Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Tiểu thuyết gốc · 3605 chữ

Càn Phù Hữu Đạo năm thứ hai, Đại Cồ Việt, triều Lý Thái Tông, khí âm chuyển dòng.

Năm xưa, Đinh đế cất binh dẹp loạn mười hai sứ quân, thống nhất đất nước, đặt hiệu Đại Cồ Việt. Non sông nước Nam quy về một mối, trải hai triều Đinh, Lê và năm đầu Thái tổ đóng tại Hoa Lư. Sau dời đô về thành Đại La, đổi tên Thăng Long, đặt làm kinh đô mới cho nước Việt. Thiên hạ thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp, không còn phải nơm nớp lo nạn binh đao. Đấy là một thời.

Tuy nhiên, thời Tiên Hoàng đã phạm phải sai lầm chết người. Vua mời pháp sư Văn Du Tường giết chết Quỷ thánh Xương Cuồng, chẳng khác gì phá đi bức tường ngăn giữa người và yêu. Quỷ Xương Cuồng từ ngàn xưa đã được suy tôn thành Vạn Yêu Chi Vương, pháp lực vô biên, thống nhất yêu ma quỷ quái vùng Lĩnh Nam. Nay vương không còn, đám thuộc hạ bắt đầu tự mình dấy binh cát cứ. Sử sách không chép, do đã có sự can thiệp từ bên ngoài. Yêu quái thượng cổ bị yêu vương khống chế giờ tự tung tự tác, cắt xẻ nước Việt như lũ quỷ đói thấy cái bánh đa, không ngừng chia xẻ “địa bàn”.

Cùng với đó, khí âm ngày một nặng nề hơn. Như thể điềm báo chuyện không hay sắp xảy đến. Cuồn cuộn, cuồn cuộn, dòng khí tức ma mị từ phương Bắc tràn xuống, ập vào kinh đô Thăng Long. Mới năm trước, Bệ hạ thân chinh dẹp loạn họ Nùng. Chém được đầu đám phản loạn, bá quan văn võ thở phào nhẹ nhõm, mọi chuyện tưởng như đã kết thúc. Nhưng đó lại chỉ là khởi đầu cho sự biến đang rõ lên từng ngày. Thế lực ma quỷ miền núi, vốn luôn tỏ ra “tự trị” và bướng bỉnh, cả vào thời đỉnh cao của Xương Cuồng, theo đường quân trút mà tiến dần xuống đồng bằng.

Ở tòa lầu cao, người con gái ấy bấm ngón tay, tính nhẩm. Biến lớn sắp tới rồi. Thè dài chiếc lưỡi xanh lè nhớp nháp, chẻ đôi ra liếm lấy khí xung quanh, cô hướng ánh mắt đỏ ngầu về phía Bắc, nơi mây đen kéo kín. Gió thổi mạnh, ù ù, ập thẳng vào ô cửa sổ. Rồi bất tình lình, sét đánh xuống.

“Cây già chết, cây non lại mọc lên…”

~oOo~

- Òa, mệt dễ sợ…

Một thân một mình cuốc bộ trên con đường đất dài từ vùng Trường Yên vào, sau cả tháng trời cuối cùng Mai đã tới lộ Thanh Hóa. Nhọc thật đấy. Mười sáu tuổi, vừa mới được chính thức coi như đệ tử tại đạo quán, cậu trai trẻ ấy đã phải lãnh ngay nhiệm vụ “canh chừng” rồi. Khác với các nhiệm vụ diệt trừ tà ma, vốn thường do các anh hay thầy trong quán thực hiện, đám đệ tử nhỏ xíu như Mai chỉ phải làm việc canh gác. Khi có biến, họ chuyển linh lực vào bùa truyền âm, loại bùa vẽ đặc biệt để nói chuyện vượt khoảng cách, đặng báo tin cho nhau. Thường chỉ dùng lúc khẩn cấp thôi, vì giấy rất đắt mà mỗi khi dùng xong nó lại cháy ra tro, nên không thể cứ thích là lấy ra chơi được.

