Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rừng Rậm Và Sự Cô Độc

Tiểu thuyết gốc · 2508 chữ

Nghi ngờ thì nghi ngờ nhưng hắn cũng không còn cách nào khác là bắt tay vào tu luyện, từ kinh nghiệm đọc tiểu thuyết xuyên không bao năm qua hắn cũng hiểu được là cần phải có thực lực nhất định mới có thể tồn tại được. Cũng không biết do công pháp mà lão già quái dị đó để lại tốt hay thiên phú thiên tài của hắn trỗi dậy mà hắn làm theo công pháp, ngồi thiền tu luyện quên hết thời gian trôi qua đến khi cơn đói ùa đến thì hắn giật mình tỉnh lại và phát hiện cơ thể hắn tràn đầy sức lực cảm giác cứ như chỉ cần hắn đấm một phát cái núi thịt của tên già Lão Đại sẽ lún sâu vào hai chục tấc vậy. ^>^

Vội vàng lấy lương khô trong túi trữ vật ra ăn lấy ăn để tuy không ngon nhưng cũng chả sao, với một kẻ xem việc ăn uống chỉ để no bụng như hắn thì chỉ cần có đồ lót dạ cung cấp đủ năng lượng để hắn hoạt động là đủ rồi. Sau khi ăn uống no bụng thì phần lương khô và nước uống cũng đã vơi đi gần nữa.

-Ta kháo tên Lão Đại này cũng quá keo đi a. Chỉ để lại có tí xíu thức ăn vậy thôi á. Gừ hại ta đây phải đích thân đi kiếm thức ăn rồi. Thôi kệ xem như test thử xem cái cảm giác thân thể tràn đày sức mạnh này có có phải là ảo giác không đây, sao mà ta nghi ngờ quá.

Nói là làm hắn đứng dậy thu dọn đồ đạt thật ra chỉ có mỗi cái lệnh bài tùy thân sau đó dự định đi loanh quanh xem thử có gà thỏ cáo chồn gì không bắt về nướng ăn chắc cũng không tệ. Lại còn phải tìm xem thử có sông suối gì không để tắm rửa và giải quyết vấn đề nước uống nữa chứ. Với cuộc sống trong rừng núi thì hắn cũng chả lạ lẫm gì cho nên cũng biết được những gì cần thiết không đến nỗi phải chết đói chết khát.

Khá tốt ! sau khi đứng nhún nhảy khởi động một hồi thì hắn không nhịn được cảm thán, cảm giác cơ thể bây giờ tốt hơn cơ thể trước kia của hắn gấp mấy lần, so về sức mạnh, sự linh hoạt hay độ bền đều chỉ hơn chứ không kém. Cứ thế mang một tâm trạng háo hức, chờ đợi. Hắn với một cái tên hoàn toàn mới và cực kì trất Lãng Tử Vô Tình bắt đầu hành trình phiêu lưu của mình ở một thế giới mà hắn hằng ao ước , một cuộc sống mà hắn vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. Những chuyện gì đang chờ hắn ở phía trước ? liệu hắn có thể thực hiện được những gì mà hắn muốn làm ? liệu hắn có thể như những nhân vật chính trong những bộ truyện xuyên không có thể « tỉnh nắm quyền thiên hạ, say nằm gối mĩ nhân », hay hắn lại bước vào vết xe đỗ của kiếp trước sống là một tên vô dụng, tự kỉ, cuối cùng là biến mất ở góc xó xỉn nào đấy mà chẳng ai biết đến, cũng chẳng có gì hối hận, vướng bận hay tiếc nuối… Chuyện gì sẽ xảy ra hắn không biết được và cũng chẳng một ai biết được. Nhưng có một việc quan trọng mà mọi người cần biết mà hắn cũng vừa phát hiện ra….

