Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2

Tiểu thuyết gốc · 3625 chữ

"Ư… Đầu mình…”

Mặt mày xây xẩm, đầu óc choáng váng, Mai cố hết sức mới lờ mờ mở mắt được. Hôm qua, sau khi ăn cơm ở nhà ông lái đò, cậu bất giác mất hết sức lực rồi đổ sụp xuống. Điều cuối cùng bản thân còn nhớ là tiếng nói bên tai, “đưa… tới lầu Vân Du…”, sau đó thì chẳng biết trời trăng gì nữa. Cậu chợt rùng mình, da gà nổi rần rần: Tại sao lúc sắp nhắm mắt lại thấy trước mặt có con hạc lớn, chứ không phải ông già? Không ổn, chẳng lẽ mình bị yêu quái bắt!

Ngồi bật ngay dậy, Mai thấy mình nằm trên tấm phản trải chiếu sạch sẽ, tươm tất, người đắp mền, đầu còn có gối êm đặng nằm. Khung cảnh xung quanh thật sự quá lạ: Một gian nhà lớn với hệ thống rường cột kéo dài, trổ cửa sổ bên tường mở toang ra ngoài, để nắng chiếu rọi thẳng vào. Cửa sổ có khung gỗ san sát nhau, không thể dùng nó chuồn ra ngoài được. Trên cao, dầm lớn bắc ngang đỡ lấy bộ mái nhà, còn thấy ngói lợp từng hàng, từng hàng tựa vào các thanh ngang đỡ lấy. Kết cấu khổng lồ theo kiểu hệ đấu – củng, dạng kiến trúc thường thấy, nhưng có vẻ đã trải qua thời gian dài rồi. Tường ván cây đóng san sát nhau, chạm trổ thành hình đầm sen hoa nở kéo thật dài. Bàn ghế để sát vào cửa sổ, xung quanh còn có tủ lớn và cửa dẫn ra ngoài. Hay đi đâu đó Mai chẳng biết nữa.

Tung mền sang bên, Mai lập tức nhảy vọt khỏi phản. Bàn chân tràn chạm ngay nền nhà lát gạch men lạnh ngắt, khiến cậu trai trẻ khẽ rùng mình. Dép đâu? Nhìn quanh, Mai không thấy. Tay nải để trên chiếc bàn gần cửa sổ đối diện. Đi sang đó, mở lớp vải quấn ra xem, chàng thiếu niên thở phào nhẹ nhõm khi đồ nghề còn y nguyên. Mấy xấp bùa trừ tà với truyền âm, cùng bộ quần áo gói theo để thay ấy mà! Cái túi nhỏ đựng tiền cũng yên vị đấy, chưa mất đi đâu. Rờ rờ vô, vẫn cảm nhận được mấy văn tiền với chiếc lỗ vuông ở giữa. Còn tiền, còn tiền, hề hề. Cậu đứng đó cười như thằng dở người, miệng méo xệch lên tới mang tai, ánh mắt biến dạng trông chẳng khác gì đám vô lại ngoài đường.

Nhưng rốt cuộc đây là chỗ nào?

Bước đến bên cửa sổ, Mai hướng đôi mắt nâu tròn nhìn ra khoảng sân rộng bên ngoài. Đằng ấy, mặt sân lát đá phẳng lỳ, với các bồn cây xây sát tường nhà, trồng vào đó những khóm cúc vạn thọ lớn. Cây cao được khoanh vùng trong những vòng riêng, xung quanh làm gờ đá cao lên. Liếc qua, cậu thấy rất nhiều phượng vĩ, đều đang trổ bông đỏ rực rỡ. Như ánh lửa hồng vậy. Phượng mọc cao, cao mãi, xòe cành lá ra như chiếc dù lớn, với muôn vàn đóa hoa bùng nở vô ưu. Gió thổi qua, và bất giác hàng trăm cánh lìa cành, rơi xuống tựa mưa. Mai không nhớ hoa phượng dễ rụng thế, nên thấy hơi kỳ.