Tầm tuổi này, nếu không phải vào đạo quán chắc Mai đang còng lưng ra cày ruộng hay đi làm thuê làm mướn rồi. Mặt mày rám nắng, nhưng vẫn sáng láng dễ coi với nét chữ điền cùng ánh mắt sáng như sao trời. Trông qua hết sức trẻ con, non choẹt, chẳng có vẻ gì giống như người tu Đạo, học võ lâu năm. Mái tóc đen dài cột thành búi củ hành, đội chiếc mũ lục lăng bằng vải trùm lên trên che cho bớt nắng. Bên ngoài, cậu trùm cái áo khoác đạo sỹ màu nâu vàng, trong vận áo cổ chéo với quần dài, bỏ qua áo sam và cái váy quây chụp ngoài. Chân xỏ dép cỏ nhưng bước đi hiên ngang, sảng khoái, mặc cho mồ hôi mồ kê đổ lấm tấm như mới bị dội cho xô nước lên đầu. Được thế đã tốt, Mai thè lưỡi nghĩ. Đường xa, trời nóng mà thầy cho có mấy văn tiền lẻ, sợ ăn cơm một bữa còn không đủ no. Bởi thế nguyên đoạn đường tới đây, cậu phải vừa đi vừa lấy phép ra diễn làm trò để… kiếm thêm tiền cầm hơi!

Ít ra bây giờ Mai đã vào tới lộ Thanh Hóa.

Dừng lại ở gốc đa ven đường, nơi có chiếc giếng nước cũ cạn khô và tán cây tỏa rộng che bóng mát rợp cả một góc, Mai lấy mảnh tre khắc nhiệm vụ trong tay nải ra coi. “Giám sát một nhóm yêu quái, gồm một con rắn, một con cá bống và một bộ xương thành tinh ở Thanh Hóa”, vắn tắt thế thôi. Không có thời hạn, quái dị thật, bình thường các nhiệm vụ đều có hạn nhất định, còn thêm tiền thưởng nữa. Triều đình hợp tác với đạo quán trong việc trừ tà ma, thành ra các yêu cầu sẽ do quan lại đưa ra kèm theo mức tiền thưởng. Nhưng cái lần này thì… Tới địa điểm cụ thể còn chẳng có! Đùa nhau sao? Thanh Hóa là một trong các lộ lớn nhất nước đó! Viết thế này thì có định cho người ta làm ăn không?

Trời trưa nắng nóng, mồ hôi tuôn ra thấm đẫm cổ áo, rơi lấm tấm từng giọt ướt luôn nền đất bên dưới. Ngồi phịch xuống ngay dưới gốc cây, Mai bỏ mũ, để lộ búi tóc lớn trên đầu được buộc bởi đoạn dây nhỏ. Tháo tay nải, cậu chàng lấy khăn lau cho người đỡ nhớp nháp. Không nhớ lần cuối được tắm là khi nào nữa. Bụng kêu ùng ục, nhưng cậu chỉ có thể kéo siết sợi đai vải thắt lưng cho chặt cứng lại. Đồ ăn mang theo bây giờ chỉ còn lại nắm cơm trắng muối vừng nguội ngắt. Mai không ăn – cậu không dám ăn, vì có trời mới biết khi nào mình mới tìm tới đúng vị trí.

- Hờ… hờ…

Thở ra hết sức nhọc nhằn, Mai lim dim dần. Cảnh vật trước mắt cậu nhòe đi. Cái gì bên kia đường ấy nhỉ? Một cánh đồng trải dài ngút tầm mắt, với muôn vàn thân lúa xanh màu lá nghiêng mình theo hơi gió thoảng. Phía xa xa, bóng dáng nông dân cặm cụi làm ruộng, mò tôm bắt cá giữa đồng lúa ngập nước. Có cả bóng trâu bò, và… gì thế nhỉ? Mờ mờ ảo ảo, nhưng tuốt tận đằng chân trời, cậu thấy mây. Rất nhiều mây. Mây đùn lên cao quá, che khuất một vùng lớn. Ấy thế mà khi gió thổi qua, xua đi những đám gợn trắng phau kia, cậu lại trông ra thứ gì đó như tòa tháp cao. Một tòa tháp trên đỉnh núi.