-Kháo ! tên Lão Đại chết tiệt dám khoe khoang đại lục này tài nguyên phong phú ? Phong cái con khỉ ấy chứ phú. ta chạy bộ nãy giờ cũng cả tiếng đồng hồ rồi giữa một cánh rừng nguyên sinh rậm rạp như vầy mà mà không phát hiện tồn tại một sinh vật sống nào ? cũng chả có dấu hiệu nào cho thấy là có sự tồn tại của sinh vật. định mệnh lỗi rồi.

Nhìn lại thanh sắt gỉ trong tay hắn phải cười khổ một cái.

-Haizz vậy mà lúc vừa chạy được tý phát hiện cái gì lấp lánh tò mò gần xem xét thì thấy cái thanh sắt gỉ này bên trên còn ghi 2 chữ khoái kiếm. làm ta cứ tưởng nhặt được bảo vừa xuất sơn đã nhặt được vũ khí chí ít cũng không cần phải học theo Võ Tòng đánh tay đôi với lão hổ dù sao thì cơ thể mới này của ta chắc gì đã bằng được tên Võ Tòng biến thái đó. Ấy thế mà cái nơi quỷ quái này tới một con mèo còn chả có nói gì đến lão hổ, cầm thứ này trên tay chỉ thêm nặng nhọc chứ được gì mà vứt đi thì lại tiếc nhỡ mình vừa quăng đi thì lại gặp lão hổ thật thì có hối hận không kịp, thôi kệ vậy.

Nhưng mà nơi này rõ ràng là không có dã thú gì rồi, cứ tiếp tục thế này thì chắc chỉ có nước chết đói hay là quay lại con đi theo con đường kia đến Tu Sĩ Thành đi cho rồi, đằng nào thì có người là có hi vọng đỡ hơn là chết đói ở nơi này. Nghĩ như vậy nhưng khi vừa quay lại thì lại phát sinh thêm một vấn đề. Hướng nào để quay lại đây ? lúc nãy khi đi hắn phấn khích quá quên cmn đánh dấu đường đi rồi. giờ thì căn bệnh bẩm sinh không phân biệt được phương hướng của hắn đã phát huy tác dụng.

-Móa không phải chứ ? chẳng lẽ hành trình phiêu lưu của ta kết thúc bằng cách chết đói trong rừng này sao ? ta còn chưa bắt đầu mà sao lại kết thúc được ? Lý nào lại như thế?

Không còn cách nào khác hắn chỉ còn cách chọn đại một phương hướng mà cắm đầu đi tiếp. Cũng may trời không tuyệt đường người sau nữa ngày đi bộ đến khi hắn sắp kiệt sức thì bên tai hắn nghe được tiếng nước chảy róc rách, lòng mừng quýnh dồn hết hơi sức cuối cùng hắn co dò chạy thẳng đến nơi phát ra âm thanh. Dần dần hiện ra trước mắt hắn là một khung cảnh chỉ có trong tranh vẽ, cây cối xanh um, rậm rạp như bị cắt ngang bởi một dòng suối róc rách uống lượn. Nhưng hắn chẳng hề quan tâm tý gì tới khung cảnh thiên nhiên kì vĩ này mà hai mắt cứ láo liên tìm kiếm xung quanh xem thử xem có mĩ nhân nào đang tắm suối không. 100% các câu truyện của hắn đọc được cứ hễ tìm thấy suối nước trong rừng là chắc chắn được rình trộm mĩ nhân đang tắm. Thế nhưng phải khiến hắn thất vọng rồi, xung quanh đây tới một con thú còn chưa có thì lấy mĩ nhân ở đâu ra ? vừa thất vọng vừa mệt mõi hắn tìm đại một cây cổ thụ trèo lên đánh một giấc ngon lành.