Không chỉ phượng, phía xa xa Mai còn trông được bóng hình dương liễu khổng lồ. Khuất sau bờ mái những căn khác, tán lá xanh rì, rũ xuống đặc trưng đó không thể nào nhầm lẫn được. Lạ thật đấy, cậu nghĩ, mái ngói vàng tươi nhìn mới tinh tươm, trong khi vách gỗ lại có vẻ bạc màu, đôi chỗ thấy rêu xanh đóng từng mảng, từng mảng đến bẩn. Vậy mà phần mái lại chẳng có chút dấu tích thời gian nào. Nhìn hàng cột to đằng trước nhà, chống thẳng xuống hàng hiên xây cao khỏi mặt đất vài bậc thềm, cậu chẳng thể giấu được vẻ kinh ngạc. Tất cả các trụ đều được đỡ trên bệ hình con rùa lớn có đầu rồng, thân cột khắc hình mãng xà quấn quanh đâm thẳng lên, đỡ lấy bộ dầm mái.

Tất cả tạo thành một tổng thể kiến trúc cung đình hết sức đặc biệt. Dù ở Hoa Lư hay Thăng Long cũng chưa chắc trông giống thế này… đó là nếu Mai có dịp tới thăm mấy chỗ đấy!

Trong lúc đang miên man suy nghĩ, bỗng cậu thiếu niên nghe cửa kêu cái “két…” đằng kia. Lập tức quay sang, nhưng Mai lại hoàn toàn cứng họng. Đập ngay vào mắt cậu trai trẻ là hình ảnh người con gái áng chừng mới mười bốn, mười lăm tuổi, với mái tóc đen suôn mượt đổ thẳng như suối, nước da trắng tưởng chừng trứng bóc, hàng mi liễu rũ cùng đôi mắt long lanh thơ ngây, trông có nét trẻ con ngờ nghệch, lại dễ thương vô cùng. Bờ môi hồng đào mím chặt, gò má ửng phấn lúm đồng tiền trông hết sức nhỏ nhắn xinh xắn, đến độ chỉ muốn sang véo cưng mấy cái. Rất may cậu kiềm chế bản thân được.

Dẫu đẹp thế, người ấy lại ăn mặc chẳng khác gì con gái nhà nông bình thường. Tóc xõa không búi chẳng nói làm gì, quần áo trên người lại quá xoàng, so ra nô tỳ nhà phú nông còn nhìn màu mè hơn. Cô nàng mặc chiếc áo sam màu nâu sần, xẻ bốn vạt bên ngoài, phía trong thêm áo giao lĩnh trắng, bên dưới quấn cái thường chàm quây quanh hông, che đi chiếc váy cùng màu áo sam. Ống tay áo buông rộng xuống, không đến độ lả lướt thướt tha thái quá – kiểu đạo sĩ hay mấy người phương Bắc, nhưng nhìn vẫn hết sức uyển chuyển mềm mại. Phần eo may sát vào thân, thấy rõ nét cong sổ một đường tuyệt đẹp đằng sau, phía trước thắt vào, nom tựa con kiến càng. Đến độ Mai nghĩ lấy buộc sợ chỉ ngang lưng còn được.

Tuy nhiên, Mai không phải thằng ngốc thấy gái đẹp là chết đứng như trời trồng. Cậu nhận thức rất rõ tình hình của mình: Tối qua bị chơi một vố, chắc hẳn do yêu quái giở trò, sau đó ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh dậy đã thấy mình ở khu điện các này. Khi sắp mất ý thức, Mai đã thấy ông Sáu Đò biến thành con hạc lớn lông đen, và còn nghe liếng thoắng tiếng gì đó. “Đưa… đến lầu Vân Du…”, là như thế. Bị yêu ma xỏ mũi một lần thôi, không có lần hai đâu! Tay nải để mở nãy giờ, cậu chàng nhanh như cắt tóm lấy mớ bùa trừ tà, rồi giấu cả bàn tay trái với xấp bùa sau lưng. Cùng lúc đó quay người lại, dùng cả tấm thân che cho vũ khí bí mật, chờ cơ hội sẽ tung đòn. Sau đó, nếu được, cậu sẽ ép cô gái kia phải nói đây là đâu, và vì sao mình bị đưa tới đây. Còn giả như tình huống không thuận lợi, bản thân có thể phóng biến đi ngay.