Rồi cứ thế, Mai thiếp đi lúc nào không hay. Lúc tỉnh dậy đã là hoàng hôn rồi, và cái bụng vẫn réo đòi cơm. Phía Tây, Mặt trời khuất dần sau các rặng núi lớn. Và dù có nhìn thế nào đi nữa, về đúng một phía, cậu vẫn không tài nào thấy được ngọn núi lớn với tòa tháp sừng sững đâm toạc chân mây. Đứng hồi lâu, cậu con trai lặng người chiêm ngưỡng bức tranh tuyệt đẹp trước mắt. Mặt trời xuống núi như hòn lửa lớn, đỏ rực rỡ, chói lọi, nhưng lại chẳng thấy oi bức chút nào. Nó chỉ… mát, thế thôi. Nhuộm đỏ cả một góc chân trời, với vô số áng mây chuyển sang sắc cam vàng và ngày một tối dần.

Bóng núi đổ dài trên ruộng, mấy tia nắng chiếu lọt qua như thể muốn níu kéo chút gì đó lại. Cùng với đó, hình ảnh những người nông dân cuối cùng rời khỏi thửa trở nên rõ nét hơn bao giờ hết. Dưới cái nắng cuối ngày, tất cả như chìm cả vào màu đen, đổ bóng thật dài, và trông huyền ảo vô cùng. Chim bay thành đàn trên nền trời xanh thẳm, nơi hai sắc màu trái ngược hòa quyện vô nhau, chuyển tiếp, rồi lại xung đột. Cuối cùng màu đỏ gay gắt kia biến mất, chỉ còn lại trời cao lúc này hóa đậm dần, sang đen, cùng cơn gió lạnh thổi rít qua con đường dài. Vài ba vì sao sớm nhất đã mọc, nhưng Mai không mong mình sẽ thấy trăng. Cuối tháng rồi.

Cùng lúc đó, cơn gió mạnh thổi qua gốc đa, khiến lá cây vang lên tiếng xào xạc, xào xạc, mấy rễ nhỏ li ti mà đổ dài như bộ râu tiên ông đong đưa qua lại nhắc Mai nhớ mình phải rời đi ngay. Vội gom lại đồ đạc – hên thật, không có gã nào ngứa tay thó mất, đội nón lên đàng hoàng, đeo tay nải chéo trước ngực, cậu lại bước tiếp. Đạo quán cậu theo học chủ trương dùng bùa và võ công, không đụng đến binh khí, nên chẳng phải đeo theo kiếm như mấy nhóm khác. Nhờ thế mà đỡ cực hẳn.

~oOo~

- Vậy ra cậu đây là đạo sĩ thực tập lần này à? Ha ha ha! Ăn nhiều vào, bụng đói thì không làm gì được đâu!

- Dạ, cảm ơn, công…

- Đò! Ông Sáu Đò, dân trong xóm gọi vậy, ha ha ha!

- Dạ.

Cầm chén cơm trắng mà như bắt được báu vật, Mai mừng muốn phát khóc. Đã bao lâu rồi không ăn uống tử tế đây, cậu nhớ ra mới tài. Cơm nóng hâm hấp còn bốc khói nghi ngút, chan nước thịt kho hột vịt ăn cùng dĩa ra muống xào tỏi, chỉ ngửi thôi đã thơm nức mũi. Tuy chiếc chén gỗ chẳng lấy gì làm cầu kỳ, và đôi đũa rõ ràng đã dùng nhiều năm, chúng không khiến món ăn bớt ngon. Ngồi trong căn chòi canh ruộng hướng lưng ra sông, bên dưới có khoảng trống nuôi bầy vịt, ăn cơm ngay cạnh bếp lửa cùng người khác, cảm giác này mới tuyệt làm sao!

