Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

bí mật của phòng livestream

Phiên bản Dịch · 1496 chữ

Mắt thấy cả người Tô Ly sắp bị lôi xuống, tôi vội vàng nói:

- Tô Ly, cô buông tay đi.

Cô ấy không dám động đậy, cũng không nói gì, tôi lại nói:

- Tôi nhảy vào trong, cô thả tay ra, vẫn như cũ, tôi đếm đến ba, cô buông tay, biết chưa?

- Một hai… ba!

Vẫn giống như vừa rồi, tôi dùng cách cũ nhảy vào cửa sổ tầng 14, nhưng không may mắn giống lần đầu tiên, cánh tay tôi bị thủy tinh cứa đứt.

Cơn đau nóng rực lan ra khắp đại não, không kịp cảm nhận đau đớn, tôi vội vã đứng dậy nghển ra bên ngoài cửa sổ nhìn lên trên:

- Cô không sao chứ?

- Tôi không sao.

Giọng nói của Tô Ly rất yếu ớt.

Hiện tại dựa vào phương pháp này nhất định không thể đi lên trên.

Cuối hành lang không có thân ảnh của người đàn ông kia, nhưng vì đề phòng, tôi vẫn dùng máy ảnh chụp thêm một tấm.

Rất kỳ lạ, hiện tại đã năm giờ chiều, nhưng cả tòa nhà rất yên tĩnh, dưới tầng cũng không có người qua lại.

Cho dù ban ngày bận rộn đi làm, tối cũng phải về nhà chứ? Hơn nữa trẻ con trong tòa nhà này không ít, nhưng vì sao lại chẳng nghe thấy chút âm thanh nào?

- Vương Cảnh, anh đứng đó đừng động đậy, tôi đi tìm người đến.

Phía trên vang lên tiếng Tô Ly.

- Ừ.

Đây là biện pháp duy nhất.

Bầu trời bên ngoài càng lúc càng tối, cửa sổ vỡ, gió lạnh luồn vào trong.

Tôi cúi đầu nhìn tấm ảnh vừa trượt ra, không có gì khác thường.

Nhét ảnh chụp vào trong túi, tôi mở di động, ấn vào nhóm chat trong phòng livestream. Hỏi:

- Vì sao mọi người biết những chuyện này?

Trải qua chuyện vừa rồi, tôi không khỏi lại lần nữa suy nghĩ những lời Tô Ly nói trưa nay.

Fans trong nhóm không ai trả lời tôi, tôi bấm vào trang đầu, không có video nào mới, vì thế, tôi lại ấn xem lại tất cả video của những người khác.

Tổng cộng có sáu video, trong đó có ba người kể chuyện ma quỷ kinh dị giống tôi, có một người kể lịch sử, hai người khác kể về vũ trụ vô biên không gì không thể. kể rất mơ hồ, tôi nghe không hiểu lắm.

Nhưng bọn họ có một điểm chung là đều không lộ mặt, giọng nói khá kỳ ảo, giống như đang ngồi trong một gian phòng kín, thỉnh thoảng lại xen lẫn chút tiếng vọng.

Tôi lại mở nhóm chat, nhắn một tin: “hiện giờ tôi vẫn chưa rời khỏi tầng 14, ai có thể giúp tôi không?”

Tôi đang thử, muốn xem bọn họ tiếp theo sẽ làm gì.

Đợi nửa phút, một người tên là ‘cây hồng’ nói: “chủ thớt, chúng tôi cũng rất muốn giúp anh, nhưng năng lực có hạn.”

“Vậy là hết cách rồi đúng không?” tôi nhắn kèm theo một icon mặt khóc.

“Có thì cũng có, nhưng tôi sợ chủ thớt không dám làm.” Hoa Hồng nói.

“Nói nghe xcm.”

“Ôm Quan Công nhảy từ tầng 14 xuống, anh sẽ không sao, Quan Công sẽ bảo vệ anh.”

Trời má! Cách này là thật hay giả?

Tuy rằng tượng Thần đều bảo vệ bình an, nhưng phần lớn đều để cúng trong nhà, thắp hương bái Phật cầu may. Bảo tôi ôm Quan Công nhảy lầu, thật quá hoang đường!

“Tôi đúng là không dám, còn có cách nào khác không?” tôi lại nói.

"Có."

“Cách gì?”

“Chờ trợ lý bé nhỏ của cậu tìm người đến.”

". . . . . ."

Không đúng, vì sao bọn họ biết phòng 14 có tượng Phật Quan Công. còn cả Tô Ly hôm nay mới trở thành trợ lý của tôi bọn họ cũng biết, quá kinh dị rồi đi?

Không đợi tôi đánh chữ hỏi nguyên nhân, phía trước đột nhiên vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó là giọng nói của Tô Ly:

- Cầu xin mọi người hãy nghĩ biện pháp, Vương Cảnh cũng là vì muốn giúp mọi người giải quyết vấn đề ở tầng 14.

- Chìa khóa của cái ổ này chỉ có cảnh sát mới có, chúng tôi căn bản không có biện pháp, như vậy đi, tôi đi tìm dây thừng, kéo bạn cháu từ cửa sổ lên.