Nhác thấy Mai, mặt cô thoáng nét bất ngờ, rồi lấy lại vẻ bình lặng ban nãy ngay. Tựa mặt nước hồ thu vậy. Mỉm cười vừa xinh, cô cất tiếng:

- Chào, đạo sĩ. Cậu ngủ ngon chứ?

- Cô là ai? Và đây là đâu?

- Ừm… Trước khi hỏi người khác, cậu nên tự giới thiệu đã chứ? Và bỏ xấp bùa sau lưng xuống đi, cậu định nói chuyện với người khác khi đang lăm lăm ý định đánh người ta à?

- Cái gì?

Nghe đến đó, Mai chột dạ, suýt nữa hết lên mất rồi. Nhướn cao chân mày, cậu gần như trợn mắt mà nhìn cô ta. Song, đây không phải lúc để phồng mang trợn má như dân hát tuồng. Nhanh chóng dùng tay phải vuốt mặt một cái, lấy lại vẻ ngoài bình tĩnh – nhưng còn chưa chịu bỏ “vũ khí” xuống – Mai liếc qua lại mấy cái thật nhanh, rồi bằng chất giọng hết sức điềm đạm, cậu trai mười sáu mùa Tết ấy lên tiếng:

- Bùa? Bùa nào? Cô gì ơi, tôi nghĩ chắc cô nhìn nhầm rồi! Cái đó là ngân phiếu của tôi! Là ngân phiếu, ngân phiếu thôi!

- Nước mình có dùng ngân phiếu à?

Cô nàng nghiêng đầu, ra vẻ ngây ngốc mà đáp lại bằng một câu hỏi khác. Rồi chưa kịp chờ Mai trả lời, cô đã nói tiếp:

- Tôi sống hơn trăm năm rồi mà còn chưa từng thấy tờ “ngân phiếu” là thế nào. Với lại từ thời Đại Hành làm gì có thứ đó? Hoặc đó là đồ nước Tống, hoặc cậu nói dối để che đi động tác vơ vội bùa phép ban nãy, và giấu chúng trong tay trái sau lưng.

- Hả? Cô nói gì tôi không…

- Giỡn chút thôi! – Xua tay, cô nàng bảo – Nhìn xuống dưới chân đi!

- Hở… Oái!

Nghe lời cô nàng, Mai trông xuống thì trời thần ơi, mấy tờ bùa ban nãy huơ vội quá, cậu đánh rơi mấy cái xuống chân rồi! Vốn không mặc áo sam với quấn thường, cái quần lại làm ống túm lại đằng cổ chân, cậu để lộ tất tần tật mấy tờ giấy vàng vẽ bằng mực Chu Sa nằm chỏng nằm chơ trên sàn nhà, ngay tầm mắt đối phương. Tới cái áo đạo sĩ khoác ngoài cũng chẳng thể nào che đi, do gió cuốn mấy lá ấy bay ra ngoài rồi. Chúng trông rõ mồn một giữa gian nhà tràn ngập ánh nắng, trước cái nhìn sốc không nên lời của chàng thiếu niên, cùng vẻ mặt phụng phịu mà cô kia đang trưng ra. Bước đến nhặt bùa lên, cô trả cho Mai, rồi nháy mắt nói:

- Giấu đầu hở đuôi thế là chưa đạt nhé, cậu tập sự!

- Chà, vậy tôi sơ suất quá rồi!

Nhận lại bùa đánh rơi, Mai đặt chúng ngay ngắn vô trong tay nải cùng cả xấp đang cầm nãy giờ. Lúc này cậu mới nói:

- Rốt cuộc cô là ai, và đây là đâu?

- Vậy cậu là ai?

Hỏi vặn lại, cô nàng mỉm cười. Nụ cười tỏa nắng, ngời sáng như tiết trời mùa Hạ, đẹp đẽ đến lạ thường. Choáng ngợp trước điều ấy, Mai nuốt ực nước bọt. Tuy người trước mặt mình trông chỉ vừa ưa nhìn, chẳng phải người đẹp cái thế hay chim sa cá lặn, cô nàng lại có nét quyến rũ rất riêng.