Ban nãy, cũng may Mai bắt được chuyến đò cuối ngày. Người chèo là ông Sáu, có lẽ trên dưới bảy mươi rồi, nhưng dáng người quắc thước, săn chắc và ánh mắt chẳng khác gì chim săn mồi cả. Búi gọn mái tóc bạc trắng ra sau đầu, ông lão cởi trần, mặc mỗi chiếc quần dài ngồi khoanh chân trên sàn, đối diện mâm cơm và cậu trai mình đưa vào. Ban đầu khi được đề nghị về chỗ bác đò, cậu vừa ngạc nhiên lại có phần nghi ngại và đề phòng. Nhưng sau đó, ông nói mình từng là người của đạo quán, tuy nhiên vì vết thương nặng trong một lần trừ yêu nên từ bỏ cái công việc đó, về đây cất chòi nuôi vịt, chèo đò đưa người qua sông. Đã hơn bốn mươi năm như thế rồi, và ông hài lòng với cuộc sống hiện tại. Khi ấy, Mai mới vững lòng nghe theo.

Gắp cơm cho lia lịa vào mồm, chẳng mấy chốc chén đã không còn hạt nào. Ăn cơm trắng cùng thịt heo kho và rau muống xào tỏi, dẫu hơi lạt, lại quá ngon với đứa toàn hít không khí và nốc nước cầm hơi như Mai. Nắm cơm mang theo cuối cùng đã nổi mốc, không thể ăn được nữa. Tuy tiếc lắm, cậu phải vứt đi. Nhà ông Sáu có nuôi cặp chó săn lớn, ban nãy chúng thấy người lạ thì sủa inh sủa ỏi, nhưng chủ cho nắm cơm ăn kia là ngoan như cún ngay. Ông nói, hai con chó đó do một người bạn cũ tặng cho, giúp trông bầy vịt. Cả bầy gần trăm con ban nãy hẵng còn quang quác dưới sàn, nhưng trời tối nên chúng nó cũng im bớt.

Đặt chén cơm xuống, ông Sáu lúc này mới hỏi:

- “Giám sát một con rắn, một con cá bống và một bộ xương thành tinh ở Thanh Hóa”, có phải cậu nhận được nhiệm vụ thế không?

- Dạ. – Mai gật đầu – Nhưng sao ông biết? Con chưa nói…

- Xứ Thanh Hóa này ngoài bộ ba đó thì chẳng còn đám nào đủ để triều đình lưu tâm cả. Với lại cậu là người thứ tư nhận nhiệm vụ này rồi.

- Thứ tư?

- Ừ, thứ tư. Nhưng không dễ đâu! Hà hà, ngày xưa ông vì đánh nhau với con rắn mà mới thành ra thế này này!

Nói thế, ông Sáu chỉ tay xuống mạn sườn. Nơi ấy, vết sẹo lớn còn nổi rõ, đỏ lòm, căng bóng lưỡn lên trông rất gớm. Vết sẹo không dài, bề ngang chỉ cỡ ngón trỏ, nhưng lại nằm ngay vào dưới ngực trái. Chỉ thiếu chút nữa đã phá nát mạn sườn, ông nói. Rất may khi đó kịp đỡ lại, gãy hết hai tay bù cho cái mạng còn sống lay lắt, không thì bây giờ đã chẳng ở đây nói chuyện với Mai.

Uống hớp trà cho thấm giọng, ông Sáu kể:

- Năm đó ông tầm ba mươi, đi chung với nhóm trên dưới hai mươi anh em nữa, nhận lệnh vào Thanh Hóa này trừ diệt yêu ma. Lúc đó chưa có con xương, mới có rắn và cá bống thôi. Ông ở đội tiên phong, đánh võ và dùng bùa chú, còn phía sau mang theo cung tên và đao lớn. Hai mươi người, mỗi thành viên đều đủ sức đánh một chọi một với đám ma trành, ma gà.

- Sau đó thế nào ạ? – Mai hồi hộp hỏi.

- Sau đó… không có sau đó. Bọn ông bị đánh bại, từng người một.

- Đánh bại từng người một?