Lúc hắn tỉnh dậy đã là nữa đêm theo thói quen hắn vươn vai ưỡng ngực một cái mà quên mất mình đang tòn ten trên nhánh cây thế là một cú vươn vai làm hắn mất trọng tâm lung lay chực ngã, trong lúc bối rối tay hắn quơ quơ loạn xạ tìm chỗ nắm cuối cùng cũng tìm được một cái gì tròn tròn mềm mềm làm điểm tựa vừa thở phù nhẹ nhõm thì,….. Bịch !!! giữa khung cảnh rừng đêm yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng trầm bổng rồi lại rơi vào yên lăng trong khoảng khắc sau đó là một tràng tiếng rên hừ hừ. Lãng Tử nhà ta đã đáp đất ừm… tạm gọi là an toàn đi. Nhưng mà nhìn tư thế hắn nằm hiện giờ thì có hơi khiếm nhã a. mặt thì dán vào đất, mông thì nhỏm cao lên hai tay thì dang rộng trong một bàn tay còn cầm cái đống gì bầy nhầy nát bét mà còn đỏ lòm, miệng thì rên hừ hừ. Sau một lát cho qua cái cảm giác ê ẩm khắp người thì rốt cuộc hắn cũng đã động thân ngồi dậy. trong bụng rủa thầm tên Lão Đại tạo app như sh*t té đau vãi.( ko có gì liên qua chỉ là ta thích thì ta chửi thôi) Đưa tay phủi đất cát trên mặt thì hắn thấy cái gì ướt ước nhớt nhớt. đưa tay nhìn xem thì:

-Má ơi máuuuu !!!! Bể đầu con rồi, huhuhu. ở đây thì lấy gì cầm máu đây ? không lẽ ta chưa chết vì đói mà chết vì mất máu sao ? trở thành người đầu tiên xuyên việt chết vì trèo cây té bể đầu sao ?

Sau một hồi quằng quoại, lăn lộn, kêu khóc, ca thán thì hắn chợt nhận ra một điều.Sao mãi mình chưa chết nhỉ ? chí ít cũng phải có cảm giác hoa mắt chống mặt do mất máu chứ ? cẩn thận cảm thụ lại cơn thể một chút thì ngoài cảm giác ê ẩm khi đáp mặt xuống đất thì không có gì khác thường. Sờ sờ đầu thì cũng không thấy đau đớn gì. Thế nhưng máu này đâu ra ? ê mà khoang máu này có mùi gì thế này ? thơm thơm ngọt ngọt (liếm thử) quả nhiên ngọt thật.

-Kháo ta đây mà lại bị hù bởi cái thứ này sao ? cơ mà mà cái gì đây ? khi nãy hình như ta cầm trúng cái gì đó sau đó mới rớt xuống chẵng lẽ ….

Ngước nhìn lên tán cây phía trên tuy trời đã tối nhưng nhìn kĩ dưới ánh trăng vẫn thấy được những quả tròn tròn to cỡ nắm tay bóng loáng. Nhìn tới đây bỗng nhiên bụng hắn phát ra vài tiếng rột rột, thế là không còn chờ gì nữa hắn lại phóng lên cây chộp lấy một quả mà cắn, vừa vào tới miệng trái cây như tan ra thành nước ngọt lịm. Thế là hắn nhảy từ cành này sang cành khác tay thì ra sức thực hiện các chiêu thức phức tạp như ngũ hổ vồ xôi, thiên lôi bắt bướm,vv… tình cảnh hiện giờ có chút giống khung cảnh Tề Thiên Đại Thánh trộm đào tiên trên thiên đình vậy, ờ chỉ khác ở chổ một bên là con khỉ đầy lông lá một bên là một tên Lãng Tử khôi ngô tuấn tú, sắc đẹp ngời ngời cho nên xem ra hắn lúc này thật là tiêu sái phong cách a. nếu mà có tiểu cô nương nào thấy được cảnh này thì ta tin chắc sẽ bị phong thái lúc này của hắn hớp hồn ngay lập tức và tự động nhào vào lòng hắn mà nói « thiếp nguyện cả đời này mà nhìn chàng cứ như thế này a nhìn yêu chết đi được à ahihi». bất quá chỉ tiếc là nơi này ko có tiểu cô nương nào mà thôi.