Không phải dung nhan thông thường, mà dựa vào cuộc nói chuyện nãy giờ, Mai đoán đối phương chẳng phải loại chỉ biết lấy nhan sắc ra dụ đàn ông. Có thể cậu đánh giá quá cao, nhưng cách nói năng, ngữ điệu lúc bình lặng như mặt hồ mùa thu, khi lên xuống thất thường, nhấn nhá âm điệu, tạo cảm giác khó chịu kia không thể nào thuộc về mấy cô chỉ có mặt đẹp mà không biết tư duy. Nãy giờ, người đó hết sức bình tĩnh, trong khi bản thân mới là đứa thiếu điều muốn nhảy lên, như vừa bị kiến càng đốt mông.

Cơ mà khoan đã. Ban nãy cô ta nói bản thân… sống hơn trăm tuổi rồi á?

Lập tức lùi lại, tay không quên vơ lấy bùa phép – và lần này cẩn thận không để rơi, Mai gằn giọng nói:

- Cô… Ngươi là yêu quái? Không thì sao sống hơn trăm năm được?

- Ừm, đúng đó.

Nhẹ nhàng gật đầu, người thiếu nữ kia thừa nhận:

- Tôi là yêu quái đó, rồi sao?

- Biết ngay mà!

Hét lên như vậy, Mai lập tức thủ thế. Linh khí hóa lực chuyển động dọc khắp các mạch và huyệt đạo trên cơ thể, sức mạnh bắt đầu cuồn cuộn chảy. Không rời mắt khỏi yêu ma, cậu nói lớn:

- Đạo sĩ tập sự Đặng Mai, tự Phong Vân, đệ tử đạo quán Vô Ưu! Hôm nay thay Trời hành đạo, tiêu diệt ngươi!

- Ờ…

Giờ tới lượt cô gái kia cứng họng. Hình như lỗ tai hơi lùng bùng. Cô nghĩ thế, trong khi vẫn đang nhìn chàng trai trước mặt với ánh mắt nửa bối rối, nửa thương hại như thể vừa thấy đứa thần trí không bình thường nào đó nói sảng xong. Đối phương rõ ràng nghiêm túc, tuy nhiên nhìn dáng đứng tấn, tư thế cầm bùa và kiểu chuyển linh khí trong cơ thể thì thật sự chẳng thể nào vững tâm được.

Cô không muốn nói, nhưng… Mai trông như con khỉ ấy! Chân dang ngang mà cơ thể vẫn trực diện địch, thân trên quá nhiều sơ hở chết người. Đôi tay đưa lên cao ngang vai làm gì, khoe mình không bị đổ mồ hôi “cánh” sao? Lại còn kẹp bùa chỉ với hai ngón nữa. Cái phong cách lỗi thời cả trăm năm này cứ tưởng chỉ còn đám đạo sĩ hạng bét đi diễn tạp kỹ kiếm tiền sống qua ngày mới giữ chứ, ai ngờ dân đạo quán cũng làm theo.

Vả lại, cái tên tự kiểu gì thế kia? Phong Vân? Vậy cậu ta sẽ là… “Đặng Phong Vân”? Thằng này người nước nào mà chơi quả tên bá cháy thế? Quá nhiều thứ khiến cô rùng mình, và rõ ràng phải kiềm chế dữ lắm mới không bật lên câu “Tởm dễ sợ!”. Nghe xong muốn hắc lào!

Nhưng rồi, cô chỉ buông tiếng thở dài cùng nụ cười “từ thiện”. Sau đó, ngoắc Mai đến bên bộ phản, cô nàng ngồi xuống rồi nói trước:

- Bỏ đống đó xuống đi, đánh nhau ở đây cậu không thắng nổi đâu. Muốn toàn thây thì phải biết nhịn. Không là ngủ với cá, vô bụng rắn đấy!

- Sao cơ?

Ngạc nhiên trước giọng nói và cử chỉ bình thản của người con gái kia, Mai có chút mất phòng bị. Nhưng ngay tức khắc, cậu thấy toàn thân không còn chút linh khí nào, chân tay yếu như cọng bún thiu, tới đứng còn không vững. Cảm giác như thể mới bị điểm huyệt xong, thân xác chẳng còn nghe lời mình nữa. Mắt tối lại, chẳng còn thấy gì nữa. Tê liệt hoàn toàn.