Bất ngờ đến kinh hoàng, Mai đứng bật dậy, suýt nữa đã làm đổ chén cơm. Nhận ra mình vừa không phải phép với người lớn, cậu cúi đầu xin lỗi, rồi ngồi xuống. “Không sao”, ông già xua tay, “Nếu người khác nghe cũng sẽ phản ứng như con thôi”. Rồi ông kể tiếp. Trước đây đạo quán nói riêng, và phe Đạo giáo nước Việt nói chung, chỉ quen đối phó với các thứ yêu ma cắc ké, mới thành vài trăm năm, pháp lực chỉ ở hạng xoàng xĩnh. Ông nhận ra điều đó sau khi giao đấu với con rắn. Nó ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Tất cả mọi thứ yêu quái trước giờ không đủ làm nó phải lưu tâm, chứ đừng nói đánh sứt vảy.

Con rắn đó là một đối thủ khác hẳn mọi thứ họ từng đối đầu. Trong khi yêu quái thông thường có ít lý tính và đa số hành động theo bản năng, cô ta - ông dùng từ hết sức kính sợ - y hệt tướng quân nơi sa trường. Toàn thân mặc giáp sắt kín bưng, áo choàng đen bay phần phật trong gió, cùng chiếc mũ cắm đôi lông chim trĩ dài, người ấy chẳng khác gì mới bước ra từ tích tuồng cổ. Y dùng thứ vũ khí rất lạ, một cây thương lưỡi dài quá cỡ lại gắn thêm đầu qua và móc câu, khi tung chiêu thiên biến vạn hóa, nhìn không ra động tác. Lại cưỡi trên con kỳ lân bằng sắt phun lửa xanh lam, mỗi bước di chuyển đều khiến mặt đất rung chuyển.

Tuy đánh gây thương tích, ông Sáu bảo, cô ta không ra tay kết liễu. Không hề tung đòn đoạt mạng, thay vào đó lại tấn công bằng cán kích. Và rồi trước khi nhận ra, đan điền lẫn võ công đều bị y phế bỏ. Nhiều người không vượt qua được cú sốc bị đẩy từ đạo sĩ xuống tàn phế ấy đã bỏ đi, tự tử hay biến mất không dấu tích. Ông Sáu cũng vậy, nhưng về đây đưa đò cần vận động nhiều, vả lại để tự vệ nên luôn tập luyện thể lực. Võ học chỉ múa được vài đường cơ bản, do các huyệt khí huyết trên người đều chẳng còn nữa. Không thể dùng phép, cũng chẳng tung được võ công, ông sống chẳng khác gì người thường dù trong quá khứ, đám trâu, bò yêu tinh chưa từng là đối thủ.

Nghe xong câu chuyện, Mai cảm thấy thật khó hiểu. Cậu đánh tiếng hỏi:

- Sao cô ta lại làm vậy?

- Ai biết? – Ông Sáu lắc đầu – Nhưng đó là một yêu quái rất lạ. Ông chưa hề thấy cô ấy, con bống, xương hay bất cứ ai dưới trướng, chủ động làm hại con người. Mỗi tháng một lần, rắn lại rời nhà đi săn, sau đó ở lỳ trong đó mãi không ra.

- Đi săn? Vậy là người đó vẫn săn bắt thú ạ?

- Không.

Dừng chút, ông Sáu nói, việc này khó có thể làm cho rõ ràng. Đại khái thì trước đây, khi Yêu vương Xương Cuồng còn tại thế, hắn giữ cho đám ma quỷ trong khuôn khổ. Nhưng ngay khi Đinh đế cho mời pháp sư, và pháp sư giết được Yêu vương, mọi chuyện thay đổi ngay. Không còn đấng tối cao thống lĩnh, đám ma quỷ dưới quyền lập tức quay ra đấu đá, xâu xé nhau, đồng thời chiếm lĩnh địa bàn các đạo, lộ mà lập cứ địa riêng. Khắp vùng đất ngoài kia, ý chỉ miền đồng bằng, đều như thế. Yêu ma cát cứ, chiêu binh mãi mã, tích trữ lương thảo, chuẩn bị chiến tranh. Nếu thật sự đánh nhau quy mô lớn, loạn mười hai sứ quân sẽ chẳng là gì so với lần này.

