tòa nhà, đều sợ hãi tầng 14, có người dũng cảm đứng ra giải quyết chuyện này cho bọn họ, bọn họ vì sao lại không vui, ngược lại còn cảnh cáo tôi?

Tất cả mọi chuyện đều đang nói cho tôi biết, sự tình không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Rời khỏi chung cư Mân Đông, tôi đi đến nơi phố xá sầm uất, mua hai cây thuốc lá xịn, còn mua vài lạng trà Long Tĩnh, đến đường Hưng Nguyên thăm ông chú Lý.

Sắp sửa qua năm mới, ông chú Lý cũng chỉ có một mình.

Ông ấy vẫn như cũ, ngày nào cũng ngồi dưới tầng, hoặc là ngồi bên cửa sổ hút thuốc.

Hàng xóm đi lên đi xuống chào hỏi với ông ấy, ông ấy cũng đáp lại nhiệt tình.

- Thằng nhóc, cháu lại gặp phải chuyện gì?

Ông chú Lý liếc nhìn Tô Ly sau lưng tôi:

- Ồ, đây chẳng phải là đại tiểu thư nhà họ Tô hay sao? hai đứa sao vập được vào nhau thế?

- Chú, cháu đến thăm chú.

Mặt tôi tươi cười, cùng ông ấy đi vào trong nhà:

- Cháu mua cho chú hai cây ‘Hoa Tử’, và trà Long Tĩnh Tây Hồ.

Vừa nói, tôi vừa lấy đồ ra.

Nét mặt ông chú Lý lộ ra vẻ vui thích, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm ‘Hoa Tử’ trên bàn:

- Khà khà, thằng nhóc này cũng có chút lương tâm, còn biết đến thăm tôi.

Nói xong, ông ấy bóc một bao thuốc Hoa Tử, lấy một điếu châm lên hút:

- Thuốc xịn, thuốc xịn.

Hơn 680 tệ một cây đấy, không xịn được sao?

( 680 tệ là khoảng 2500~2600 VND)

Vài món đồ đã ngốn mất của tôi hơn hai nghìn tệ, đến tết cũng chỉ còn lại hơn một nghìn, những ngày này….

Tôi thật hy vọng chuyện này nhanh chóng được giải quyết, sau đó tôi lại yên ổn livestream kiếm tiền, nếu không đủ thì qua tết đi tìm việc làm, mỗi tháng gửi tiền về nhà, cũng đủ dùng.

- Chú, chú thích là tốt rồi.

Ông chú Lý hút hết nửa điếu thuốc:

- Có việc gì cháu nói đi, tôi còn không hiểu thằng ôn nhà anh, không có chuyện gì cũng mò tới tìm tôi.

Ông ấy ngồi xuống ghế nằm, khói thuốc màu trắng khiến ông ấy thoạt nhìn giống một lão thần tiên không màng thế sự nhân gian.

Tôi cũng không lòng vòng nữa, đem chuyện của Lưu Tú Vy kể lại một năm một mười cho ông ấy nghe.

Ông chú Lý như đã sớm đoán trước, không có phản ứng gì, nghe tôi nói xong, ông ấy chậm rãi dập tắt đầu thuốc:

- Chung cư Mân Đông nằm ở vị trí quá xa xôi, tiền thuê nhà không đắt, trị an càng không có, cho nên nơi đó rất loạn, hai mươi năm trước, nơi đó là cứ điểm của bọn thổ phỉ trộm cướp, những người sống ở đó đều là lũ ác ôn liếm máu trên lưỡi dao kiếm.

- Căn phòng số 14 tầng 14 cháu nói, mười tám năm trước từng xuất hiện một nữ thi thể không đầu, một người phụ nữ bị người ta tàn nhẫn giết chết trong nhà, đến bây giờ còn chưa tìm được đầu.

Nói xong, ông chú Lý theo thói quen đưa tay lên miệng, mới phát hiện thuốc đã hút hết.

Tôi vội vàng đưa cho ông ấy một điếu, giúp ông ấy châm lửa.

Châm thuốc xong, ông chú Lý tiếp tục:

- Vụ đó hung thủ bị bắt rồi, nhưng do chứng cứ không đủ, với lại thời đó người ta đều giải quyết mọi việc nhờ quan hệ, hung thủ không bị trừng phạt, từ đó về sau, căn phòng này bắt đầu xuất hiện chuyện ma quái, phòng số 14 cũng không cho thuê nữa.

Nghe ông chú Lý nói, đầu tôi lập tức nổ tung, tôi theo bản năng lấy tấm ảnh trong túi ra:

- Tô Ly, cô lên BAIDU tìm xem, Lưu Tú Vy, chết năm 2017.

Tô Ly gật đầu làm theo, rất nhanh BAIDU đã cung cấp thông tin tôi cần.

Người phụ nữ trong bức ảnh không phải Lưu Tú Vy, ngay từ đầu tôi đã nhầm rồi.

Lưu Tú Vy đúng là đã chết lúc mười một giờ khuya, còn người chiều nay tôi nhìn thấy, không phải cô ta, mà là người phụ nữ chết từ mười tám năm trước!