Phải vài nhịp thở sau, Mai mới dần lấy lại thị lực. Khi đó cậu chàng mới nhận ra mình đang ngồi trên bộ phản, ngang hàng người con gái kia. Bốn mắt nhìn nhau chằm chằm. Bất giác, Mai đỏ mặt. Đối phương là yêu quái, nhưng cũng đồng thời là phái nữ. Mà các cụ dạy nam nữ thọ thọ bất thân, trai gái còn trẻ không ở chung. Huống hồ giờ này, mới gặp nhau chưa hết nửa nén hương mà đã lên tới “giường” rồi. Thế này có phải diễn biến nhanh quá không?

- Ư phư phư phư!

Tiếng cười khúc khích bên tai kéo Mai về với thực tại. Cạnh bên mình, cô ta vẫn ngồi đó. Đưa ngón trỏ chọc vào gò má chàng trai trẻ, cô nàng cười cười, nói:

- Nhìn mặt cậu chắc chưa có cô nào đâu nhỉ? Đỏ thế cơ mà!

- Không… không liên quan tới cô!

Mai cố vùng đi, nhưng thân thể không nghe lời. Tới ngoảnh hướng khác tránh mặt còn chẳng xong.

Chờ người kia chịu chấp nhận đầu hàng, cô mới lên tiếng:

- Tôi là… Ừm… Cậu cứ gọi tôi là con Xương đi! Ừm, con Xương, trong ba con yêu quái cậu có nhiệm vụ phải giám sát đó!

- Cái gì? – Mai bật thành tiếng, vang khắp mấy gian nhà.

- Tôi là bộ xương thành tinh trong nhiệm vụ của cậu, rõ chưa?

Đưa tay búng trán mai cái chóc, Xương nói:

- Chỗ này là lầu Vân Du, nghe chưa? Nhà của tụi tôi, và là bản doanh của yêu ma Thanh – Diễn – Nghệ.

- Lầu Vân Du? Tôi nhớ có nghe… Đúng rồi!

Lúc này, Mai mới vỡ lẽ. Chuyện hồi tối tới giờ xâu chuỗi lại cuối cùng đã thành hình. Lầu Vân Du, nơi được đề cập trong lời nói của con hạc lúc đêm, cùng những gì Xương vừa kể, chính là vị trí mình phải tới. Và dám cá mười phần ăn tới bảy, tám, ngọn núi và tòa tháp cao cậu thấy trưa qua là nơi này. Bản doanh của yêu ma dĩ nhiên không thể lồ lộ ra trước mắt người thường rồi. Đường vào phải giữ bí mật, cậu không ngu tới mức không biết vai trò của mấy cái đó lớn cỡ nào. Bởi thế, chắc hẳn đó là lý do mình bị cho ngủ, sau đó đem vào đây.

- Lão Hạc cho cậu một cú nhớ đời nhỉ?

Ngồi ngay sát bên, Xương mỉm cười dịu dàng. Hơi chồm người tới, đôi tay ép chặt vào bầu ngực căng tròn, cô khiến Mai dù không muốn cũng phải hướng mắt xuống chỗ đồi núi ấy. Nhưng có lẽ cô không chú ý, hay không bận tâm, mà cứ để thế. Xong, Xương bảo người chèo đò dưới sông đó là lão Hạc, một đại yêu quái từng ở dưới trướng Quỷ thánh Xương Cuồng. Vốn có bộ lông trắng như mây trời, lão nhuộm đen nó với nghiệp lực, ác đức và việc sát sinh gây ra suốt hàng ngàn năm theo phụng sự Yêu vương. Sau khi Yêu vương bị sát hại và lãnh thổ Quỷ thánh bị chia cắt, lão đã về miền Thanh Hóa quy ẩn, làm người lái đò và nuôi vịt sống qua ngày. Đồng thời canh gác con đường dẫn lên núi Mây, tức lầu Vân Du.

- Bọn tôi biết chuyện cậu sẽ tới lâu rồi!