Tiếng của một ông bác.

- Được được được, vậy cảm ơn bác.

Bước chân xa dần, không lâu sau, một sợi dây thừng được thả xuống. tôi mừng rỡ định giơ tay ra bắt, điện thoại trong túi lại reo lên.

Tôi không để ý, tính lên trên rồi xem, nhưng còn chưa đợi tay tôi chạm vào dây thừng, di động cứ reo liên tục, tôi không thể không móc ra xem.

“Chủ thớt, đừng cầm sợi dây thừng kia! bẫy đó! nếu cậu cầm vào, cậu sẽ bị ngã chết!” Cây Hồng nói.

Đọc đến đây tôi không thể nhịn được nữa: “Các người rốt cuộc là ai? Vì sao biết rõ nhất cử nhất động hiện giờ của tôi?”

“Chủ thớt, chẳng lẽ anh không biết sao? Hoa Bách Hợp trả lời: “nơi này là Tủng Tộc, chúng tôi đều không phải con người, lúc anh đến đã làm kinh động cả cái ứng dụng này, không ngờ lại có một người sống tạo nick, còn tưởng rằng anh đã biết rồi.”

Ngữ khí của Hoa Bách Hợp ôn hòa, nhưng tôi lại cảm giác được sau lưng mình lạnh toát.

Tôi run rẩy gõ ngón tay lên màn hình, còn chưa đánh được mấy chữ, Đại Bưu đã ngoi lên: “ Chủ thớt, không phải cậu rất thích chúng tôi sao? sao nghe thấy tin tức này mặt lại trắng nhợt ra thế kia? à, đúng rồi, hiện tại chúng tôi đều đang đứng ở hành lang nhìn cậu đó.”

Lạch cạch ——

Tay tôi run đến độ làm rơi điện thoại xuống những mảnh thủy tinh vỡ dưới đất.

Tôi hoảng sợ ngẩng đầu nhìn hành lang tối như mực, cái gì cũng không nhìn thấy.

“Thôi nào, anh đừng dọa chủ thớt nữa.” Hoa Hồng nói. Phía sau còn thêm một icon cười hớn hở. “Chủ thớt, anh tin chúng tôi một lần đi, mặc dù chúng tôi là tiểu quỷ, nhưng chúng tôi đều là fans trung thành của anh, sẽ không hại anh đâu.”

“Đúng vậy đúng vậy, anh mau nghe lời Cây Hồng, đi vào phòng 14 lấy Quan Công, muộn thêm tí nữa là không ra được đâu.”

Nhìn fans trong nhóm anh một câu tôi một câu, từ trên mặt chữ cũng cảm nhận được sự quan tâm.

Không khỏi khiến tôi nhớ đến Thu Nguyễn Nguyễn.

Tuy rằng ma quỷ đúng là khiến người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng ma cũng đều do người biến thành, có tốt có xấu.

Cúi người nhặt di động lên, tôi không nghe theo ý kiến của bọn họ, mà run rẩy gõ một đoạn : “ nếu mọi người đều là fan của tôi, thân là một người biết rất nhiều cấm sự dân gian, tôi phải nói với mọi người, có thể Quan Công sẽ cứu được tôi một mạng, nhưng tôi dùng cách này để bảo toàn tính mạng, là đại bất kính đối với ngài ấy, sau này sẽ gặp xui xẻo. cảm ơn ý tốt của mọi người, mọi người đừng bám lấy tôi nữa, giải tán hết đi.”

Sau khi tôi nói xong câu này, trong nhóm chat không còn động tĩnh gì nữa, tôi lại ngẩng đầu nhìn hành lang trống trải, cầm máy ảnh lên chụp một tấm.

Ảnh trượt ra ngoài, tôi nhìn thấy người đàn ông mặc đồ đen đã được chụp gần hơn.

Bởi vì ánh sáng quá mờ, không chụp rõ được mặt hắn, nhưng nhìn được thấy chỗ hầu kết trên cổ hắn có một nốt ruồi đen.

Đây là hung thủ! tôi lập tức xác định.

Đồng thời, lúc này chỗ cửa đi ra khỏi hành lang truyền đến tiếng cửa bị mở, Tô Ly lo lắng hét to:

- Vương Cảnh, anh không sao chứ?

- Tôi không sao!

Nhét tấm ảnh vào túi, tôi đi đến cửa vào hành lang, người mở cửa là một ông bác.

Sắc mặt bác ấy rất khó coi, tiếng nói lạnh băng có chút phần trách móc:

- Chuyện này về sau cháu không cần xen vào nữa, nếu chết ở nơi này, đừng trách đám người chúng tôi không nhắc nhở!

- Cảm ơn chú.

Tô ly kéo tôi ra ngoài, nháy nháy mắt với tôi.

Tôi cũng nói lời cảm ơn, đi sau Tô Ly xuống tầng.

- Bác ấy là người thu tiền thuê nhà của tòa chung cư này.

Sau khi xuống tới tầng 1, Tô Ly nói với tôi.

Bạn đang đọc Livestream Kể Chuyện Ma Đô Thị của Mộc A PHIÊU
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.