Tô Ly thấy vậy cũng giật mình, nhìn tôi:

- Cho nên người bám theo anh không phải Lưu Tú Vy, mà là người phụ nữ mười tám năm trước kia.

Ông chú Lý nghe vậy cười hà hà, có chút hứng thú nhìn Tô Ly:

- Tô Ly tiểu thư phản ứng rất nhanh.

Tôi vội vàng móc tấm ảnh cuối chụp gã đàn ông kia ra:

- Chú, chú xem người đàn ông này, liệu có phải là hung thủ không?

Ông chú Lý nhận lấy tấm ảnh, chăm chú nhìn một hồi, lông mày nhíu chặt:

- Đây có lẽ là ảnh chụp hắn hồi còn trẻ….

Tô Ly đột nhiên cả kinh:

- Vương Cảnh, người mở cho anh, thật ra không phải là chủ tòa nhà, mà là cái người quản lý tòa nhà, thu tiền nhà hộ đó.

- Ông ta làm sao?

- Chỗ hầu kết của ông ta cũng có một nốt ruồi như vậy!

Tôi giật bắn mình, quay đầu nhìn ông chú Lý, ông chú Lý thở dài:

- Không phải ông ta, nốt ruồi trên cổ ông ta là có người cố ý tạo ra, hung thủ thật sự, các cháu rất khó gặp được.

- Sao lại vậy?

Tôi hỏi.

Tô Ly chen vào nói:

- Người khó gặp, đều là người cực kì có tiền có thế, giống như Takegawa.

Ông chú Lý gật đầu:

- Mấy năm nay hắn làm quá nhiều việc xấu, nhưng không có chứng cứ, người khác cũng không đụng được vào hắn. bằng không, chỉ dựa vào những lệ quỷ đó, đều đã đủ giết hắn rất nhiều lần rồi.

- Đúng rồi, cô gái ba năm trước, rất có thể cũng bị thủ hạ dưới tay hắn hại chết.

Ông chú Lý lại bổ sung một câu.

Tôi im lặng một lúc, lại hỏi:

- Chú, chú vì sao biết nhiều chuyện như vậy? nếu chú đã biết nhiều, vì sao cô ta không tìm chú, ngược lại phải tìm cháu, một thằng cái gì cũng không hiểu?

Ánh mắt ông chú Lý lướt qua ánh nhìn kỳ lạ, ông ấy nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ:

- Tôi không còn bao nhiêu thời gian nữa, thực ra cháu biết nhiều hơn cả tôi.

Tôi nhíu mày khó hiểu.

- Đừng nghĩ nhiều nữa, thuận theo tự nhiên, gặp chuyện gì cứ giải quyết cho ổn thỏa, tôi tin cháu có thể hóa giải.

- Chú….

Rời khỏi nhà ông chú Lý, tôi hỏi Tô Ly có biết người kia là ai không, cô ấy im lặng nhìn tôi ngầm đồng ý, nói ra một địa chỉ.

Hung thủ tên là Lộ Huy. Năm nay bốn mươi bảy tuổi rồi. có tiền, có đệm lưng rất cứng, gần như nơi nào cũng có thế lực của ông ta.

Năm Takegawa sinh nhật tuổi một trăm, ông ta từng đến tham gia lễ mừng thọ, tặng một pho tượng hình con lợn làm bằng vàng ròng, trị giá một nghìn vạn.

Sau lần đó, ông ta bắt đầu qua lại với Takegawa, quan hệ rất thân thiết.

Trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, Lộ Huy liệu có phải đang dò hỏi bí quyết trường thọ của Takegawa. Nếu takegawa nói bí quyết này cho ông ta nghe….

Lắc đầu đuổi đi ý nghĩ hoang đường, tôi khép máy tính lại, đưa tay lên day day ấn đường.

Tô Ly ngồi một bên nhìn tôi thu dọn sách, thấy tôi gấp máy tính lại, cô ấy ngẩng đầu:

- Hôm nay là ngày Takegawa hạ táng, có muốn đi xem không?

- Không đi.

Ông ta cũng chẳng phải người tốt đẹp gì.

Từ từ….

Takegawa hạ táng, hung thủ có lẽ sẽ đến tang lễ?

Nghĩ đến đây tôi đứng dậy:

- Đi, đi xem.

Bãi tha ma đông nghìn nghịt toàn người là người, ít nhất cũng phải có đến một trăm người tới đưa tiễn Takegawa.

Nhìn cảnh tượng phô trương trước mắt, ai ai cũng áo vest giày da, giá cả xa xỉ, chậc….

Takegawa được thổ táng, quan tài chôn cùng chính là cỗ huyền quan lúc trước.

Tôi và Tô Ly đứng dưới tán cây hòe phía xa xa, quả thực trông thấy có người nằm trong quan tài.

Bởi vì khoảng cách quá xa, tôi không thấy rõ hình dáng nằm trong quan tài của Takegawa, là trung niên, hay vẫn là bộ dạng một trăm mười tuổi?

Lúc tôi đang rối rắm với vấn đề này, trong đám tang xuất hiện một gương mặt quen thuộc, nghiêng đầu nhìn về phía tôi.

Trời má!

Bạn đang đọc Livestream Kể Chuyện Ma Đô Thị của Mộc A PHIÊU
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.