- Biết lâu rồi? – Mai hoảng hồn, trợn mắt đến độ tưởng như nhãn cầu rớt ra ngoài.

- Tất nhiên! Đừng coi thường mạng lưới gián điệp của tụi này!

Co chân lên rồi vòng tay qua ôm lại, ép sát bộ ngực căng tròn vào cặp đùi, Xương khiến Mai thực sự muốn hóa rồ. Vậy mà cô vẫn tiếp tục. Lầu Vân Du được thống lĩnh bởi tướng quân Vân Du, một cụ rắn hổ mây thành tinh, chuyên đi mây về gió. Vì cách di chuyển độc đáo cùng tên loài mà yêu ma nước Nam gọi y là tướng quân Vân Du, và tòa lầu được gọi theo danh xưng của chủ như thế.

Cái phần “tướng quân” không phải chỉ thêm cho chất, mà người ấy thực chất là một chỉ huy quân sự, thậm chí xem như một Tiết độ sứ cũng được. Dưới trướng có ít nhất một vạn hai ngàn quân, còn đám thuộc hạ chư hầu thì Xương, tuy không được nói con số cụ thể, cho biết dao động từ hai tới ba mươi. Trong số bốn yêu ma cổ đại hùng mạnh, chỉ còn Xà Tinh, tức tướng quân, vẫn sống trẻ sống khỏe từ thời hồng hoang. Ngư Tinh và Hồ Tinh bị Long Quân giết, còn Mộc Tinh vừa mất mạng ngót bảy tám thập niên. Dĩ nhiên thực lực không phải hạng xoàng.

Là một chỉ huy quân đội, tướng quân Vân Du hiểu rất rõ vai trò của nhóm tình báo, gián điệp. Thu thập tin tức, tung tin giả, làm kế trá hàng, ly gián nội bộ, thậm chí ám sát đầu lĩnh đối phương, tất cả đều phải được thực hiện. Xương không có thẩm quyền nói hết mọi thứ, nhưng cô đủ tốt bụng để cho Mai biết đạo quán Vô Ưu, nơi cậu tu tập, có người nằm vùng.

Kỳ thực, quán chủ Vô Ưu quán từ lâu đã biết về thế lực tướng quân. Đạo quán Vô Ưu là một nơi mới nổi khoảng độ bốn, năm chục năm, chưa đủ để sánh ngang với các quán khác. Vì vậy quán chủ thường gửi các đễ tử có triển vọng tới đây để huấn luyện đặc biệt, với danh nghĩa “giám sát yêu quái”. Đạo quán nhờ lầu Vân Du huấn luyện, và lầu Vân Du lại thông qua đạo quán để nắm tình hình yêu quái miền ngoài, đồng thời biết khi nào có mồi ngon là tướng quân đi săn ngay.

Và tướng quân Vân Du là kẻ đứng đầu trong danh sách ba yêu quái Mai cần giám sát.

- Đừng cố làm trò gì hài hước ở đây! – Xương cảnh báo – Tướng quân có thể bỏ qua, nhưng bà Bống sẽ ném cậu xuống giếng rồi bỏ cho chết đuối đấy! Cái thớt biết bơi đó gắt lắm!

- Bống? Ý cô là con cá bống thành tinh trong nhiệm vụ à?

- Ừm… Cô ta đấy! Tuyệt đối đừng nói gì liên quan tới ngoại hình, không lại chết oan thì tôi không đền mạng được đâu!

- Mấy người…

Nghe những gì Xương kể, Mai không thể không cảm thấy rùng mình. Cậu chưa từng biết vùng Thanh Hóa tồn tại một phe cánh yêu quái hùng mạnh thế. Càng sốc hơn khi đạo quán hợp tác với chúng để đào tạo đạo sĩ trừ ma! Chuyện như thế này quả thật quá sức với cậu. Một đống “sự thật nghiệt ngã” ập tới cùng lúc, và cái ý chí chẳng lấy gì làm sắt đá lắm của cậu thiếu niên đã bị đập tan nát như cách Ngô vương nghiền nát Nam Hán ở cửa Bạch Đằng năm nào.

Bạn đang đọc Vân Du Lâu sáng tác bởi anhmai2302
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhmai2302
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.