Sau khi ăn uống no nê thì hắn lại hái thêm một ít bỏ vào túi trữ vật để dành. Sau đó rãnh rỗi ko có gì làm hắn lại lôi cuốn công pháp ra tiếp tục nghiên cứu. Hắn chợt phát hiện hình như trái cây không biết tên này có tác dụng tăng tốc độ tu luyện thì phải ? thảo nào tên Lão Đại thả hắn ở đây để tu luyện. cứ chìm đắm vào tu luyện đến khi tia nắng chiếu vào làm chói mắt thì hắn mới tỉnh dậy, suy nghĩ một chút hắn liền giải phóng y phục và lao xuống suối ngâm mình một chút sau đó mới tiếp tục lên đường tìm kiếm lối thoát ra khỏi khu rùng tìm đến Tu Sĩ Thành. Hắn chọn cách đi dọc theo dòng suối thứ nhất là do theo kinh nghiệm của hắn thì chỉ cần đi theo nguồn nước sẽ đến được khu vực có người sinh sống khi đó tất nhiên mọi việc sẽ được giải quyết hắn sẽ không cần phải sống trong tình cảnh cô độc trong rừng núi như thế này, thứ hai đi dọc theo dòng suối vừa không lo vấn đề nước uống mà còn cả vấn đề lương thực vì gần nguồn suối nên các loại cây trái rất nhiều và tươi tốt hắn tha hồ mà hái trái ăn vừa no nê vừa giúp ích quá trình tu luyện. cứ thế hắn ngày đi đêm thì tu luyện không biết trải qua bao nhiêu ngày tháng có thể là vài tháng, có thể một năm, có thể hai năm,.. hắn cũng chẳng biết và cũng luời để ý chỉ thấy bộ y phục ban đầu của hắn bây giờ đã không còn mà thay vào đó là là những miếng vỏ cây được chấp vá lại che chắn thân hình mĩ nam của hắn khỏi ánh mắt của,.. của... à là của tên lão đại biến thái hắn đã bảo hắn quản lí cả đại lục này mà nhỡ đâu lão đang âm thầm theo dõi hắn thì chẳng phải cả tấm thân trong sáng thuần khiết của hắn bị vấy bẩn làm sao ? không những y phục mà trên tay hắn còn có thêm đeo thêm 2 cái bao tay không biết làm từ chất liệu gì đây là do hắn vô tình tìm được trên hành trình tìm kiếm lối thoát. Ngoài ra hắn còn nhặt được một bộ giáp nhưng do nặng nề quá nên hắn không mặc vào mà để trong túi trữ vật dù sao ở đây cũng chả có gì nguy hiểm cả. Những ngày tháng qua hắn phải sống một cuộc sống cô độc và nhàm chán nhưng cũng may là trước kia cuộc sống của hắn cũng chả hơn gì bây giờ cho nên đối với hắn cuộc sống như vậy cũng thường thôi, nhưng đây không phải là cuộc sống mà hắn hằn ao ước cho nên càng ngày hăn càng đẩy nhanh tốc độ tiến lên của mình hi vọng sớm một ngày thoát ra khỏi khu rừng mà hòa nhập vào cuộc sống của con người. Hắn cứ chạy chạy mãi nếu như Lão Đại ở đây sẽ phải bất ngờ với tốc độ của hắn hiện giờ hắn lướt đi như một cơn gió để lại sau lưng từng đạo tàn ảnh. Với vận tốc hiện giờ thì xem ra hắn đã đạt đến ít nhất là luyện khí kỳ tầng 6 rồi. không ngờ chỉ sau một khoảng thời gian ngắn mà hắn đã đạt tu luyện thành như vậy thật là một thiên tài tu luyện mà. Ten

Bạn đang đọc Lãng Tử Phiêu Lưu YY Ký sáng tác bởi HuyếtBăng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LãngTửVôTình
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 234

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.