Tuy nhiên, từ trước thời nhà Đinh, lãnh thổ nước Nam đã bị chia làm nhiều vùng rồi. Trong số đó, thế lực Xương Cuồng lớn nhất, đã quy phục các lực lượng miền núi. Dưới Mộc Tinh khi đó là bốn thuộc hạ gồm hạc trắng, hùm xám, thuồng luồng đen và cáo đỏ. Bây giờ hạc quy ẩn, thuồng luồng về biển, chỉ còn cáo với hùm đánh nhau tranh giành của thừa kế. Cuối cùng cáo thắng – cáo chín đuôi chứ chẳng yếu nhớt gì, đã thâu tóm được kha khá lãnh thổ. Hùm xám sau khi thua trận đã bỏ đi biệt tích. Bên cạnh đó còn có sự trỗi dậy của hàng tá những bọn thổ công, hà bá biến chất, đám ma da chết đuối, ma xương, ma trành, ma xó, bè lũ miền núi tuyên bố độc lập khỏi phe Xương Cuồng. Điều đó khiến tình hình từ vùng Trường Yên ra tới biên giới với Tống loạn như nồi canh hẹ, dẫu nhìn bề ngoài sẽ thấy nó yên bình cực.

Phe duy nhất đủ sức để đối đầu với quân Xương Cuồng vào thời đỉnh cao vốn gồm Ngư Tinh, Hồ Tinh và Xà Tinh. Trong số đó, cá với cáo đã bị Long Quân giết, phe phái bị Xương Cuồng thâu tóm. Chỉ còn thế lực cuối cùng, phe Xà Tinh, vốn chiếm giữ đải đất Thuận – Diễn, là còn đứng vững tới ngày nay. Trong hàng ngàn năm, yêu quái nước Nam đã luôn trong cảnh Nam – Bắc triều, với Yêu vương đóng đô tại châu Phong, và con rắn Mai cần giám sát đặt bản doanh tại núi Mây.

- Núi Mây? – Mai ngạc nhiên – Đó là nơi nào? Sao con chưa từng nghe tới?

- Tất nhiên con chưa từng nghe tới rồi. – Ông Sáu điềm tĩnh nói – Người Thanh Hóa cũng rất ít kẻ biết về nó. Núi Mây là một ngọn núi “ma”, không tồn tại ở bất cứ đâu, cũng như không tư liệu nào ghi chép lại. Nhưng nó có thật. Một quả núi cao, quanh năm mây trắng che phủ, chỉ khi may mắn người ta mới trông thấy được. Lúc đó, ông nghe bảo còn có thể nhìn thấy tòa lầu cao, nơi ba người họ ở.

- Núi Mây…

Mai chột dạ. Ban trưa, trước lúc ngủ quên, cậu đã thấy thứ gì đó giống thế. Một ngọn núi ẩn giữa mây trời, và chỉ trong chớp mắt thôi, đã chứng kiến tòa tháp cao vượt khỏi trời. Khoan đã, sao ông lão này biết nhiều thế? Kể cả nói từng thuộc cùng đạo quán, đâu lý nào một người đã lui về ở ẩn lại có thể có nhiều thông tin tới vậy? Ông ta nghe từ đâu?

Vừa định hỏi tiếp, Mai bỗng cảm thấy chóng mặt dữ dội. Mặt cậu tái nhợt đi, mồ hôi bắt đầu tuôn như suối. Chưa kịp nói gì, cậu trai nọ đã thấy cơ thể không còn chút sức lực nào. Đổ sầm xuống sàn, người cậu lạnh ngắt. Trước khi ngất lịm đi, Mai cố hướng mắt về phía ông lão, nhưng… trời ơi, ở đó chẳng có ông già nào hết, mà là một con hạc lớn với bộ lông đen tuyền!

Sau đó, cậu chẳng còn biết trời trăng gì nữa. Nhưng trước lúc mất ý thức hoàn toàn, chàng thiếu niên nghe loáng thoáng gì đó…

“Đưa… tới lầu Vân Du…”

Bạn đang đọc Vân Du Lâu sáng tác bởi anhmai2302
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhmai2302
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.